Nữ Vương Đại Nhân

Chương 35: Chương 35: Chương 34




Sinh hoạt trong đoàn phim thật nhộn nhịp, phong phú, đây cũng coi như là lần đầu tiên Hoa Chiêu một lần chân chính thể nghiệm được ý nghĩa sinh hoạt tập thể, ăn, mặc, ở, đi lại toàn bộ đều cùng một đám người ở cạnh nhau.

Đóng phim đã qua hơn nửa bộ, cô đối với diễn xuất chỉ có tăng chứ không giảm, diễn đến càng ngày càng nghiện.

Diễn xong trở về khách sạn còn nghiền ngẫm tâm lý nhân vật, xem thêm một ít những bộ phim điện ảnh kinh điển, cùng người nào đó call video, nhìn nhìn rồi lại bắt đầu diễn các nhân vật cho hắn xem, làm cho người nào đó dở khóc dở cười.

Bộ phim này diễn viên nam nữ chính đều là những người nổi tiếng, từng người đều có một lượng fan lớn rất ổn định.

Nam phụ là một tiểu sinh mới được công nhận, năm ngoái đã nhận được giải tân binh, cũng là từ từ chậm rãi đi lên.

Nữ phụ thì lại càng không cần phải nói, dung mạo và dáng người đi liền với nhau, xinh đẹp, quyến rũ, tin tức thì có liên tục, bị nghi ngờ bất hoà với Bùi Lị Nhã, lại bị tung tin vịt dây dưa không rõ cùng với Giản tổng, Trần tổng của Thượng Thừa, trên mạng có các kiểu tin tức hot, thật thật giả giả. Hơn nữa, bên trong đoàn làm phim còn có một nhân viên lộ ra rằng nam chính Lý Gia Văn cũng tựa hồ đối với cô ấy rất có hảo cảm, thường xuyên chủ động tìm cô ấy nói chuyện phiếm.

Hoa Chiêu đã nghiễm nhiên trở thành nhân vật có nhiều đề tài hot nhất trên Weibo năm nay, hơn nữa còn ở trong hoàn cảnh khi mà cô còn chẳng có một tác phẩm nào.

Người thích cô rất nhiều, mà chán ghét cô thì có cả rổ, đặc biệt là fan của Hoa Nhài công chúa, nghiễm nhiên đã trở thành đối thủ một mất một còn với Minh Châu fan.

Vì thế, Chu Tiểu Ngư quả thật cứ giống như là được tiêm thêm máu gà vậy, đi ngủ mà còn nằm mơ thấy mình đang đánh nhau.

Sáng nay Trần Trì đi làm còn mang theo trên mặt một cục u sưng to, tuy rằng thường ngày hắn không có nhiều lời nói cho lắm, nhưng mà vẫn biết rõ là trẻ con phải biết khóc thì mới có sữa ăn, lúc cần khóc lóc kể lể thì vẫn phải biết khóc lóc kể lể.

Đến tầng 15 hắn cũng cũng chả thèm vào, một chút cũng không kiêng dè ôm lấy bên xương gò má sưng u trực tiếp đi thẳng một đường đến tầng 23.

Giản Dị đi đến đây còn sớm hơn, vừa thấy khuôn mặt hiếm khi bị biến dạng của hắn, vui sướng khi thấy người gặp hoạ, cười đến không dừng lại được.

Ân lão đại còn chưa đến, Trương Nham vẫn mở cửa văn phòng tổng tài trước tiên cho hai vị ông chủ này.

Hai người tự giác ngồi xuống hai bên của ghế sô pha.

Giản Dị nhìn xem cái đầu sưng như đầu heo của Trần Trì, “Tính tình nôn nóng như vậy thật không giống cậu. Tìm lão đại có chuyện gì?”

Trần Trì lườm hắn một cái, “Anh so với em còn gấp hơn.”

Giản Dị cười đến cà lơ phất phơ, “Cũng chưa chắc như thế nha, cậu đây đều đã bị bạo lực gia đình. Là cậu bá vương ngạnh thượng cung đi? Chậc chậc chậc, đúng là nhìn không ra là em dâu lại mạnh mẽ như vậy, huynh đệ phải chịu uỷ khuất* rồi.”

*đoạn này cũng muốn thay từ uỷ khuất mà bí từ quá, không biết thay từ nào cho hợp...

(Đừng giục ra chương khi bạn đang đọc ở một trang lậu khác.)

Trần Trì châm biếm, “Anh cứ tự lo lắng cho bản thân mình trước đi, vị kia nhà anh còn có thiết quyền chân kim cương được tổ gia truyền, tuỳ tiện mà đá hai cái thì cũng đủ cho anh vào nằm viện.”

Giản Dị cứng lại, sờ sờ cái mũi, không nói nữa.

Ân Thiên Lãng đi đến bãi đỗ xe, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Hoa Chiêu.

“Sáng nay có ăn sáng đầy đủ không hả?”

“Ăn. Bây giờ lượng cơm em ăn so với trước kia đều nhiều hơn rất nhiều, đại khái là vì ăn cơm cùng với Xuân Lệ.”

Ân Thiên Lãng vừa lòng, mang Xuân Lệ đi đến đó quả thật là có không ít chỗ có lợi.

“Tiểu nha đầu này không tồi, chờ đến khi kết thúc anh sẽ cho cô bé này một bao lì xì thật lớn.”

“Vậy thì còn không bằng mua cho cô ấy một phòng đồ ăn, như thế chắc chắn cô ấy càng thích. Aiz, cũng không biết con bé tính tình đơn thuần như thế có thể hay không áp chế được cái đuôi nhỏ Giản Dị kia.”

“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đừng nhọc lòng.”

“Giống như là em đánh bại được anh sao?”

Ân Thiên lãng cười nhẹ, “Âm Âm, anh cũng có sĩ diện.”

“Phì!” Hoa Chiêu cười vui vẻ ở dưới bóng cây, cô biết, muốn vậy thì cũng phải là do hắn cam tâm tình nguyện đầu hàng, dơ tay chịu cô trói.

“Nếu như buồn chán thì nhớ nói với anh, anh nghĩ cách đem Tiểu Ngư cũng đưa đến đó ở một khoảng thời gian.”

“Đừng, mỗi tuần Tiểu Ngư còn có khoá dạy, mà em cũng chẳng muốn nhìn đến cái quả khuôn mặt đòi nợ kia của Trần Trì. Không buồn chán, em khá tốt.”

“Được rồi, hai ngày nữa anh sẽ lại đến. Có muốn gì không?”

“Chỉ cần có anh.”

“Tất cả đều là của em.”

Hai người nị nị oai oai nói những lời sến súa, dập điện thoại, Ân Thiên Lãng đi vào trong thang máy.

Tâm tình sung sướng mà ấn tầng 23, ra thang máy.

Trương Nham gọi điện thoại cho sếp mãi mà không được, nên đi đến trước cửa thang máy đứng chờ.

“Chuyện gì?”

Trương Nham có thể nhận ra được tâm tình của sếp mình hôm nay có vẻ rất tốt, “Giản tổng và Trần tổng đã đợi ở trong văn phòng được một lúc lâu rồi ạ.”

“Đã biết. Pha cho tôi ly cà phê.”

Hắn nện từng bước vững vàng đi đến văn phòng.

Nhìn đến hai người ngồi trên sô pha một trái một phải thong thả uống trà, trầm giọng nói, “Nhàn rỗi như thế cơ à, chạy đến chỗ này của tôi ngồi uống trà?”

Giản Dị vội vàng giải thích, “Em chính là cố bớt thì giờ đến đây thăm anh một chút, đã lâu không có lên đây.”

“Đừng có làm bộ làm tịch với anh, có việc thì nói đi.”

Giản Dị nhìn sang cái mặt đen của Trần Trì, “Khụ, lão tam nói trước đi.”

Ân Thiên Lãng buồn cười mà liếc mắt nhìn Giản Dị một cái, quay đầu nhìn sang Trần Trì, “Mặt cậu bị làm sao thế?”

Trần Trì chỉ chờ đến lão đại hỏi chuyện, giọng nói trầm xuống, “Tiểu Ngư đã thành điên cuồng, vì sự nghiệp vĩ đại của chị dâu mà đấu tranh anh dũng, chỉ còn kém mỗi là chạy đi cùng người ta hẹn đánh nhau.”

“Chuyện đó thì có liên quan gì đến mặt của cậu?”

“Tối hôm qua cô ấy nằm mơ, mơ rằng đang cùng người khác đạp đánh nhau, rồi tưởng em là đối thủ mà đánh.”

Giản Dị ngồi ở bên cạnh muốn cười mà không dám cười, nghẹn khiến cho bả vai cứ không ngừng run run.

Ân Thiên Lãng hiểu rồi, tên tiểu tử này là đến đây cáo trạng, tố khổ để được đòi công bằng.

Cũng có chút muốn cười, nhưng thân là một đại ca, khí thế không thể quăng đi được, trên mặt vẫn bảo trì bình tĩnh như bình thường.

Quay đầu nhìn phía Giản Dị, “Còn cậu thì có chuyện gì?”

Giản Dị cười hề hề, “Cha vợ tương lai của em nhớ con gái của mình.”

“Thế à? Vậy anh đây sẽ nói chuyện với cha vợ của cậu.”

Giản Dị nóng nảy, “Đừng ạ, đại ca. Là em nhớ Xuân Lệ của nhà chúng em.”

Nói xong câu cuối cùng, còn có bộ dạng ngượng ngùng xoắn quýt.

Trương Nham gõ cửa đi vào đưa cà phê cho ông chủ, nhìn thấy bộ dạng không bình thường này của Giản tổng, không khỏi sợ hết hồn, run run mà vội vàng chạy đi ra ngoài.

Ân Thiên Lãng lấy cà phê qua uống một hớp, trầm tư, “Xuân Lệ đã ở Lâm Thành khá lâu, vậy thì...”, hắn nhìn sang Trần Trì, “Đổi Tiểu Ngư qua đi?”

“Không được.” Trần Trì từ chối bay, nhìn đến sắc mặt trầm xuống của lão đại mới phản ứng lại được, vội vàng bổ sung, “Tiểu Ngư còn phải ở hậu phương vì chị dâu mà bảo vệ quốc gia, nhiệm vụ nặng nhọc. Chuyện trước đó vẫn là giao cho chị dâu thứ hai tương lai làm là khá tốt.” Nói xong đứng lên, “Ở bên kia em còn có một đống chuyện chưa có giải quyết xong, hai anh, em đi trước đây.”

Giản Dị trợn mắt há mồm, nhìn thân ảnh bước đi như bay của Trần Trì, cạn lời cứng họng.

Ân Thiên Lãng vừa lòng mà uống mấy hụm cà phê, đã giải quyết xong một tên giờ còn một tên nữa.

Giản Dị hồi phục lại tinh thần, đôi mắt trông mong mà nhìn Ân Thiên Lãng, “Đại ca, em cùng với tiểu Xuân Lệ nhà em còn đang ở trong thời kì cuồng nhiệt của tình yêu, anh có hiểu không, hả?” Một từ “hả” cuối cùng lại còn mang theo chút lực bất tòng tâm.

Vẻ mặt Ân Thiên Lãng khinh thường, cứ làm như chưa có ai từng trải yêu đương ấy, “Bộ dáng đúng là không có tiền đồ! Anh và Âm Âm đều vẫn luôn ở trong cái thời kì cuồng nhiệt của tình yêu từng ấy năm đến giờ.”

Giản Dị nghe thấy lời nói âm dương quái khí của đại ca, trong lòng run lên, trong lòng khổ sở không thôi, các người đều tình yêu cuồng nhiệt nhiều năm như thế rồi, cho nên mới càng phải săn sóc cho tình yêu cuồng nhiệt lần đầu của tôi chứ!!

Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Giản Dị, Ân Thiên Lãng lại nhớ đến đoạn thời gian lúc trước khi kết hôn, ruột gan cồn cào dục cầu bất mãn, cũng có chút không đành lòng, an ủi hắn, “Xuân Lệ giờ đang phải làm việc, cha của cô ấy sẽ không để cô ấy tự ý trở về.”

Giản Dị ngẫm lại tính cách cương trực công chính của người cha vợ, nói một không nói hai, cũng thừa nhận lão đại nói đúng.

Ân Thiên Lãng nghĩ đến tầm quan trọng của Xuân Lệ đối với Âm Âm, đứng lên khỏi ghế ngồi, đi đến bên cạnh Giản Dị ngồi xuống, trấn an hắn, “Lâm Thành cũng không có xa, bay dài hơn mấy giờ là đến. Bộ phim cũng sắp kết thúc rồi.” Đồng thời cũng là tự an ủi chính mình, rất nhanh sẽ kết thúc.

Giản Dị nhìn vẻ mặt hiếm khi mới tỏ ra ôn hoà của lão đại, không có cách khác. Hơn nữa, cái người không có tâm nhãn kia nếu không có hoàn thành nhiệm vụ sẽ không theo hắn trở về, vẫn là chính mình vất vả bay nhiều hơn mấy giờ vậy.

Tiểu tập đoàn bên này của Hoa Chiêu thì lại chẳng có chút bi thương, khổ sở nào, hoàn toàn là cảnh tượng vui vẻ vô cùng mà hưởng thụ cuộc sống.

Hôm nay là ngày truyền thông đến thăm ban, có thể nói bộ phim này được cư dân mạng chú ý, chờ mong nhất trong khoảng thời gian gần đây.

Các nhà giải trí truyền thông ai ai cũng không muốn bỏ xuống cơ hội cho người khác, tất cả đều đến đông đủ.

Dàn diễn viên chủ chốt đứng thành một hàng, Bùi Lị Nhã và Hoa Chiêu thì được đứng ở chính giữa, Lý Gia Văn chủ động đứng ở bên cạnh Hoa Chiêu, Phương Lực cũng tự nhiên mà đứng sang bên cạnh Bùi Lị Nhã.

Phóng viên trước tiên cứ theo thông lệ bình thường hỏi một số vấn đề liên quan đến từng diễn viên, các diễn viên cũng theo kịch bản mà nhất nhất đáp lại.

Tiếp theo, vấn đề liền bắt đầu quay xung quanh Hoa Chiêu.

Phóng viên anh một lời, tôi một câu đưa ra vấn đề khá nỏng hổi.

“Hoa Chiêu, có tin đồn rằng bạn và vợ của Trần tổng là bạn bè rất thân thiết, đây có phải sự thật không?”

“Đúng thế.”

“Vậy bạn diễn bộ phim này là do vợ của Trần tổng đề cử bạn vào đây sao?”

“Xem như vậy đi.”

“Bạn và Giản tổng có quan hệ gì với nhau vậy? Trước kia Giản tổng cũng đã từng đến thăm ban bạn.”

“Cái này hẳn là có rất nhiều người đều biết, anh ấy là anh họ của tôi. Hơn nữa, tôi và vị hôn thê của anh ấy cũng là bạn thân.”

Xuân Lệ đang đứng ở bên cạnh hóng, cắn cắn ngón tay, chị Hoa Chiêu là đang nói đến mình sao?

“Cho nên khi bạn vừa mới ra mắt, là đã có tài nguyên tốt như thế sao.”

“Đúng. Rất cảm ơn nhóm bạn thân của tôi.” Hoa Chiêu nửa thật nửa giả nói đùa.

Bùi Lị Nhã làm nữ chính của bộ phim đứng ở một bên bỗng có chút xấu hổ, như này còn phỏng vấn cái gì? Phỏng vấn đơn độc cá nhân cho rồi.

Truyền thông mới không nghĩ nhiều như thế, từ trước đến nay đều là nơi nào có tin hot, tin khiến nhiều người muốn đọc thì sẽ nhắm vào nó.

“Có rất nhiều cư dân mạng sẽ tò mò, bạn có điều kiện tốt như thế, sẽ thích kiểu đàn ông như thế nào, bạn có hình mẫu người đàn ông lý tưởng trong lòng không?”

“Có.”

“Có thể tiết lộ ra cho mọi người biết một chút không? Là ở trong giới hay là ngoài giới giải trí này?”

Hoa Chiêu nói ra câu kinh người, “Ân Thiên Lãng.”

Phóng viên đã sợ ngây người, cô căn bản không nghĩ đến cô ấy sẽ trực tiếp trả lời cô bằng một cái tên.

Hơn nữa vẫn là lần đầu nhìn thấy có đối tượng phỏng vấn dễ dàng như thế, cùng với Bùi Lị Nhã hoàn toàn là thái cực, vô cùng khác nhau, hỏi gì đáp nấy, không che không dấu.

Hơn nữa cả người cô ấy chính là phát ra một loại cực kì tự tin, thong dong, cùng chẳng có chỗ nào sợ hãi.

Ba người còn lại được phỏng vấn dù sao cũng là diễn viên, tuy rằng trong nội tâm đã sớm sóng gió mãnh liệt, nhưng trên khuôn mặt vẫn là bình tĩnh như thường.

Bùi Lị Nhã cười lạnh trong lòng, cô ta đúng thật là to gan, có bao nhiêu người cũng chỉ dám trộm nghĩ, cô ta thế nhưng liền nói thẳng ra như thế, xem ra thật đúng là gấp không chờ nổi mà muốn chủ động leo lên đến bên cạnh trên người Ân Thiên Lãng. Cũng đúng thôi, chuyện ở Yến Xào lần trước đó đều đã có thể làm, so với lúc này còn to gan hơn nhiều, chẳng phải là vẫn có hiệu quả đấy thôi.

Trong lòng Lý Gia Văn lại là có chút thất vọng, khó trách, cô ấy đối với mình vô tình, mục tiêu của cô ấy là phải gả vào hào môn sao?

Phương Lực thì vô cùng bội phục, in đậm viết hoa trong lòng, chị Chiêu thật đúng là nữ thần, dám nói dám làm.

Tần Văn Trọng đứng ở bên cạnh, nếu là một người nghệ sĩ khác ở chỗ này đang bị khơi lên đến trên đầu ngọn gió mà bị hỏi cái loại vấn đề như này, là một người đại diện, hắn tất nhiên sẽ nhảy ra ngăn cản.

Nhưng đổi lại là Hoa Chiêu, ngược lại, hắn thật ra lại cảm thấy chẳng có chút lo lắng nào, thậm chí, hắn cũng muốn nghe xem cô gái này sẽ trả lời ra sao.

Phóng viên tiếp tục đặt ra câu hỏi, “Ở thời điểm trước khi mà bạn được ra mắt, bạn đã từng bởi vì Ân tiên sinh mà cùng với Bùi Lị Nhã xảy ra chút hiểu lầm, xem ra, khi đó bạn cũng đã rất chú ý đến Ân tiên sinh có phải không?”

Hoa Chiêu thoải mái, hào phóng tuyên bố, “Đúng vậy, tôi đã ngưỡng mộ Ân tiên sinh từ lâu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.