# edit: may18
#
Cơm nước xong, Giản Dịch và Trần Trì đều muốn trở về thế giới riêng của bọn họ, ở nơi này cũng ngại với mắt của đại ca, vì thế không hẹn mà cùng nói câu “em về trước.”
Ân Thiên Lãng “Ừ” một tiếng, ước gì bọn họ đi ngay lập tức.
Chu Tiểu Ngư lại không hề muốn đi, lắp bắp, “Đêm nay em ở lại phòng cho khách ở tầng trên.”
Vẻ mặt Trần Trì ngay lập tức đen lại, “Không tiện.”
“Làm sao mà lại không tiện được? Ở đây còn rất nhiều phòng.” Chu Tiểu Ngư không vui, nhìn về phía Ân Thiên Lãng, “Đại ca, đúng không?”
Ân Thiên Lãng “khụ” một tiếng không nói chuyện.
Đêm nay Chu Tiểu Ngư chính là muốn chống đối với Trần Trì, kéo tay Xuân Lệ, “Xuân Lệ, chị và em về võ quán đi, về sau chị sẽ ở nhà em, luyện võ cho tiện.”
Mặt Trần Trì càng đen.
Giản Dịch cũng bắt đầu khẩn trương, đêm nay hắn còn muốn bắt Xuân Lệ về nhà hắn đâu.
Tự nhiên giữa đường lại nhẩy ra một cái Chu Giảo Kim* làm hắn không khỏi phải nhìn sang Trần Trì, hy vọng hắn có thể giúp đỡ.
*Trình Giảo Kim được tác giả chế thành Chu Giảo Kim.
Hoa Chiêu nhìn xem tình hình này, nghĩ đến tối nay Ân Thiên Lãng khó chịu rồi, đợi lát nữa cô còn phải đi dỗ hắn, nghĩ vậy nên đành kéo Chu Tiểu Ngư sang bên cạnh, thì thầm với con bé vài câu.
Chu Tiểu Ngư nghe xong hơi chần chờ.
Hoa Chiêu làm thím Trương gói lại bánh quy đã làm buổi chiều này, Chu Tiểu Ngư cầm lấy bánh quy, cũng không phản kháng nữa, đi theo Trần Trì đi về.
Thần sắc Ân Thiên Lãng hoà hoãn lại.
Hoa Chiêu lại cầm một phần bánh quy đưa cho Xuân Lệ. Xuân Lệ vui vẻ nhận lấy bánh quy, do dự mà hỏi, “Chị, bộ phim ban nãy chúng ta xem ấy, chị cũng gửi cho em một phần được không?”
Vẻ mặt Ân Thiên Lãng mới vừa chuyển biến tốt đẹp một chút nghe thấy vậy lại lập tức tối sầm xuống.
Giản Dịch vội vàng kéo người đi, vừa đi vừa nói nhỏ, “Đi về chỗ anh, anh có cái đó, cần cái gì anh đều có.”
Thím Trương về phòng bếp thu dọn. Đại sảnh giờ chỉ còn lại Hoa Chiêu và Ân Thiên Lãng.
Vì ăn quá no nên bụng Hoa Chiêu hơi căng, chủ động đề nghị, “Em đi dạo trong hoa viên một chút, anh có muốn cùng đi không?” Nghĩ đến đứng dưới ánh trăng thưởng thức hương hoa, nhân tiện dỗ giành người nào đó.
Ân Thiên Lãng nhàn nhạt nói, “Anh còn có việc, em đi đi.” Nói xong thì đi thẳng lên tầng.
Hoa Chiêu hơi ngỡ ngàng, cảm thấy khó mà tin được, bình thường hắn ước gì đều dính sát vào người cô, gì cũng muốn hai người cùng nhau làm, giờ hắn thế mà lại từ chối cô.
Hoa Chiêu liền biết hắn đây có lẽ là thật sự tức giận, lại có chút nghĩ không thông, chẳng phải chỉ là xem một bộ phim “nóng” thôi sao, làm gì mà đến mức như vậy?
Cũng mặc kệ hắn, tự mình tản bộ dạo quanh hoa viên một vòng để tiêu thực.
Ân Thiên Lang đen mặt đi vào trong thư phòng, rồi lại hơi hối hận, vừa rồi tự nhiên từ chối cô làm gì cơ chứ.
Ngồi ở án thư, nghĩ nghĩ rồi đứng dậy mở ra cửa sổ, đứng sau tấm rèm mà ngó nhìn xuống dưới. Đèn đường sáng rọi, hắn có thể nhìn thấy thân ảnh của cô tản bộ trong hoa viên.
Hoa Chiêu không phải kiểu người yêu thích hoa, vì vậy cô cũng không hay đi dạo trong vườn hoa viên này bao giờ.
Dẫu vậy thì ngay lúc này đây cảm nhận làn gió mát của buổi đêm khẽ thổi qua, trên bầu trời còn treo nửa ánh trăng, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu ngập tràn hương hoa, cảm giác cũng không tệ.
Lại ngẩng đầu nhìn lên thư phòng đang sáng choang ánh đèn, hắn ngạo kiều* chứ gì! Đã vậy thì cô đây lại dạo thêm mấy lượt nữa.
*ngạo kiều: chảnh choá mà đáng yêu, chỉ những người kiêu ngạo nhưng đáng yêu.
——
Ân Thiên Lãng đứng ở sau cửa sổ nhìn xem đồng hồ, cô ấy ở dưới đó đã 20 phút rồi, có tản bộ thì cũng phải tản xong từ lâu rồi đi.
Hoa Chiêu hóng gió thoải mái cả người, cô cũng chẳng gấp gáp trở về, đơn giản đi đến nằm xuống chiếc võng ngay dứoi gốc hoa lan mà lướt mạng.
Lấy ra di động vào Weibo.
Tiểu Ngư vừa mới đăng weibo, Trần Trì đang lái xe, lộ nửa sườn mặt, cô nàng nâng túi bánh quy xinh xắn làm vẻ mặt hưởng thụ, còn tag thêm acc Yêu Diễm Minh Châu, ghi: Nữ thần của tôi làm cho, thật quá là ngon.
Hoa Chiêu cười cười, cảm xúc của Tiểu Ngư từ trước đến nay lên xuống đúng là thất thường, một hồi thì gió một hồi lại là mưa. Bây giờ còn chưa qua được bao nhiêu lâu mà con bé và Trần Trì đã làm hoà nhau như lúc ban đầu rồi.
Loát loát hotsearch, no.1 hotsearch là Weibo của cô hồi ban chiều.
No.2 hotsearch là mấy tấm ảnh, mấy tấm ảnh này ngay lập tức thu hút ánh mắt của cô.
Gương mặt trong mấy tấm ảnh này quá là quen thuộc, tuy rằng đã được photoshop.
Đây là nghệ sĩ mới của Kỳ Vệ, được công bố bằng một tập album ảnh chụp cho tạp chí sắc tình 《 Xuân Khuê 》, quần áo, động tác, biểu tình đều rất quá chừng mực, chỗ nào chỗ nấy cũng toát ra vẻ mờ ám và dụ hoặc.
Hoa Chiêu không thể không khách quan mà nói, nữ chính trong ảnh chụp so với người kia mà cô biết quả thật là quá khác nhau. Gợi cảm mà còn có vẻ thanh thuần, chụp còn khá đẹp.
Xứng văn là: Nghệ sĩ mới của công ty - Hứa Âm, gương mặt này có phải rất giống ai đó hay không?
Trong lòng Hoa Chiêu cười lạnh, lại lướt xuống bình luận bên dưới.
Rất nhiều người nói rằng: Giống Hoa Chiêu!
Hoa Chiêu vỗ vỗ mông đứng dậy.
Ân Thiên Lãng ở trong thư phòng đọc sách, nhưng một chữ cũng không vào đầu, lại đi đến trước cửa sổ ngó cô, sao đến bây giờ rồi mà cô ấy còn chưa đi lên? Đống hoa ở dưới đó thì có gì đẹp mà nhìn!
Di đông lại cất lên âm thanh thông báo, hắn mở ra, là cập nhập Weibo mới của cô.
【 Xem phim “nóng” bị bắt được thì phải làm sao bây giờ? Online chờ, rất cấp bách. 】
Phía dưới còn kèm theo một tấm ảnh, trong ảnh là cô ngồi ở bên cạnh một cây hoa hồng đỏ dưới ánh đèn tối tăm.
Vừa tức giận lại vừa buồn cười, nhìn xem bình luận dưới weibo của cô, đã có rất nhiều người bình luận:
【 Đẩy ngã hắn! @ Ân Thiên Lãng 】
【 Rủ hắn vào xem cùng! @ Ân Thiên Lãng 】
【 Tôi đang theo đuổi thần tượng kiểu gì thế này, điều trước còn đang không biết phải làm sao thì điều tiếp theo đã thành xem phim “nóng”, mệt tâm quá. 】
【 Hình tượng nữ thần nghệ thuật đâu rồi??? 】
【 Nữ thần quá bình dân, năm đó tôi còn cùng với bạn trai còn rủ nhau xem bộ bậc thầy thành danh......】
......
Rất nhanh Hoa Chiêu đã nhận được tin nhắn triệu hồn của Tần Văn Trọng: Bà nội của tôi ơi, cô định làm trò gì thế hả?
Hoa Chiêu trả lời lại hắn: Có chuyện gì thế?
Tần Văn Trọng: Bây giờ cô đang đi theo hình tượng gì? Cao lãnh* một chút làm ơn!
*Cao lãnh: kiêu sa, sang choảnh, cao ngạo mà lạnh lùng.
Hoa Chiêu: Tôi vẫn là tôi.
Ân Thiên Lãng lại ngó ra ngoài cửa sổ nhìn, đã không nhìn thấy bóng dáng của cô đâu nữa.
Cửa mở ra, mơ hồ nghe thấy được giọng nói của cô đang trò chuyện với thím Trương ở dưới tầng.
Hắn lại giả vờ trấn định ngồi xuống án thư, nhìn trang giấy trước mặt mà từ nãy vẫn chưa đọc xong.
Ngay lúc hắn sắp sửa hết kiên nhẫn đến nơi thì cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân lên tầng của cô.
Cô ở trên hành lang hơi dừng lại một chút sau đó đi về phía phòng ngủ.
Hắn thì lại nín thở vài giây nghe âm thanh, thế nhưng mà lại chẳng có động tĩnh gì.
Hoa Chiêu vào trong phòng ngủ lấy quần áo tắm rửa, sau đó leo lên giường.
Cô tự đọc quyển kịch bản của mình, đột nhiên nhớ ra một chuyện, trong lòng có dự cảm không hay, vội vội vàng vàng nhảy xuống đất xỏ dép chạy đi đến phòng chiếu bóng.
Mở ra notebook, tìm kiếm folder giấu kỹ của mình.
Không ngoài dự đoán, folder đã không cánh mà bay.
Chưa từ bỏ ý định, lục lọi mấy tệp xung quanh, rồi lại thoát ra ngoài mò trong thùng rác, rỗng tuếch.
Chân tướng chỉ có một, đó là bị hắn xoá.
Thật tức sôi máu, “Ân Thiên Lãng!!!”
Ân Thiên Lãng đang thất thần ở trong thư phòng, nghe được tiếng kêu của Hoa Chiêu, không hề nghĩ ngợi mà chạy ngay đến phòng ngủ, “Làm sao thế? Có chuyện gì vậy?”
Vào trong phòng ngủ nhưng lại thấy không có người, nghĩ lại thì nhớ ra giọng nói phát ra từ trong phòng chiếu bóng, đại khái là đã biết chuyện gì nên bước từng bước từ tốn.
Hoa Chiêu chỉ vào máy tính, lạnh lùng hỏi, “Nó đâu?”
“Xoá“.
Hoa Chiêu có phần tức giận, “Anh chưa được sự cho phép của em mà tự tiện xoá?”
Ân Thiên Lãng từ lúc nhìn thấy folder đã đè nén cảm xúc đến suốt tối nay, bây giờ lại bị chọc ra, hắn không đáp lại mà hỏi, “Ở đâu ra?” Trong giọng nói không khỏi có chút cứng rắn.
Từ trước đến nay Hoa Chiêu vẫn luôn là kiểu chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng, nên nghe thế cô lại càng chống đối, “Anh không có quyền quản, đó là đồ của em, anh tự tiện xoá là sai!”
Lời này hoàn toàn kích thích Ân Thiên Lãng rồi, hắn tức giận đến lồng ngực phập phồng, “Anh không có quyền quản? Hoa Chiêu, em giỏi thì nói lại lần nữa!”
Hoa Chiêu cũng hơi chột dạ, cũng hối hận vừa rồi đã nói không lựa lời, hắn đúng là thật sự tức giận, cô đã lâu chưa từng nghe thấy hắn gọi thẳng tên cô như thế.
Nhưng mà trong tâm lý cảm thấy rất khổ sở, thứ mà mình vẫn luôn cất giấu thật lâu thế nhưng đã bị hắn tự tiện xoá, tròng mắt lay động, nước mắt bắt đầu dâng lên quanh hốc mắt.
Ân Thiên Lãng vừa nhìn thấy nước mắt của cô thì ngay lập tức héo, hối hận bản thân tự nhiên tức giận phát hoả làm gì, từ từ nhẹ nhàng nói chuyện không phải tốt sao, nếu khuyên bảo thì chắc chắc Âm Âm sẽ nghe vào, giờ cứ phải chọc cho cô khóc, xong người đau lòng không phải vẫn là chính hắn sao.
Chạy nhanh tiến đến dỗ cô, “Được rồi, được rồi, là anh sai!”
Cô không thèm để ý đến hắn, nước mắt rơi lại càng nhiều hơn.
Vì thế hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô đặt vào trên ghế, ngồi xổm xuống bên cạnh, nâng tay gạt nước cho cô, “Vừa rồi anh cũng chưa nói điều gì, chỉ hỏi em ở đâu.”
“Anh còn chưa nói điều gì sao? Anh hung dữ như thế làm gì!” Hoa Chiêu vừa khụt khịt vừa lên án hắn.
“Được rồi, là do anh không tốt, vậy để em hung dữ lại với anh được không.”
“Em mặc kệ, anh tìm vídeo trả lại cho em!”
Ân Thiên Lãng ôn tồn dỗ, “Đã xoá mất rồi.”
“Em mặc kệ, đó là chuyện của anh, dù sao anh cũng phải tìm lại trả em.”
“Không được!” Ân Thiên Lãng tỏ rõ thái độ.
“Tại sao? Ân Thiên Lãng, anh quá đáng!”
“Chuyện khác đều có thể thương lượng, nhưng chuyện này thì không. Anh không cho phép em sau này lại xem mấy loại phim như thế.”
“Em đã 26 rồi, không phải 16, tại sao lại không thể xem? Lại nói, em đã xem từ 3,4 năm trước rồi, bây giờ anh mới bắt em không được xem, như thế chẳng phải đã quá chậm rồi hay sao?”
Vẻ mặt Ân Thiên Lãng như nuốt phải con ruồi, “Âm Âm, anh nói là không được xem có nghĩa là không được xem!”
“Em cứ phải xem! Ngày mai em sẽ đòi Giản Dịch lại lấy!”
“Hắn dám!” Giọng nói Ân Thiên Lãng lại nổi lên rồi, người cũng từ từ đứng dậy.
Hoa Chiêu đằng đứng phắt dậy, gạt hết đống giấy từ trên bàn vứt xuống mặt đất, đi thẳng ra cửa.
Ân Thiên Lãng bắt lấy cô, đè mạnh cô lên vách tường, dùng sức hôn lên cô.
Lúc này mà không chống đối thì không phải Hoa Chiêu, vì thế cô quay đầu, ra sức đẩy ra hắn.
Mà hôm nay Ân Thiên Lãng cũng nhất quyết muốn trừng trị cô, sợ đầu cô sẽ cộc vào tường nên che một tay ở sau đầu cô, tránh cho cô lộn xộn đầu, nặng nề mà hôn cô, cuốn lấy đầu lưỡi của cô, mút chặt, trằn trọc.......
Thật lâu sau, hắn mới dừng lại, chống đầu cô, ác thanh ác khí, “Không cho phép em lại xem thân thể của người đàn ông khác! Nếu mà còn xem thì đừng trách anh không tha cho em!”
Cô thở hổn hển, sợi tóc hỗn độn, trên mặt còn dính nước mắt, nhìn hắn khó chịu buồn bực làm cô nói không nên lời, lúc này mới hiểu ra tại sao hắn lại có thái độ kiên quyết không cho cô xem như thế.
Hắn nhìn chằm chặp cô, hiếm khi thấy cô có dáng vẻ yếu đuối đáng yêu, hoa lê dính hạt mưa như vậy, liền cảm thấy cô đây cố ý dụ hoặc hắn, lại hung hăng hôn cô.
Cô cũng không phản kháng nữa, hé môi đáp lại hắn.
Hắn như là được cổ vũ, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, hôn hôn rồi hôn xuống cổ, lại cảm thấy chưa đã, khó chịu với đống quần áo vướng víu cho nên vừa cưỡng bách vừa dỗ ngọt cởi ra áo ngủ cô.
Ngay lập tức cô cảm thấy lạnh, cả người run run một chút, vì thế lại càng gắt gao nép vào trong cơ thể nóng hầm hập của hắn.
Chuyện này không thể nghi ngờ, nó chẳng khác nào đổ thêm dầu vào trong lửa, hắn lại không khống chế được bản thân, lập tức bế cô đặt lên trên bàn sách.....
(Sau đó mn tự tiến hành tưởng tượng~)