Nữ Vương Của Tam Đại Thiếu Gia

Chương 52: Chương 52




Ta ngàn lần, vạn lần xin lỗi mọi người *dập đầu tạ tội*

Hôm qua không thể đăng chương mới là do ta bị mẫu thân đại nhân tịch thu laptop đi T^T

Bằng tâm trạng lo lắng, nóng lòng, Mộ Dung Thiên Hàn dùng hết sức nhấn chân ga, chiếc xe vùn vụt lao như bay trên đường lớn, gây ra hoảng sợ cho bao người trên đường.

Không lâu sau đó cuối cùng hắn cũng có mặt trước bang Mị Ảnh, lũ thuộc hạ của cô phát hiện có kẻ lạ mặt xuất hiện liền chạy nhanh ra ngoài phòng bị nhìn chằm chằm Mộ Dung Thiên Hàn, bọn họ tản ra sát khí vô cùng nặng.

Hắn thầm mắng khốn kiếp ở trong lòng, rốt cuộc suy tính mình không có khả năng hạ gục bọn họ trong thời gian nhanh nhất, cho nên quyết định xông vào bằng cách khác.

Hắn động thân, thân thể thon dài tuấn mỹ lách qua bọn họ, ra tay đánh gục một số tên chán sống ngán đường, sau đó nhảy phốc lên một cây đại thụ có cành lá xum xuê, nhanh thoăn thoắt phóng lên ngọn cây, rốt cuộc nhìn thấy cửa sổ của căn phòng của cô.

Trước kia hắn cũng từng đột nhập vào phòng của cô, cho nên bây giờ thao tác lại càng lưu loát hơn. Hắn thở hắt một cái, không hề nao núng nhảy qua bám chặt bờ tường cách chiếc cửa sổ tầm 10cm. Sau đó hắn nương theo vách tường mà từ từ trèo vào.

Ngay lúc đó Huyên Úc cũng đã thở hồng hộc chạy về, lại thấy lũ thuộc hạ đang tăng cường lực lượng đối phó Mộ Dung Thiên Hàn, cô liền đứng ra ngăn cản, đồng thời giải thích qua loa đại khái để bọn chúng buông vũ khí trong tay.

Huyên Úc vuốt vuốt lồng ngực đang phập phồng, hướng theo cửa sổ phòng của cô thì thầm “Phần còn lại đều trông cậy vào anh!”

Khi Mộ Dung Thiên Hàn thành công nhảy vào phòng, cảnh tượng dưới đất đập vào mắt hắn khiến hô hấp dần trở nên khó khăn.

Cô chật vật nằm bên dưới cọ qua cọ lại để giảm bớt khô nóng, tay nắm chặt thành nắm đấm, trên mu bàn tay trắng nõn lộ ra gân xanh ghê người, môi cơ hồ bị cô cắn đến nát, máu tươi chảy thành dòng đi xuống cằm, hắc y bó sát trên cơ thể bị cô vò nhăn nhúm, cũng có dấu hiệu bị cởi ra phân nửa, cảnh xuân trắng nõn lại phiếm hồng gần như bại lộ ngoài không khí.

Đầu óc của Mộ Dung Thiên Hàn gần như đình công hoạt động ngay tại lúc đó, trên gò má tuấn tú chậm rãi nổi lên hai rặng mây hồng. Đến khi thấy cô thống khổ nhắm tịt mắt rên rỉ hắn mới kịp thức tỉnh, vội vàng chạy đến nâng cô tựa vào vòm ngực của mình.

Cô bị mê dược làm cho đầu óc choáng váng, đối với sự xuất hiện của Mộ Dung Thiên Hàn thì không có phát hiện, khi bị hắn ôm lấy mới giật mình giãy giụa, cố gắng mở đôi mắt mông lung ngập nước nhìn.

“Anh, sao anh ở đây ?” Cô thở hồng hộc, giọng nói khó khăn bật ra mang theo thanh âm khàn khàn mê hoặc lòng người.

Cô rất muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, nhưng thân thể của cô lại đi ngược với lý trí, cơ thể hắn mát lạnh như tảng nước đá, làm cơn khô nóng của cô dịu đi rất nhiều, cô không tự chủ mà rướn người cọ sát vào thân thể của hắn.

Hắn bị hành động của cô làm cho giật mình, cơ thể khi chạm phải thân thể nóng bỏng của cô càng thêm mất tự nhiên, cứng đờ, cảm nhận được hai luồng mềm mại trước ngực thì mắt càng thêm đỏ ngầu.

Dục vọng nguyên thủy của hắn bị cô vô thức lay động thức tỉnh, hắn trước đây vốn kiểm soát mình rất tốt, ngay cả Hàn Tinh mà hắn ngày trước ngộ nhận là người hắn rất yêu dù có ra sức dụ hoặc hắn cũng không hề lung lay.

“Tôi đến giúp em!” Hắn xấu hổ nói ra, trong giọng nói ẩn chứa vài tia đau đớn sâu sắc, hắn thừa năng lực để đoán được ngay khi hắn nói ra cô sẽ đuổi đánh hắn, bởi vì hắn biết cô chán ghét chính mình như thế nào.

Cô đúng như Mộ Dung Thiên Hàn dự đoán, vốn dĩ muốn thoát khỏi, nhưng thân thể cô lại không chịu nghe theo điều khiển của trí óc, vô lực tựa sát vào người hắn, cô ngửa mặt thổi khí vào vành tai trắng nõn của hắn.

“Tôi không cần!”

Tim hắn dù đã chuẩn bị trước nhưng vẫn không tránh khỏi đau đớn, từng chút rỉ ra máu tươi. Hắn khổ sở cười nhạt, đem môi mình áp lên môi đầy máu của cô.

Hắn ôn nhu hôn liếm, liếm hết máu của cô, sau đó lại đem mình vào trong khoang miệng thơm tho của người ngọc mà công thành xâm chiếm.

“Tôi biết! Tôi biết em chán ghét tôi đến cùng cực! Nhưng bây giờ không phải lúc để em lựa chọn!” Hắn đưa mắt liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, chỉ còn lại mười phút ngắn ngủi, nếu còn tiếp tục dây dưa như thế này, sợ là cô sẽ xuất huyết mà chết.

Rốt cuộc hắn gầm một tiếng, trở mình áp lên thân thể mềm mại của cô, vẫn như trước tham lam giao triền, không hề rời khỏi đôi môi mê người của cô.

Cô ban đầu còn cự tuyệt môi của Mộ Dung Thiên Hàn, nhưng khi cảm nhận được hơi thở nam tính trên người hắn, lửa nóng trên người cô nháy mắt bốc cháy, cô đưa hai tay ôm lấy cổ của hắn, đưa lưỡi nghênh đón, hùa theo hắn chơi đùa.

Được sự đáp trả của người ngọc, Mộ Dung Thiên Hàn mừng như điên, càng thêm cuồng dã xâm chiếm. Dường như chút ít này vẫn chưa đủ dập tắt ngọn lửa trong cơ thể, cô xoay người vuốt ve trên thân thể rắn chắc mát lạnh của Mộ Dung Thiên Hàn.

“Ân.” Cô thống khổ giãy giụa, thân thể đỏ ửng của cô giống như đã bị thiêu đốt đến cực hạn, nếu không được thỏa mãn, một giây kế tiếp chính mình sẽ nổ tung.

Mộ Dung Thiên Hàn bị dục vọng chất chứa bao năm đánh úp trở lại, trở nên cuồng dã hơn bao giờ hết. Tròng mắt của hắn nhiễm một tầng huyết sắc, hắn chợt xé rách tất cả những gì còn sót lại trên người cô.

Thân thể ngọc ngà trơn mềm, phía trên phiếm đỏ càng lộ ra vẻ quyến rũ. Dáng người càng xinh đẹp hơn so với tưởng tượng của hắn, như con mãnh thú đang thèm khát, hắn điên cuồng hôn vào đôi môi, bờ vai, gương mặt của cô.

“A . . . “ Tiếng kêu khẽ tràn ngập sự vui thích cùng bất mãn mơ hồ.

Cảm giác thật giống như đẩy cô đến vách đá, tiến thêm một bước nữa, cô sẽ phải rơi vào vực sâu thăm thẳm, cô thống khổ rên rỉ, mồ hôi thấm ướt cả trán, đôi mắt đầy sương mù vô lực dán vào cơ thể bên cạnh cô.

“Tôi yêu em!” Hắn vừa hôn môi cô vừa thổ lộ, bàn tay hắn tùy ý vuốt ve làn da trắng mịn của cô.

Cô giống như đang ở đại dương rộng lớn, sắp chết đuối đến nơi, chỉ có thể nắm chặt lấy hắn, mới có thể giải thoát “A . . . tôi rất khó chịu . . . “ Thanh âm đứt quãng, phát ra hơi thở nóng như lửa đốt.

“Tôi muốn tiến vào.” Tiếng nói của Mộ Dung Thiên Hàn khàn khàn, bụng dưới đã bị giàu vò đến phát đau, nhưng lại cố gắng ngừng một chút, khẽ ngước mặt nhỏ giọng hỏi cô, chỉ bằng hành động nhỏ nhặt như vậy cũng đủ biết hắn trân trọng cô đến mức nào.

Tuy lý trí của cô đã mơ hồ, không còn đủ thanh tỉnh, nhưng khi nghe hắn đối mình tôn trọng săn sóc như thế, tim tựa hồ đập lệch đi một nhịp, một dòng nước ấm cũng chậm rãi dâng trào trong lòng.

Cô thấp giọng rên rỉ “Xin anh . . . “

Nghe thấy giọng nói nũng nịu van cầu của người thương, bụng dưới càng thêm trướng đau, hắn vui sướng nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người mình, tách hai chân của cô ra. Không cần chần chừ, hắn nâng eo, bất ngờ tiến vào thân thể cô.

“Đau quá!”

Cô không nhịn được kêu lên. Loại cảm giác đau đơn này tựa hồ làm cho cô tỉnh táo ra mấy phần, cánh tay yếu đuối đẩy hắn đang trên người mình.

“Đau quá, anh mau đi ra!”

Bởi vì sự gấp gáp lỗ mãng, lại thêm vào chính mình không có kinh nghiệm cho nên khiến cô đau đến rơi nước mắt, hắn tự trách liếm đi giọt nước mắt của cô, ôn nhu bên tai cô thổi khí “Thật xin lỗi, tôi không cố ý.”

Để giảm bớt cơn đau của cô, hắn vươn tay đưa đến bên bầu ngực trắng nõn cao ngất nhẹ nhàng vuốt ve, xúc cảm nhẵn nhụi mềm mịn khiến hắn mê muội không thôi, nhẹ cúi thấp đầu ngậm lấy một đóa hồng mai phấn nộn chậm chạp liếm mút, bên còn lại cũng không được thảnh thơi mà bị hắn xoa nắn đủ loại hình dáng.

Cô bị hắn trêu chọc, cơ thể càng thêm khát cầu, ngửa mặt há miệng hét chói tai “A . . . chậm một chút . . . nhanh quá . . . “

Bên dưới thắt lưng của hắn không ngừng thúc đẩy, điên cuồng ra vào, khoái cảm chặt chẽ ấm áp bao quanh của cô mang lại bức hắn sung sướng đến điên.

Mộ Dung Thiên Hàn không còn để ý đến rên rỉ cầu xin của cô, giờ đây ánh mắt của hắn bị dục vọng che mờ, con ngươi tối đen, mông mênh như biển hồ bí ẩn.

Bàn tay trắng nõn nhỏ bé bất lực xoa lấy mái tóc màu bạch kim của hắn, cùng với bờ vai rộng lớn vững chắc.

Mộ Dung Thiên Hàn ngẩng mặt nhìn biểu tình của cô, chỉ thấy người ngọc nhắm hờ mắt mông lung, gương mặt nhiễm tầng tình dục đỏ ửng, bởi vì được thỏa mãn dục vọng mà không ngừng phóng đãng rên rỉ.

Hắn cười khẽ, lại cúi đầu nhấm nháp vị ngọt của cô, hắn liên tục tham lam thưởng thức, gậm cắn bầu ngực xinh đẹp hấp dẫn.

Hai điểm hồng nhỏ lần nữa bị tập kích, lập tức gợi cảm đứng lên, đỏ au, giống như hai bờ môi hồng hồng xinh xắn.

“Hãy gọi tên tôi.” Hắn cảm nhận được hai cánh hoa đầy mật nước của cô từng chút hấp lấy phần nam tính của hắn, gắt gao hút chặt như muốn đem nuốt vào bên trong, hắn đột nhiên ngừng lại, xoa xoa mặt đẫm lệ của cô, chợt hỏi.

Cô mờ mịt mở mắt, đưa tay mệt mỏi sờ từng ngũ quan tinh tế của hắn, thấp giọng cười yếu ớt, bên dưới lại vì hắn ngừng lại mà bất mãn bĩu môi “Thiên Hàn!”

Nghe được câu trả lời ưng ý, hắn hài lòng hôn một chút lên môi đỏ mọng của cô, lại tiếp tục luật động nhanh chóng.

Hắn hôn lên từng tấc da non mịn của cô, muốn ghi dấu kí ức này thật đẹp, bởi vì hắn biết, sau khi dược lực của mê dược qua đi, cô sẽ trở lại là một nữ vương lạnh lùng ngạo nghễ, lại vô cùng chán ghét hắn.

Thắt lưng mạnh mẽ tiến lên phía trước, rồi lập tức lùi lại, sau đó bắt đầu hoạt động, dùng sức mạnh cường đại lần lượt chui vào hang động bí mật mềm mại, dịu dàng trơn trượt của cô rồi phóng túng hưởng lạc trong đó.

“Ưm . . . Thiên Hàn . . . “ Thân thể cô bị lắp đầy thoát ra từng đợt khoái cảm, sung sướng hét lên tên hắn. Điều này khiến cho Mộ Dung Thiên Hàn vui mừng không thôi, bên dưới càng ra sức lấy lòng cô.

Thân thiết mãnh liệt liên tục hồi lâu, hai gò má cô đỏ bừng, thân thể không nhịn được mà trở nên run rẩy “Ưm . . . a . . . “

Khi cao trào thổi quét qua toàn thân, cô thét to lên một tiếng, cao triều ân ái nháy mắt phun trào.

“A!” Mộ Dung Thiên Hàn càng đi vào nhanh hơn, vật nam tính nóng bỏng đã tới đỉnh điểm cuối cùng, hắn gầm hung tợn một tiếng rồi phóng thích tinh hoa của mình vào trong thân thể ấm áp mê người của cô.

Cô nháy mắt xụi lơ, ở nằm dưới thân hắn run rẩy không thôi. Cô mỉm cười yếu ớt, môi khẽ mấp máy “Đừng đi, tôi muốn nói cho anh biết một bí mật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.