Nó ngơ ngác nhìn hắn như con \"thú lạ\".
- Hả? – Miệng nó mở to hết mức.
- Cô làm bạn gái tui. – Hắn nhắc lại.
- …
- Thế nào? Không được thì thôi, tui đi đây. – Hắn nói rồi đứng dậy nhưng nhanh chóng, nó chụp cổ tay hắn níu lại.
- Sao? – Hắn nhướn mày.
- Chuyện này, tui sẽ suy nghĩ lại nhưng mong anh giúp.
- Không…tui muốn nghe câu trả lời dứt khoát ngay lúc này mới quyết định có giúp hay không.
- Vậy…vậy…
- Sao nào?
- Đ…được, tui đồng ý. – Nó cúi gầm mặt, giọng lí nhí.
- Hả? Nói gì? Tui nghe ko rõ. – Hắn giả vờ.
- Tui đồng ý. – Nó nói to hơn một chút.
- Đồng ý gì mới được? – Hắn giả ngô.
- Anh…anh…Hừ! Tui…đồng…ý…làm…bạn…gái…anh… - Nó nhấn mạnh từng chữ, trong đầu chửi hắn ko biết ê mặt là gì. Mặt khác cũng thấy zui zui trong lòng.
- Tốt. Vậy là đồng ý rồi nhá! – Hắn nhếch miệng cười đểu.
- Nhưng tại sao lại là điều kiện đó? Tui cứ tưởng anh sẽ đòi tiền công chứ?
- Cô nghĩ tui là người như thế sao? Tiền tui hiện không thiếu thì việc gì phải đòi tiền công? Đòi về chỉ tổ đau đầu để nghĩ cách tiêu hết số tiền đó đi mà thôi, rắc rối lắm. – Hắn thở dài.