#Editor: NhungNhung0803 +_tclg_
Beta: @tuyetvoi_
#Team dịch: Tuyệt Vời Team~
Bỗng nhiên đùng một cái phát ra hai bài Weibo khiến cho người ta giật mình khiếp sợ như vậy, kết quả không cần đoán cũng biết.
Các phóng viên truyền thông thi nhau chen lấn tranh đoạt muốn phỏng vấn đôi nam nữ nhân vật chính, sau đó cũng đã có các phóng viên của hai, ba toà soạn lớn đã chạy nhanh đến trước khách sạn chỗ ba người họ ở để canh chừng.
Nghe nói lúc này Ân Thiên Lãng và Bùi Lị Nhã vẫn đang ở trong khách sạn, nhưng phóng viên lại bị một loạt bảo vệ ngăn chặn không thể vào được.
Người tự xưng là biết chuyện còn đưa ra thêm thông tin về một nhân vật chính khác nữa là Hoa Chiêu, hiện tại đang quay phim ở trong phim trường 《 Tiêu hành phong vân 》, chẳng mấy chốc nữa sẽ kết thúc công việc. Các phóng viên lại tiếp tục ôm cây đợi thỏ chờ ở trước cửa khách sạn.
Ngay khi mọi người đã gần như mất hết kiên nhẫn để mà chờ đợi thì bỗng nhiên Bùi Lị Nhã xuất hiện với hai mắt sưng đỏ, cô ta và người đại diện đi ra từ trong khách sạn.
Phóng viên nhao nhao vây lại, đèn flash đang không ngừng loé sáng.
Bùi Lị Nhã dường như không hề ngờ tới sẽ có nhiều người như vậy chặn ở trước cửa, lại thêm có vô số người đang chen chúc lấn áp để nhoài lên phía trước nên cảm thấy có chút hoảng hốt bất an.
“Bùi Lị Nhã, có thể giải thích một chút về quan hệ giữa cô và Ân Thiên Lãng là như thế nào không?”
“Có phải Ân Thiên Lãng vì Hoa Chiêu nên mới vứt bỏ cô không?”
Từ Lâm ngăn cản lại phóng viên: “Thật xin lỗi, sức khoẻ của Lị Nhã không được tốt, chúng tôi phải đi bệnh viện, xin nhường đường một chút!”
“Có phải cô là người thứ ba xen vào cuộc tình giữa Ân Thiên Lãng và Hoa Chiêu không? Ân Thiên Lãng và Hoa Chiêu hiện tại đang có quan hệ yêu đương phải không?”
“Chuyện bãi đỗ xe lần đó, có phải hai người đã bí mật yêu đương không?”
“Weibo chính thức của Thượng Thừa đã đăng ảnh Hoa Chiêu cùng Ân Thiên Lãng có mập mờ, có phải là là ám chỉ cái gì không? Đối với việc này cô có ý kiến gì?”
Bùi Lị Nhã che lại khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt ngấn nước chỉ chực lã chã rơi, như vậy lại càng thêm lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Bùi Lị Nhã, cô có muốn nói gì không?”
“Thật xin lỗi, bây giờ tôi đang rất khó chịu, tôi coi cô ấy giống như em gái mình mà đối đãi, thấy cô ấy là người mới, còn nhờ vả người khác chiếu cố, không nghĩ tới cô ấy vậy mà lại......”
Bùi Lị Nhã nói không được, nhịn không được khóc ra thành tiếng. Từ Lâm bận bịu che chở cho cô từ trong đám đông đi ra, lên một chiếc xe rồi lái đi.
Ngay lập tức, đã có phóng viên biên tập lại ảnh chụp và văn bản ở tại chỗ rồi đăng Weibo: Chị em lâu năm vì yêu thành hận, Bùi Lị Nhã cảm xúc suy sụp bật khóc trước mặt công chúng.
Truyền thông vẫn tiếp tục chờ, rốt cục cũng đợi được đến khi xe của đoàn làm phim trở về. Từng người rồi từng người từ trên xe bước xuống, nhưng lại không có Hoa Chiêu.
Phóng viên cũng bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn, khi trời trở tối thì dần dần giải tán.
Mà lúc này, Hoa Chiêu chính là đang cùng Ân Thiên Lãng ngồi ở trong rạp chiếu phim tối đen như mực.
Khoảng ba giờ trước đó, Ân Thiên Lãng đã rời khỏi khách sạn, hắn cùng Hoa Chiêu một lần nữa hẹn lại địa điểm hẹn.
Sau khi công việc của Hoa Chiêu kết thúc, cô thay quần áo và trực tiếp đón xe đi tới chỗ hẹn.
Nơi này khá xa, lại không phải ngày cuối tuần nên không có nhiều người lắm.
Tìm được tới sảnh rạp chiếu phim VIP, có một cô nhân viên xinh đẹp hỏi tên của cô.
Cô buột miệng thốt ra: “ Âm Âm“.
Nhân viên kiềm chế lại sự hiếu kỳ của mình, khẽ khom người, mời cô đi vào, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cái sảnh này không lớn lắm, bên trong rất tối, đèn lớn đều đã tắt hết chỉ còn lại một chiếc đèn nhỏ.
Hoa Chiêu đứng tại chỗ nheo mắt lại để thích ứng với ánh sáng ít ỏi này.
Chậm rãi đi lên phía trước.
Rất nhanh
Cô đã nhìn thấy hắn, cả rạp phim chỉ có một mình hắn. Hắn ngồi ở vị trí trung tâm, cả người ngả về sau mà tựa sát lên chiếc đệm ở sau lưng, đầu thì cúi gằm nhìn điện thoại.
Dẫm giày cao gót đi trên thảm nên chẳng có một tiếng động, cô chậm rãi từng bước đi lên.
Có lẽ là do quá chuyên tâm nhìn điện thoại nên hắn vẫn không phát hiện ra cô.
Hoa Chiêu lặng lẽ đi đến phía sau, vươn tay che lại đôi mắt hắn.
Cả người Ân Thiên Lãng có chút cứng đờ, sau đó cười nhẹ ra tiếng, nắm lấy tay cô kéo xuống rồi nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn dịu dàng.
Hoa Chiêu rướn người ghé sát vào lưng ghế ở sau hắn, ôm lấy hắn, khẽ hỏi: “Đợi em lâu không?”
Cảm nhận được hơi thở của cô quẩn quanh ở bên tai: “Chờ em thì bao lâu cũng được“.
Cô cười, nhẹ nhàng đánh hắn một cái: “Nói năng ngọt xớt!”, ngừng lại một chút rồi lại hỏi: “Xem phim gì thế?”
Hắn quay đầu hỏi lại, “Em có muốn xem không?”
“Ừm...... “ Hoa Chiêu nghiêm túc ngẫm nghĩ về vấn đề này.
“Bộ lần trước!” Hai người trăm miệng một lời nói ra, nói xong lại cùng nhau cười.
Ân Thiên Lãng ôm lấy cổ cô khẽ kéo xuống một chút, rồi hôn lên làn môi mềm của cô, khen ngợi: “Ngoan, vợ anh thật ăn ý“.
Hắn đứng dậy, vòng qua chỗ ngồi mình đã sắp xếp, đi đến hàng ghế phía sau, ngồi xuống bên cạnh cô.
Trong mắt mang theo ý cười, “Muốn mời em ăn một bữa thật lớn“.
Hoa Chiêu hoài nghi nhìn hắn: “Ở đây á?”
Ân Thiên Lãng nhíu mày, hơi nhướn ngừoi lên phía trước, lấy ra một cái túi từ ghế đằng trước.
Cô mở ra nhìn một chút, một mùi đồ ăn thơm phức bay vào mũi, chính là Hamburger, cánh gà cùng Cocacola.
Cô reo hò ra tiếng, trong nháy mắt thèm ăn nhỏ dãi. Từ sau khi tốt nghiệp, cô chưa chạm qua loại đồ ăn này.
Hắn đúng là luôn luôn biết cách lấy lòng cô, mặc dù đây chỉ là một túi đồ ăn vặt cực kỳ đơn giản.
Đặt bao hết rạp chiếu phim nên không cần lo lắng mùi đồ ăn sẽ ảnh hưởng đến người khác. Hoa Chiêu ăn uống thoả thích, uống Cocacola đá mát lạnh, quả thật là rất đã nghiền.
Hắn ngồi cạnh bên cô, nhai kỹ nhuốt chậm mà ăn cùng với cô trong màn đêm lờ mờ ánh sáng.
Vẫn là xem bộ phim lần trước ở trong khách sạn. Bởi vì không biết tên phim, cũng không biết nam nữ diễn viên chính, hắn miêu tả cả một hồi lâu thì nhân viên mới hiểu là đó là bộ phim nào. Cũng nói rằng cần phải kiểm tra lại một chút xem có còn băng ghi đầy đủ của bộ phim này không đã.
Hoa Chiêu gật đầu tán thành, “Một dạ đến già.[1]”
从一而终 /cóng yī ér zhōng/: ý chỉ chung tình, một nữ không thờ hai chồng, trung thần không thờ hai chủ.
Ân Thiên Lãng bộ dáng đương nhiên nói: “Đó cũng là quan điểm của anh về tình yêu và hôn nhân“.
Sau khi đánh chén no say xong cô lau tay và miệng, liếc nhìn hắn một cái: “Cho anh chút thuốc nhuộm là tưởng mình mở được cả một xưởng nhuộm rồi đấy![2]”
[2]: 给你三分颜色,你就开染房: Cho ngươi ba phần màu sắc, ngươi liền khai phường nhuộm. Ý là khen hai câu đã vểnh mặt lên trời kiêu ngạo, vênh mặt với đời~
Ân Thiên Lãng giả bộ không vui, duỗi cánh tay ra khoác lên cổ cô, cố ý ôm chặt một chút: “Không tin anh sao?”
Cô cử động không thoải mái: “Nếu không tin anh thì em đã không ngồi ở đây rồi“.
Hắn nới lỏng cánh tay, bàn tay thả lỏng rũ xuống ở ngực cô. Bàn tay không đứng đắn khẽ xoa bóp chỗ mềm mại của cô: “Không phải em nói là muốn tính sổ với anh sao? Sao lại không hỏi chuyện ngày hôm nay?”
Cô không chút lưu tình gạt phắt tay hắn ra: “Chẳng phải anh nói là bị ăn vạ à? Nghĩ thôi cũng biết đại khái câu chuyện là ra sao.” Hơn nữa Tần Văn Trọng có video hoàn chỉnh, muốn thì tìm hắn là được.
“Bà xã anh minh(*).” Trong giọng nói còn mang theo ý cười, hắn ôm cô thật chặt, thỏa mãn mà hôn cô một cái.
(*)Anh minh: sáng suốt
Không lâu sau, nhân viên công tác thực sự đã tìm được bộ phim kia.
Phim bắt đầu chiếu, hai người cũng không nói thêm gì nữa, ngồi sát lại gần nhau, cùng nhau chăm chú thưởng thức câu chuyện chưa kể xong của lần trước.
Trong lúc nhất thời, trong rạp ngoại trừ giọng nói đối thoại giữa các nhân vật trong phim thì còn có cả âm thanh hô hấp hoà quyện của cả hai người, mọi thứ còn lại đều lặng yên.
Xem xong hết bộ phim thì đã hơn mười giờ nên hai người quay trở lại khách sạn, trước cửa đã không còn chó săn.
Hai người thoải mái nắm tay nhau đi vào trong thang máy, hoàn toàn không thèm để ý đến đến sự kinh ngạc không thôi của em gái tiếp tân.
Hai người trở về căn phòng của Hoa Chiêu, cùng nhau trải qua một đêm tuyệt vời.
...
Sáng hôm sau, Ân Thiên Lãng tạm thời có việc phải thay đổi lịch trình nên đã đi ra sân bay từ sớm để trở về An thành.
Có chút ngoài ý muốn, ở trước cửa khách sạn thế nhưng cũng không có chó săn. Hoa Chiêu vẫn quay phim như bình thường, Bùi Lị Nhã cũng đúng giờ đến phim trường, trạng thái vẫn tốt lành.
Tổ phim dường như nhận được chỉ thị từ cấp trên nên trường quay được bảo vệ rất là cẩn thận, hơn nữa còn từ chối truyền thông đến phỏng vấn.
Trần Sâm Lâm hôm qua đã xem qua tin tức ảnh chụp Bùi Lị Nhã cùng một chỗ với Ân Thiên Lãng trên báo, mới giật mình biết ý đồ thật sự hôm qua cô ta viện cớ bị bệnh mà quay trở lại khách sạn.
Hắn mơ hồ biết rõ Ân Thiên Lãng có quân hệ thân mật với Hoa Chiêu, chỉ là không thể biết rõ đó là loại quan hệ nào.
Hắn và Bùi Lị Nhã đã hợp tác hơn hai lần, mặc dù không thân thiết lắm nhưng thực sự không đành lòng nhìn cô hãm sâu vào trong đó.
Giữa lúc quay phim, hắn nhân cơ hội cố ý ám chỉ cô:“ Lị Nhã, cô là người thông minh, có một số vị trí không phải là của cô, cũng đừng có cưỡng cầu.”
Bùi Lị Nhã sắc mặt cứng đờ, cười cười: “Đạo diễn Trần, tôi không rõ ông nói cái gì.”
Trần Lâm Sâm thở dài: “Cô leo tới vị trí ngày hôm nay cũng đã giẫm lên không ít người, dùng một tí thủ đoạn. Có điều chuyện này cũng không có gì, ở trong ngành giải trí mà nói thì những việc này là bình thường. Nhưng cô đụng phải người so với cô còn lợi hại hơn, sử dụng những thủ đoạn đó có vẻ rất ngu ngốc, hơn nữa người chịu thiệt cuối cùng cũng là cô.”
Trầm Lâm Sâm nói một chút rồi dừng lại, gọi diễn viên tiếp theo quay.
Bùi Lị Nhã giận tái mặt nhưng trong lòng không cho là đúng.
Cô suy tư một lát, đã nói qua cùng với người đại diện bên Kỳ Vệ rồi, lúc này không thể để giảm độ “hot” được.
Thương lượng với Từ Lâm một chút, cô cầm điện thoại của mình phát trên Weibo một tin:
[ Em tin tưởng một ngày nào đó anh sẽ biết rõ tấm chân tình của em, cô ấy chỉ là giả dối. Em sẽ chờ anh quay đầu lại.]
(Tuyệt vời: một mình một vai mà diễn đến hăng say. thua =))))
Từ Lâm tìm một người quen cũ đã từng hợp tác để mua một đám thủy quân.
Trên mạng đã sớm là một bãi chiến trường. Ngay tại thời điểm mấu chốt như thế này, tin Weibo này vừa phát ra không thể nghi ngờ gì nữa nó chả khác nào là đổ thêm dầu vào lửa.
Fan Bùi Lị Nhã cùng Hoa Chiêu vì bảo vệ thần tượng của mình, khí thế bừng bừng, ở giữa còn tràn ngập thủy quân trà trộn trong đó, đen trắng hòa lẫn thành một hồi ác chiến.
Quần chúng buôn dưa hưng phấn lại mờ mịt, không biết mình tột cùng là đứng về phía nào mới là đúng. Nhưng điều đó không phải là quan trọng, chỉ cần vừa buôn dưa lê, vừa cảm thán thế giới của người khác thật đặc sắc là vui rồi.
Hai ngày nay Dao Dao cũng vô cùng nghiền xem cuộc vui.
Cầm điện thoai lên, líu rít nói:“ Mau nhìn Weibo của Bùi Lị Nhã, ả ta cùng chị Hoa Chiêu thật sự là ai thiệt ai giả? Em bị hồ đồ rồi, Bùi Lị Nhã thật sự là một lòng si tình thì chẳng lẽ chị Hoa Chiêu là người đến sau sao?”
Vân tỷ đánh cái ót cô một cái: “Ngu xuẩn chết rồi! Tại sao ở bên cô ấy mà em cũng không nhìn ra? Hèn gì tới giờ chỉ là một trợ lí nhỏ.”
Tần Văn Trọng đi tới nhìn điện thoại, thương tiếc lắc đầu: “Người phụ nữ này thật là điên rồ, nếu đem phần tâm tư này mà rèn luyện bản thân thì sẽ không tốt hơn sao?”
Hoa Chiêu đang diễn thì nhận được điện thoại của Chu Tiểu Ngư.
“Chị Âm Âm!”
Âm thanh gào thét phát ra, Hoa Chiêu vội vàng đưa di dộng cách xa tai.
Cô thở dài, đỡ trán nói: “Làm sao thế?”
“Nhanh phản kích!”
“Tức chết em rồi! Lại bắt đầu diễn cuộc tình đau khổ, lại dám nói mình là chân ái! Qủa thực không đem em để vào mắt...Ách không phải, là không đem chị để vào mắt!”
Hoa Chiêu bị cô chọc cười: “Ai? Bùi Lị Nhã?”
“Chính là cô ta! Chị mau nhìn Weibo, giờ thì tốt rồi, không nói nhiều nữa, em đi gia nhập chiến đấu đây!” Nói xong nhanh chóng cúp điện thoại.
Hoa Chiêu bật cười, mở Weibo ra, không cần tìm kiếm cũng thấy cái tiêu đề nằm trên trang đầu.
Trong lòng có hơi bực mình, thật đúng là như kẹo da trâu, bám dính không tha.
Nha, vậy thì chầm chậm chơi đi!
Vì vậy 10 phút sau, một tin Weibo mới xuất hiện:
Yêu Diễm Minh Châu tự phát ra:
【 Đã quên không nói với mọi người, tôi đã kết hôn rồi. Có điều, trước đó hình như cũng không có ai hỏi tôi đã kết hôn hay chưa.】
Cái Weibo này hoàn toàn nổ tung chảo, nó vừa ra thật chả khác nào ném shit...à phi phi...ném bom vào hội nghị.
Cái cô Hoa Chiêu này tiến vào giới giải trí để đập phá quán đấy à? Quả thật đúng là không nói thì thôi, một khi nói ra không làm người ta chết vì kinh ngạc thì không thôi!
~~~~~