Nữ Vương Của Tam Đại Thiếu Gia

Chương 45: Chương 45




Âu Dương Triệt cũng không quá bất ngờ trước kích động của Tống Ngạo Thiên, chỉ thản nhiên cười nhẹ, bộ dáng như không có gì đáng ngại.

Nhưng trong thâm tâm hắn làm sao không có đau đớn! Thử hỏi trên đời có nam nhân nào như hắn hay không ? Có người nào tự động bắc cầu nối cho người mình yêu cùng nam nhân khác không ?

Kì thực hắn sớm đã nghĩ thông suốt. Cô, mỹ mạo tựa thiên tiên, khí tức bất phàm, cô sớm đã được trời định là một nữ vương, một người không thuộc sở hữu của riêng ai!

Hắn biết lúc nào cô cũng bối rối, day dứt với cảm xúc của chính mình. Là một người yêu thương cô thật lòng, hắn thật sự không nỡ. Đành vậy, hắn đây phải giúp cô minh bạch lòng mình!

"Nghe qua thật hoang đường, nhưng thực sự cô ấy yêu cả hai chúng ta."

Tống Ngạo Thiên mất hết nửa ngày để ngây ngốc, đầu óc hơn người đột nhiên ngưng trệ, không tài nào tiêu hóa nỗi cú sốc bất ngờ này.

"Có lẽ em cũng biết Tử Du là một cô gái có phong phạm bất phàm, cô ấy không thể nào là của riêng một ai." Âu Dương Triệt nhìn thẳng vào phượng mâu mang đầy tia rối rém, phức tạp của Tống Ngạo Thiên, nhưng vẫn dễ dàng phát hiện chút gì đó vui mừng cùng hi vọng trong mắt hắn.

"Nếu cô ấy không yêu em thì sẽ không nghĩ ngay đến em trong những lúc quẫn bách nhất, cũng sẽ không đau đớn khi thấy em cô tịch."

Tim Tống Ngạo Thiên mạnh mẽ đập liên hồi, cảm giác sung sướng khó tả dâng tràn trong lòng hắn, khóe môi tinh tế câu lên thành nụ cười hạnh phúc rạng rỡ. Vết thương sâu hoắm trong tim hắn bấy lâu nay dần dần khép lại, hoàn mỹ biến mất không còn vết tích.

Bất quá ngay sau đó hắn lại như có gì đó không hiểu ngẩng mặt nhìn Âu Dương Triệt. Người thầy giáo này vì sao lại nói với hắn những lời này, không phải hắn rất yêu thương cô hay sao ?

"Tại sao thầy lại . . . ?"

"Bởi vì thầy yêu cô ấy!" Không để Tống Ngạo Thiên kịp nói hết câu, Âu Dương Triệt đã hiểu ý tứ trong câu hỏi của hắn, lập tức trả lời dứt khoát, lời nói dạt dào tình cảm yêu thương.

"Thầy không đành lòng nhìn cô ấy mâu thuẫn trong lòng như vậy, không đành lòng nhìn cô ấy day dứt. Thầy chỉ sợ em sẽ không đồng ý cùng yêu, cùng bảo vệ cô ấy với thầy." Âu Dương Triệt thâm tình nói, trong đầu chậm rãi hiện ra gương mặt xinh đẹp của người ngọc, nhịn không được mà nâng lên nụ cười sủng nịnh. Em thật làm khổ anh quá!

Tống Ngạo Thiên thừ người ra, ánh mắt như không tin nhìn về phía nam nhân còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân trước mặt.

"Thầy thật sự rất yêu cô ấy, một tình yêu thật đẹp, em thật ngưỡng mộ! Nhưng em dám khẳng định, tình yêu em dành cho cô ấy không hề thua kém thầy!"

Lời nói kiên định mạnh mẽ, chắc nịch của Tống Ngạo Thiên đủ để cho Âu Dương Triệt biết hắn đã đồng ý, còn mang theo tình cảm sâu đậm như vậy, nếu như cô có mặt tại đây, sớm muộn cũng bị lời nói của hai người đàn ông này làm cho hạnh phúc đến rơi lệ!

Cô đã yêu không sai người!

------ta là dãy phân cách hạnh phúc--------

"Em đang làm gì đó Song Y ?" Song Nhi vừa trở về nhà, lại thấy em gái lục lọi các lọ độc dược của mình, không khỏi hét lớn chạy nhanh đến.

Từ khi Song Y bị cô đánh cho một trận thập tử nhất sinh, tính tình bỗng nhiên thay đổi đến đáng sợ. Gian ác ngày càng nồng đậm, lạnh lùng rét người nhưng lại cực kì khó hiểu, cực kì bí ẩn. Đôi khi còn muốn giết người vô cớ, lạ thay hằng đêm không còn phóng túng đến sáng!

"Hừ, em chỉ muốn tìm loại độc cực mạnh thôi." Song Y ngược lại không hề giật mình chột dạ với hành vi lén lút của mình, chỉ thản nhiên cười lạnh với Song Nhi.

Song Nhi cảm thấy thực đau đầu, ngày càng không hiểu rõ Song Y rốt cuộc đang muốn làm cái gì ?

Tất cả đều là do Hàn Tử Du! Nhất định phải cho cô ta trả giá!

Song Nhi không nhịn được mà nổi lên cơn rét lạnh trong lòng, hận ý trong mắt không hề thua kém Song Y. Cô biết Song Y muốn trả thù, nhưng chỉ sợ là bị căm hận làm cho mù quáng mà làm xằng bậy. Cô phải ra tay trước, tiêu diệt Hàn Tử Du mới giải quyết được vấn đề!

"Em đừng phá hư chuyện của chị. Em mau ra ngoài đi." Song Nhi hạ quyết tâm trong lòng. Cô hướng Song Y mà quát lớn, thanh âm mất kiên nhẫn cùng lãnh đạm, muốn Song Y sợ hãi mà đi ra.

Song Y đúng như dự đoán không còn day dưa ở đây nữa, nhưng là không phải sợ hãi, mà là chán ghét.

"Tốt nhất chị đừng nhúng tay vào chuyện của em. Em không cần chị lo chuyện bao đồng!"

Song Y thong dong đi ra, không hề để tâm đến sự đau lòng của chị gái, hận thù sớm đã làm cô ta mất hết kiểm soát.

Song Y đương nhiên biết thực lực của mình không có biện pháp nào sánh bằng với cô, sẽ không thể nào tự tay trả thù. Cô ta cần sự hậu thuẫn lớn của một người phải trên cả Hàn Tử Du. Người đó không ai khác là Boss!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.