Nữ Vương Dã Man Của Tổng Giám Đốc

Chương 17: Chương 17




“Ừ!” Hai lần đầu trong lòng anh, còn nói: “Có thấy khuyên tai của tôi không? Đó là một chiếc camera nhỏ không chân, nó có thể chụp được tất cả những hình ảnh mà tôi nhìn thấy!”

“Vậy giờ cô đang chụp hình tôi sao?”

“Hả?” Anh nói gì thế, cô không hiểu lắm!

“Cô không làm chuyện chính mà cứ đứng ở đây khiêu vũ và nói chuyện với tôi à?”

Ánh mắt cô giằng co trên người anh, trong mắt chỉ có anh nên đương nhiên đúng là chỉ chụp được hình của anh. “Hay là, cô cho rằng cô có thể tìm được tài liệu tội phạm từ trên cơ thể tôi?”

Dương Sĩ Bảo đột nhiên nhe răng cười, nụ cười rất gian xảo, Quý Tiệp biết, ý anh ám chỉ cô không phải muốn lợi dụng anh chứ.

“Làm ơn đi! Tôi không có xấu xa như vậy, dù có hận anh, chán ghét anh cũng sẽ không dùng thủ đoạn này để hãm hại mà bỏ tù anh đâu.” Cho nên cô vẫn quấn chặt lấy anh, mục đích là muốn biết lý do tại sao anh lại đến những chỗ như thế này. Nhưng qua vài lời hỏi hắn, cô biết được rằng anh không muốn cô biết mục đích chính của mình khi đến đây.

“Thôi đi, anh không thích tôi dây dưa với anh, vậy tôi đi là được.” Quý Tiệp thả tay Dương Sĩ Bảo ra nhưng anh vẫn nắm chặt tay cô lại.

“Anh làm gì thế hả?” Anh nắm chặt khiến tay cô bị đau đó. Quý Tiệp kêu đau, nhưng Dương Sĩ Bảo vẫn không chịu buông tay cô ra.

Anh tiếp tục cùng cô khiêu vũ, không chịu cho cô đi.

“Thế nào, lúc này lại không sợ tôi dẫm lên chân anh nữa à?” Cô không nhịn được mà chế nhạo.

Ai bảo anh vừa gặp cô đã có biểu hiện không vui vẻ, hơn nữa lại còn dùng biểu tình cự tuyệt như không nhìn thấy cô, ai cũng không chịu nổi giọng điện này đâu.

Dương Sĩ Bảo không để ý đến cô, anh vẫn tiếp tục cùng cô khiêu vũ, vừa nhảy, vừa giúp cô thấy mọi người trong toà nhà này.

“Hắn ta chính là chủ nhân của nơi này!” Anh giới thiệu.

Quý Tiệp rất kinh ngạc, bởi vì…”Làm sao anh biết?” Nhưng Dương Sĩ Bảo không nói rõ cho cô biết, ngược lại lặng lẽ giới thiệu mấy nhân vật lớn cho cô biết.

Quý Tiệp bí mật ghi chết lại. Nhưng cô không nghĩ những người tới dự tiệc lại toàn là những doanh nhân kinh doanh! Như vậy rất tốt. Cứ cho rằng đây là một vụ bình thường, không ngờ phạm nhân đều là những nhân vật lớn, xem ra vụ án này không biết nên làm thế nào bây giờ?

Quý Tiệp di chuyển đầu mình, chụp vài tấm các nhân vật lớn nổi bật.

Tóm lại, cô chỉ phụ trách lục soát chứng cứ, còn vấn đề quan toà không phải nhiệm vụ của cô. Quý Tiệp đang nghĩ như vậy thì đột nhiên một tiếng còi dài làm cho suy nghĩ của cô bị thức tỉnh.

“Sao vậy?” Quý Tiệp hỏi.

“Đến giờ ghép thành đôi rồi!” Dương Sĩ Bảo tốt bụng giải thích cho cô.

“Cái gì? Đến giờ ghép đôi rồi? Chết rồi, tôi vẫn chưa tìm được đối tượng mà.”

Lần này làm sao được? Hiện giờ Quý Tiệp mới khiếp sợ nghĩ đến chuyện tìm người.

Cô lại vội vàng muốn thoát khỏi Dương Sĩ Bảo, nhưng anh không để cho cô đi, hơn nữa còn nhìn về phía cô lắc đầu một cái nói “Không kịp nữa rồi!”

“Tại sao?”

“Bởi vì giờ ghép đôi đã kết thúc!” Anh nói, Quý Tiệp vẫn không thể ứng phó hay giải thích được. “Cô vừa rồi không nghe rõ chủ trì đã nói rõ quy định trò chơi này sao?”

Cô lắc đầu một cái “Không có. Sao nào, tôi đã bỏ qua chuyện quan trọng nào sao?” Cô hỏi nhưng Dương Sĩ Bảo không cho cô biết đáp án, ngược lại chép miệng muốn cô nhìn sang bốn phía một chút.

Quý Tiệp nghe lời, dời mắt nhìn xung quanh.

Ơ..ơ…! Tại sao có thể như vậy?

Xung quanh tất cả mọi người đã thành đôi, hơn nữa còn đã dựa gần như vậy hết rồi!

“Đây chính là tiết mục cao trào nhất của buổi tiệc này, không ngừng trao đổi bạn nhảy, không ngừng loại bỏ những ứng cứ viên trong lòng mình. Khi người chủ trì cất tiếng thổi còi, trong tay cô nắm lấy người nào thì đó chính là đối tượng của cô tối nay.”

Hả…hả…? Cái gì? Sao có thể như vậy?

“Nhưng mà tôi vẫn chưa tìm được đối tượng của mình mà!” Mặc dù cấp trên đã an bài, nhưng cô vẫn không biết họ là người như thế nào, nhưng dù gì họ cũng sẽ không làm việc tuỳ tiện với cô. “Tôi phải đi tìm họ, anh buông tôi ra đi!” Quý Tiệp vội vàng muốn thoát khỏi sự giam cầm của Dương Sĩ Bảo.

“Tôi đã nói là không kịp rồi, cô nghe không hiểu sao? Nếu như cô không muốn thân phận bị vạch trần thì tốt nhất nên dựa theo quy củ để làm việc.”

Nhưng mà…Cô không muốn ở cùng anh! Vậy rất kỳ quái, hơn nữa chuyện xảy ra ngày đí vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của cô, cô sợ A Bảo lại làm một lần nữa, có thể làm cô ăn không tiêu rồi.

Trong mắt Quý Tiệp lộ ra tín hiệu như vậy.

“Cô bây giờ chỉ có thể dựa vào tôi che chở cho cô.” Anh chống đỡ bên tai Quý Tiệp, nhỏ giọng nói cho cô biết, muốn cô an tâm hơn “Tôi sẽ không làm thật với cô, chỉ là làm dáng một chút, để cô có thể an toàn vượt qua cửa ải này.” Nói xong, Dương Sĩ Bảo nhanh chóng đè cô lên tường, kẹp chặt cô giữa tường với anh.

A, trời ơi! Anh đang làm gì vậy?

“Anh ép sát như vậy làm tôi thực sự bị đau.” Quý Tiệp thầm oán trách.

“Cô im lặng một chút!”

“Tại sao?”

Cô còn hỏi anh tại sao? Dương Sĩ Bảo thở dài một hơi bất đắc dĩ. Anh chưa bao giờ gặp cảnh sát ngu ngốc như thế này, nào có người nào đang trong lúc kích tình ân ái lại còn nói chuyện lảm nhảm không ngừng chứ?

Không thể làm gì, anh chỉ còn cách dùng miệng mình để chặn cái miệng đang lảm nhảm của cô lại.

Quý Tiệp biết A Bảo đang diễn trò, mục đích là không để người khác nhìn ra sự khác thường của cô, phát hiện được thân phận thật sự của cô, nhưng mà, nhưng mà…

A Bảo có nhất thiết phải làm giống thật như vậy không? Tay của anh đang để ở ngực của cô đó!

“A Bảo, chúng ta có nhất thiết phải làm tới mức này không?” Quý Tiệp giống như một con mèo nhỏ phát ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ. Tay A Bảo thật sự rất nóng, sức nóng lan đến cả cơ thể cô rồi.

“Cô cứ nói đi.” Dương Sĩ Bảo ném trả lại vấn đề cho cô. “Cô nhìn bốn phía xem. Không phải người nào cũng đang châm lửa sao? Muốn tôi không cần làm gì hết, cứ quang minh chính đại đứng ở đây hàn huyên cùng cô sao?”

Uwmmm…Hình như là không được.

Quý Tiệp cũng đồng ý với cách nói của anh, nhưng mà, nhưng mà A Bảo sao lại vươn tay xuống dưới váy cô làm gì?

“A Bảo…”

“Ngoan, đem chân nâng lên.”

“Anh muốn làm gì?” Thân thể Quý Tiệp bị ngón tay của A Bảo đùa bỡn, cơ hồ muốn hoá thành nước. Cô phải giữ bộ ở dưới, A Bảo còn không ngừng dùng giọng điệu dịu dàng dụ dỗ cô, muốn cô nhấc chân lên. Thật là mất mặt mà. Rốt cuộc anh ta muốn làm gì chứ?

“Cởi quần lót của cô!” Dương Sĩ Bảo nói như là chuyện đương nhiên, hợp tình hợp lý vậy.

“Đừng! Thật là mất mặt!” Mặc dù là diễn trò nhưng Quý Tiệp không muốn làm tới loạt trình độ đó.

Ưm. Nhất là hôm nay cô còn mặc quần lót màu sắc gì đó. Không biết cởi ra có bị mất mặt không nữa.

“Quý Tiệp!?

“Ưm…”

“Nhấc chân!” Anh dịu dàng ra lệnh cho cô.

“A!” Cô bị giọng của Dương Sĩ Bảo thôi miên, tự nguyện nâng chân lên, ngoan ngoãn để bàn tay anh đặt bên hông mình, thuận lợi cởi quần lót của cô ra.

Anh đem quần lót của cô giắt trên ngón tay của mình.

Mất thể diện thì cũng mất rồi. Anh còn làm như vậy để làm gì? Đem quần lót của cô giơ cao như vậy nữa, Quý Tiệp vội vàng giành nó lại, nhưng Dương Sĩ bảo lại cao hơn cô rất nhiều.

Cô giậm chân một cái, muốn anh đừng làm như vậy.

Thế nhưng anh lại nói cho cô biết “Đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi!”

“Vậy anh cũng đừng làm như vậy, giống kẻ biến thái quá”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.