Trái trông mong phải trông mong cuối cùng cũng đã đến ngày kết hôn, Vạn Niên Thanh gấp đến độ nhảy lên nhảy xuống, còn Mạc Dao Dao thì bị anh lôi đến sứt đầu mẻ trán.
Ngày kết hôn, Vạn Niên Thanh yêu cầu nhất định phải mặc một bộ âu phục màu xanh lá cây, thuyết phục Mạc Dao Dao mặc sườn xám màu đỏ, đỏ phối với xanh lá thật là mỹ lệ. Chỉ là sau khi bị Mạc Dao Dao véo hết sức một cái, anh mới thành thật, ngoan ngoãn mặc bộ tây trang màu đen, vừa mặc còn vừa lầm bầm khó coi.
Nếu như anh thật sự muốn mặc một bộ màu xanh lá, Mạc Dao Dao trực tiếp chụp cho anh cái nón xanh ly hôn, thật là mất mặt quá.
Cô dặn đi dặn lại, chỉ sợ trong hôn lễ Vạn Niên Thanh làm trò thiêu thân gì đó. Tư duy của tên hoa M này không phải người bình thường như cô có thể bắt kịp được, thật sự không biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Trước đám cưới một ngày, họ hàng bạn bè cả hai đều đến, Mạc Dao Dao vốn cho rằng Vạn Niên Thanh không có bạn bè chỉ có nhân viên cấp dưới của công ty mới mở, ai ngờ lại có một đoàn người không ai biết đến đây hô to. Tất cả đều là dạng chó hình người, nam thì anh tuấn phóng khoáng, nữ thì xinh đẹp động lòng người. Chuyện này là do ai hả?
Vạn Niên Thanh đưa cô đi giới thiệu từng người một. Đây là bạn cùng lớp tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học của anh, đây là đứa em anh, đây là đứa bạn anh. Mạc Dao Dao nghĩ thầm anh ta kiếm được nhiều người như thế ở đâu chứ? Chỉ là sau khi thấy bóng dáng Mặc Ngôn và Khổng Tường trong đám người, cô đã hiểu rồi. Tình cảm này đã khiến đại sảnh đám cưới thành Bàn Ti động rồi. . . . . .
Mặc Ngôn đứng cạnh một người con gái rất đẹp, mỗi hành động đều tao nhã và vô cùng quyến rũ, đang cầm một chậu Tiên Nhân Chưởng trong tay.
Trực giác nói cho Mạc Dao Dao biết người con gái này chính là Mặc Miêu Miêu trong truyền thuyết, nhưng còn chậu Tiên Nhân Chưởng kia. . . . . .
Tóm Vạn Niên Thanh đang hàn huyên lại: "Chậu Tiên Nhân Chưởng kia là thế nào?"
Vạn Niên Thanh gãi gãi đầu: "Đó là bạn cùng lớp mẫu giáo với anh. . . . . ."
"Anh biến đi!"
Mạc Dao Dao không ngờ có nhiều hoa yêu đến đây như vậy, vẫn lo lắng đề phòng, nhưng mà những người này thật sự không xảy ra chuyện gì. Trái lại, Ami vẫn đang làm phù dâu lại bóp bóp tay Mạc Dao Dao: “ Sao tớ thấy bạn bè Vạn Nhiên Thanh kỳ cục vậy nhỉ? Nhưng lại không biết kỳ cục ở chỗ nào?”
Đầu Mạc Dao Dao đổ đầy mồ hôi thiếu chút nữa tẩy mất lớp trang điểm, Ami đúng là Hỏa Nhãn Kim Tinh!
-
Rạng sáng ngày thứ hai, đội ngũ đón dâu đã tới, một đám người đang hò hét ầm ĩ bên ngoài. Mạc Dao Dao đang ngồi im lặng, còn mẹ Mạc thì kích động đến rơi nước mắt, vậy là một lúc nữa, phải tiễn biệt con gái rồi.
Khóc khoảng nửa tiếng, mẹ Mạc cũng hết cảm giác bi thương, bà nhìn ra bên ngoài một cái, rồi chần chừ nói: “Còn không tiến vào sao?"
Qua một lúc nữa, bầu trời cũng sáng, điện thoại Mạc Dao Dao vang lên, bên trong truyền đến tiếng thở hổn hển của Vạn Niên Thanh: “Dao Dao, anh không vào được!”
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Mạc Dương Dương cầm cái ghế dài chặn ở cửa ra vào! Ai tiến lên liền đánh người đó! Còn có Đại Sinh, bên cạnh xếp một chồng gạch, trước mặt vẽ một vạch ngăn cách, ai dám dẫm vạch là đánh người đó, ai còn dám đi vào nữa!”
Chuyện là thế này, dù sao việc nhận tiền lì xì khi đón dâu phải làm cho náo động một chút. Mạc Dương Dương lấy tư cách là người nhà mẹ đẻ phải giả vờ ngăn cản một chút, tiền lì xì thu không đủ thì tuyệt đối không thể mở cửa. Nhưng tên Mạc Dương Dương não tàn này lại vứt mấy chữ ‘tiền lì xì thu không đủ’ đi, trực tiếp nhớ thành ‘tuyệt đối không thể mở cửa’, vì vậy anh ta gọi tất cả anh em trong bang hội của mình đến, cầm cái ghế đứng trước cửa, đến một người, đánh một người.
Bạn bè biết đây là ngày đại hỉ nên không cùng anh ta làm ầm ĩ, nhưng Đại Sinh là một người thực dụng, Mạc Dương Dương nói một anh ta tuyệt đối không nói hai, Mạc Dương Dương nói hướng đông anh ta tuyệt đối đi hướng tây, bởi vì hai người đều là dân mù đường. . . . . .
Cứ như vậy một tên đần độn cùng với một tên ngốc gặp nhau, Vạn Niên Thanh không có cách nào không dùng sức để đấu với hai người họ. Ban đầu mọi người còn tưởng rằng đây là náo động trước hôn lễ, đoàn người vui vẻ, ai cũng không cho là thật. Từng phong bao lì xì được rút ra, nhưng Mạc Dương Dương vẫn không cho người ta tiến lên phía trước một bước.
Điều này chủ yếu bắt nguồn từ anh và Kiều Tiểu Tuệ có con rồi mới cưới, thời điểm kết hôn cũng không làm như vậy, Mạc Dương Dương hoàn toàn không biết các bước, còn tưởng rằng ở chỗ này không được cho người ta đi.
Bối Trưởng Lão vụng trộm cùng Đại Trưởng Lão tới vỗ vỗ bả vai Vạn Niên Thanh, nhìn Đại Sinh nói: "Chàng trai này có ý tứ."
Sau đó đưa tay, đẩy Vạn Niên Thanh lên trên đường vạch, một cục gạch bay tới, âu phục sạch sẽ xuất hiện một dấu gạch, đám hồ bằng cẩu hữu phía sau anh cười ha ha. Với người khác danh xưng hồ bằng cẩu hữu là gọi đùa, còn bạn bè của Vạn Niên Thanh chân chân chính chính là hồ bằng cẩu hữu, hàng thật và hàng giả về bản chất là khác nhau. Giả mạo nhiều nhất sẽ cười một cái, chính hiệu còn có thể đẩy Vạn Niên Thanh mới vừa chạy đến tuyến trên trở về. . .
Thấm thoắt một giờ trôi qua, bây giờ Vạn Niên Thanh cơ bản đã không còn có dáng vẻ của một chú rể, một thân vải rách gần giống ăn mày xin cơm rồi.
Lúc này Mặc Ngôn giơ một tay lên: “Quá giờ rồi."
Dịch là giờ tốt lành sắp qua, Vạn Niên Thanh hết cách, không thể làm gì khác hơn là móc điện thoại di động cầu cứu.
Bên kia, Mạc Dao Dao im lặng một lát rồi nói: "Chuyện này giao cho em xử lý đi, anh chờ một chút là được."
Vạn Niên Thanh đợi một lúc ở cửa ra vào, cửa mở, Kiều Tiểu Tuệ đi ra, ngoắc tay với Mạc Dương Dương: "Ngăn Đại Sinh lại, không có người đi vào không cho buông ra."
Vì vậy vấn đề mọi người không cách nào giải quyết, Kiều Tiểu Tuệ một câu nói đã giải quyết ổn thỏa. Chỉ là cũng có chút thất đức, cô nói xong lời này liền đi ngay, một nhóm người hò reo vọt vào phòng, một người nhàn rỗi không chuyện gì liền đi dạo ở ngoài cửa, vui vẻ nhìn Mạc Dương Dương cùng Đại Sinh vui vẻ.
Mạc Dương Dương rống giận: "Làm sao ông còn không đi vào?"
Đại Trưởng Lão mỉm cười: "Làm sao cậu còn không buông tay?"
"Vợ tôi nói còn người nào chưa vào thì không được buông ra!"
"Vậy thì tốt, tôi không vào, cậu tiếp tục giữ."
". . . . . ."
Thật ra, Mạc Dao Dao phải đón tiếp ở nhà, nhưng bất đắc dĩ khoảng cách giữa hai thành phố lại quá xa, Vạn Niên Thanh liền đưa ra ý kiến đón tiếp mọi người ở khách sạn là xong việc.
Tiếp theo là chè chén một trận. Hôm nay, Vạn Niên Thanh rất vui mừng, thấy ai cũng nâng chén uống cạn. Mạc Dương Dương cùng đám bạn của anh ta thấy như vậy, mắt sáng hẳn lên, cậu em này tửu lượng thật cao nha! Vì vậy mấy người đều đứng lên uống rượu, ai không uống cạn người đó là cháu trai.
Mẹ Mạc cùng đám chị em gái vừa thấy Vạn Niên Thanh, “Chàng trai bộ dáng thật anh tuấn nha! Làm đi! Không làm chính là không nể mặt”.
Có mấy người bạn già của cha Mạc khi còn sống tới, nhìn thấy Vạn Niên Thanh như vậy, Dao Dao cũng xuất giá rồi! Ông Mạc ở dưới đất có thể an tâm rồi. Không nói gì nữa, uống đi! Không uống ông Mạc không thể nhắm mắt đâu!
Vạn Niên Thanh đã ngã trái ngã phải rồi, đám hồ bằng cẩu hữu kia lại chạy tới, thay phiên nhau mời rượu. Bọn họ và những người bình thường kia không giống nhau, người bình thường hai chén là không hơn được nữa, bọn họ bảy tám bình cũng không có vấn đề gì.
Vừa bắt đầu Mạc Dao Dao còn được chào hỏi một chút, về sau cũng không ai còn để ý cô dâu là cô nữa. Mẹ Mạc ôm chị em gái khóc, Vạn Niên Thanh bị mọi người kéo đi uống rượu rồi, Mạc Dương Dương cùng với Đại Sinh thì trừng mắt nhìn Đại Trưởng lão đang thổi vào cái chai, hai kẻ ngốc nghếch này, không bị thổi hộc máu mới là lạ.
Vốn còn có Ami phụ cô, kết quả Ngải Xuân mang theo một tá Ngũ Lương Dịch đến, từng chai rót vào miệng, cuối cùng uống đến nôn ra nên Ami đưa cô ấy đi bệnh viện. Cũng không thể để ngày vui thấy máu chứ?
Vì vậy Mạc Dao Dao ngạc nhiên, đến cuối cùng việc kết hôn đối với cô dâu như cô là chuyện gì, đến người chủ trì cũng bị đám bạn bè của Vạn Niên Thanh kéo đi uống rượu. Có một người uống nhiều quá, một đống nước mắt nước mũi ôm bả vai người chủ trì nói: “Người anh em, có biết nhóm người chúng tôi kết hôn có bao nhiêu khó khăn không? So với trèo lên Everest còn khó hơn. Everest thì tính là gì, vèo một cái đã đến. Không nói gì nữa, cạn chén!”
Cuối cùng cô dâu bị lạnh nhạt xách váy đi tìm một bàn trống bắt đầu điên cuồng ăn, cũng sắp xế chiều, cô sắp chết đói rồi.
Bên cạnh có một người cùng cô ăn chung, Mạc Dao Dao kinh ngạc nhìn thấy Mặc Ngôn nhanh chóng ăn hết sạch một bàn cơm, cô cũng chỉ vừa mới tranh giành thôi. Cô suy nghĩ đến việc đi bàn khác ăn, vừa giương mắt nhìn, bốn, năm cái bàn chung quanh đều hết sạch.
"Mặc Ngôn, anh cũng quá tham ăn đấy?"
"Như nhau"
Mạc Dao Dao thấy một miếng sườn cuối cùng sắp rơi vào tay Mặc Ngôn, nhanh chóng đưa tay bưng món ăn trên bàn lại, ôm trước người.
Mặc Ngôn lắc đầu: "Hình tượng."
"Hình tượng của anh đấy? Anh là một phù rể sao lại ăn lắm ở trong hôn lễ được, quỷ chết đói từ đâu tới hả?" Mạc Dao Dao vừa cầm sườn nhét vào trong miệng vừa lầm bầm.
Mặc Ngôn nhìn các bàn bốn phía cũng hết sạch, đành để đũa xuống: "Lưng lửng."
Rốt cuộc tên Mặc Ngôn này là chó yêu hay là kẻ tham ăn vậy! Mạc Dao Dao im lặng, giải quyết miếng khoai lang thơm ngon trong đĩa đi, trên bàn hoàn toàn hết sạch.
Cô quay đầu lại, liếc mắt nhìn Vạn Niên Thanh, có chút lo lắng nói: "Những người này sẽ không hiện nguyên hình chứ?
Đến lúc đó trong lễ cưới nhà bọn họ xuất hiện một đám mèo chó mặc tây trang thì thật thảm.
Mặc Ngôn không để ý chút nào nói: "Có chừng mực."
"Hai người, hòa hợp hơn." Anh ta đột nhiên nói.
Lần đầu tiên Mạc Dao Dao nghe thấy Mặc Ngôn chủ động mở miệng, còn dặn dò người khác! Cô kích động nói ra chuyện khiến mình lo lắng trong một thời gian dài: "Tôi đã nghĩ tốt hơn rồi, nhưng còn có một vấn đề nữa! Vạn Niên Thanh nói tôi cùng anh ấy có thể có con, nhưng đứa trẻ này. . . . . . Rốt cuộc nó là người hay thực vật?"
Thế là Mạc Dao Dao nghe Mặc Ngôn nói một câu dài nhất cuộc đời này: “Mẹ là người thì sinh ra người, mẹ là yêu thì sinh ra yêu. Sinh ra là con người thì con người nuôi, là yêu thì hoa nuôi, như thế nào thì sống như thế đấy.”
Nói xong xoay người bước đi, để lại cho Mạc Dao Dao một bóng lưng phóng khoáng.
-
Đêm khuya Mạc Dao Dao dìu Vạn Niên Thanh đang say bí tỉ vào phòng tân hôn. Phòng tân hôn ở quê vốn là được sửa chữa lại, tối nay bọn họ tạm thời ở chỗ này. Thực sự thì cái phòng tân hôn này đã đóng tiền đặt cọc, tiền thừa cũng cho vay rồi.
Vạn Niên Thanh cọ đầu vào ngực Mạc Dao Dao: "Dao Dao, anh khó chịu. . . . . ."
"Ai bảo anh uống nhiều như vậy, ngốc hả?" Mạc Dao Dao không khách khí mở miệng, nhưng trên thực tế cũng có chút đau lòng, giúp anh cởi áo ngoài. Người Vạn Niên Thanh nóng đến dọa người.
"Dao Dao," anh rúc sâu vào lòng Mạc Dao Dao: "Động phòng hoa chúc."
"Kiên nhẫn một chút đi, động phòng cái gì, anh còn có thể đứng dậy được sao?"
"Dậy thì đúng là không đứng dậy nổi, nhưng mà hoa vẫn có thể nở." Vạn Niên Thanh kéo tay Mạc Dao Dao đến □, vừa nóng lại vừa cứng .
Mạc Dao Dao đỏ mặt, người này giờ cũng không đáng tin cậy rồi.
"Vấn đề là anh còn có thể cử động sao?"
Vạn Niên Thanh ngẩng đầu: "Anh không thể, không phải còn có em sao?"
"À?"
"Roi, nến, còng tay, bó, trói, dây thừng. . . . . . Em thích cái nào? Tối nay chúng ta. . . . . ."
"Kịch" tiếng cửa phòng khóa trái lại, Vạn Niên Thanh xách quần đứng ở trước cửa, nhỏ giọng nói: "Dao Dao, mở cửa đi."
"Câm miệng, tôi ngủ, anh ngủ ngoài cửa đi."
Lúc bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, Vạn Niên Thanh buồn bã nằm ở đầu giường Mạc Dao Dao; sau khi hai người xác định tình cảm, Vạn Niên Thanh buồn bã vì bị Mạc Dao Dao trói trong phòng ngủ; trong đêm động phòng hoa chúc của hai người thì Vạn Niên Thanh buồn bã vì bị Mạc Dao Dao nhốt ở ngoài cửa.
Cuộc sống, ngay cả là M cũng thấy buồn bã .