Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi

Chương 2: Chương 2: Thất nghiệp . . .




Dù là thất tình, cuộc sống cũng vẫn tiếp tục. Coi như toàn thế giới đều biết rõ thất tình là đau khổ như thế nào, nhưng so với vấn đề no ấm, công việc vẫn quan trọng hơnmột chút.

Mạc Dao Dao làm thêm ở một cửa hàng điện gia dụng, mỗi tháng lương tạm cộng với phần trăm kiếm được thêm cũng không ít, đáng tiếc cấp bậc quá thấp, không lọt vào mắt Triệu Ngộ Minh. Ngược lại cô đã từng nghĩ tới đổi công việc, nếu không học đại học bao nhiêu năm như vậy không phải là uổng phí rồi sao. Nhưng ngành cô học lại là công trình sinh vật, này chuyên nghiệp dự thi lúc bị đuổi ra chỉ có thể ba hoa chích choè, thật ra thì dù là người đã thi đậu bác sĩ, đều không phải nhất định có đường ra. Trên căn bản một nửa công ty là sẽ không để cho người ta đi tạo ra cừu nhân bản, dê cũng không.

Cứ như vậy làm ở cửa hàng điện hơn một năm, mỗi tháng cô cũng có thể kiếm được hơn mấy ngàn, tiết kiệm lại vẫn còn khoảng một chút cho nên công việc này không thể bỏ được, coi như tối hôm qua có nhìn thấy cái gì kinh khủng cũng không thể không đi đi làm.

Buổi sáng trong cửa hàng không có nhiều người, Mạc Dao Dao tựa vào bên tường nhớ lại hình ảnh trong giấc mộng chân thật không ngờ kia tối hôm qua.

Lúc ấy cô lấy dũng khí xoay người lại, sau lưng cho dù chỉ một người cũng không có, thanh âm buồn bã của nam nhân khỏa thân gì cũng không có. Chỉ có một bồn vạn niên thanh, ở dưới ánh trăng lẳng lặng nở hoa.

Sau nửa đêm cô không dám ngủ, cho đến khi ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, mới dám xác định tối hôm qua thật ra mình đã nằm mơ thấy một giấc mơ vừa lạ lùng vừa đáng sợ.

Phản ứng đầu tiên của cô là sợ đến bủn rủn, quá sợ nên không nhìn thấy rõ diện mạo cùng vóc người của người đàn ông kia, chỉ là bình thường nằm mơ thấy người cũng đều không có diện mạo .

Phản ứng thứ hai chính là hoài nghi mình vì thất tình khiến cho đại não thác loạn, lại có thể nằm mơ như vậy? Chẳng lẽ cô đã đói khát như vậy rồi ?

Đang lúc suy nghĩ, trong cửa hàng có một người đẹp trai tới.

Người đẹp trai tới kéo theo mắt một đống tiểu nhân viên chào hàng sáng lên, Hà Viện xung trận lên trước, đẩy ra mấy sắc nữ đi lên trước, vô cùng có lễ phép hỏi: “Xin hỏi tiên sinh muốn mua gì?”

Bình thường những người đẹp trai như vậy đều do Hà Viện dẫn đường. Mạc Dao Dao có bạn trai đối với những thứ này không có hứng thú, những người còn lại cũng không giành được với Hà Viện, dù sao cô ấy cũng nổi tiếng ra tay nhanh và chuẩn.

Hà Viện dĩ nhiên sẽ không mong đợi cái gì mà vừa thấy đã yêu, tiếp theo là một hồi yêu đương oanh oanh liệt liệt, thật ra cô ấy chỉ là muốn mượn cơ hội này tiếp xúc nhiều hơn với trai đẹp một chút, thỏa mãn một chút ước muốn hoa si của mình.

Hơn nữa cuối cùng khi đưa hóa đơn cũng là do cô ấy tự mình đặt bút ký tên, việc này chính là nói tên tuổi của mình cho đối phương biết. Mặc dù biết đối phương có thể nhìn cũng không nhìn mà vứt cái tên này vào trong thùng rác hoặc là giữ lại để tích điểm đổi lấy sản phẩm, nhưng Hà Viện vẫn tin chắc mình có thể mượn hóa đơn này mà tạo ra được nhân duyên đầu tiên.

Người đẹp trai không động, mà rất chuyên chú nhìn vách tường.

Mạc Dao Dao đang dựa vào vách tường, cô cũng đang nhìn người đàn ông có dáng người này cùng khuôn mặt tuấn tú này, cảm giác nhìn quen mắt. Cô xác định mình chưa từng gặp qua anh ta, nhưng vì sao lại nhìn quen mắt?

Người đẹp trai đột nhiên đi về phía Mạc Dao Dao, cũng không để ý tới ánh mắt của những người còn lại, kéo tay của cô đặt đồ vào, cười cười rồi bỏ đi.Hà Viện xung trận xông lên, níu lấy cổ áo Mạc Dao Dao: “Nói, lúc nào thì bắt cá hai tay rồi hả ? Tặng cậu cái gì?”

Mạc Dao Dao cười khổ, người bị bắt cá hai tay chân chính là cô có được hay không, hơn nữa người này cô cũng không biết!

Mở lòng bàn tay xem vật người kia đưa cho, Mạc Dao Dao liếc mắt nhìn một cái: Một chuỗi chìa khóa.

Hà Viện bắt đầu nổi đóa, ngay cả chìa khóa tất cả đều đưa cho còn dám nói không phải bắt cá hai tay? Tại sao nam nhân tốt cũng bị cô làm hại**?

Mạc Dao Dao không nói gì, đây là chìa khóa của cô, là chìa khóa nhà cô!

Cô nhớ rõ ràng không phải mình làm mất chìa khóa mà dứt khoát là không mang theo. Bởi vì tối qua kinh sợ quá mức cho nên sáng nên cô mơ mơ màng màng ra cửa, đóng cửa phòng mới nhớ tới mình không mang chìa khóa.

Vốn cô nghĩ tới tối nay về nhà gọi cho chủ nhà đã lâu không gặp trước, nếu không mình có thể phải ngủ ngoài hành lang rồi. Ai ngờ lại có người đưa tới nhanh đến thế! Còn là một người đàn ông!

Mạc Dao Dao rốt cuộc nhớ tới tại sao mình nhìn thấy người đàn ông này quen mắt rồi, cái nhìn quen mắt không phải là người, ấy là bộ quần áo! Đó là quà sinh nhật cô dịnh mua tặng cho Triệu Ngộ Minh, chỉ tiếc còn chưa đưa đã chia tay.

Chuyện lúc này chỉ nảy sinh trong phim kinh dị lại xảy ra ở chung quanh Mạc Dao Dao, phản ứng đầu tiên trong đầu cô lại là ——

Căn cứ vào trí nhớ về người đàn ông lõa thể tối hôm qua, người đẹp trai mới vừa rồi hẳn là không có mặc quần lót.

Cho nên có khả năng đầu óc cô thật sự có vấn đề.

Vì vậy cô véo Hà Viện đang lắc lắc cô: “Có đau hay không?”

“Đau!”

“Vậy không phải mình nằm mơ.”

“Mạc Dao Dao cậu có phải người hay không ——” Thanh âm Hà Viện có chút đau khổ, bị cấu.

Mạc Dao Dao cảm thấy cô là người, nhưng gần đây đầu óc quả thật có chút vấn đề. Bác sỹ tâm lý cô không có tiền đi khám, một giờ đã giá trên trời mấy trăm đồng rồi, hơn nữa đấy còn là giá tiền của người không tên tuổi gì, danh giá thì không biết bao nhiêu tiền nữa.

Hôm nay về nhà đi mua chút thuốc cảm mạo là được, nói không chừng do phát sốt.

-

Người tới cửa hàng nhiều hơn, sự kiện kia rất nhanh đã không hề được ai để tâm, dù sao kiếm khách kiếm phần trăm mới là chuyện chính.

Một đám quý phu nhân duyên dáng sang trọng đi vào trong cửa hàng, ăn mặc vô cùng phú quí, hơn nữa người đi trước còn đeo vàng toàn thân có thể đến mười cân, cũng may bà ta ung dung —— mập mạp + nét mặt toả sáng, hoàn toàn có hơi sức chống đỡ sức nặng chừng mười cân.

“Đồ điện tốt nhất của cửa hàng các cô là cái nào?” Người phụ nữ đầy vàng quý giá miễn cưỡng mở miệng.

Mạc Dao Dao mỉm cười: “Xin hỏi bà muốn mua loại nào? Đồ làm bếp? Tắm rửa? Hay là . . .”

“Tất cả đều mang đến cho tôi xem một chút đi, ai còn thiếu cái gì nếu thích cái nào thì cứ mua đi.” Bộ dạng Tài Đại Khí Thô.

Mạc Dao Dao xem ra, bà ta không phải là quý phu nhân mà là nhà già mới nổi, người có tiền chân chính sẽ không lớn lối như vậy.

“Bộ tủ lạnh, máy giặt quần áo, máy điều hòa không khí này là đồ công sở bán tốt nhất gần đây, nếu cùng mau ba món một lúc sẽ được giảm giá.”

“Tôi mà dùng giảm giá?”

Người đàn bà đầy vàng không khác gì cái loa hô to với bên ngoài: “Tôi có tiền!”

Mạc Dao Dao tiếp tục mỉm cười: “Đây chẳng qua là chính sách ưu đãi của cửa hàng.”

“Không được, được giảm giá khẳng định không tốt.”

“Vậy bà xem cái này. . . . . .”

“Màu sắc không sang.”

“Cái này. . . . . .”

“Hình thức không sang.”

“Này. . . . . .”

“Không. . . . . .”

Mạc Dao Dao vẫn rất kiên nhẫn, làm nghề bán hàng tiêu thụ nhất định cho dù có khách hàng tát mình một cái, tự mình đưa mặt còn lại đến cho người ta đánh để người ta thỏa mãn, chút soi mói này cũng không là gì.

Chỉ là vị phu nhân này chắc vừa mới trúng số, giá cả tuyệt đối không đủ nhìn thuận mắt. Vì vậy Mạc Dao Dao đem thứ tốt nhất trong cửa hàng giới thiệu cho bà ta, một bộ này bán ra phần trăm có thể kiếm được tới 18000, thuần túy là đồ điện làm thịt người ta.

Quý phu nhân rốt cuộc lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Có thể coi như hình dạng vừa mắt. Như vậy đi, tôi đi cửa hàng khác lựa chọn, đợi lát nữa trở lại.”

“Chào mừng lần sau bà ghé cửa hàng.” Khóe miệng Mạc Dao Dao cứng đờ, chờ đợi phút chốc thoát khỏi hổ mẹ kia.

Ai ngờ đến lúc này lại xảy ra chuyện, quý phu nhân quay người lại, ví da cùng đồ trang sức bên trong quét phải một ly cola bên cạnh, phụ quay người lại, ví da thượng đồ trang sức quét bên cạnh trên tủ một ly cola, cũng không biết thế nào mà ly cola kia đổ thẳng vào bộ quần áo trắng của quý phu nhân.

Nói thật vị này mặc bộ quần áo trắng như vậy tuyệt đối là ăn no rỗi việc, tạo ra cho bà ta vẻ mập mạp không nói còn dễ dàng bị bẩn. Nhưng hiện tại Mạc Dao Dao không thể nói lời này, bởi vì chén cola kia là của cô , uống được một nửa khách tới tiện tay đặt ở trên tủ.

Mặc dù cô chọn cái tủ xa nhất nhưng người xui xẻo đứng lên uống nước cũng bị dắt răng, cố tình bị người như vậy đụng phải.

Quý phu nhân dĩ nhiên là tức miệng mắng to, không để ý hình tượng chút nào, người đi cùng bên cạnh cũng mắng không ngừng. Mạc Dao Dao cười cúi đầu chịu nhận lỗi, bà ta lại nhất quyết không tha, mặc dù lời nói rất nhiều, nhưng ý tứ đại khái là yêu cầu bồi thường.

Mạc Dao Dao gật đầu: “Thật ngại quá, tôi sẽ bồi thường bà phí giặt khô.”

“Giặt khô! Cô có biết bộ quần áo này của tôi bao nhiêu tiền không? Giặt một lần cũng sạch được chắc? Phải bồi thường hết!”

“Vậy bà lấy hóa đơn quần áo ra, tôi sẽ căn cứ vào giá tiền và vết bẩn để bồi thường.”

“Cô ấy à? Bán cô đi mà bồi thường nổi sao?” Vẻ mặt bà ta khinh thường.

Mạc Dao Dao cảm thấy cho dù tượng đất cũng có tính cách của tượng đất, cô cũng không thể cứ nhẹ nhàng mãi như vây? Hơn nữa trong bụng cô gần đây vốn đã tích trữ sự giận không ít mà chưa xả được ra ngoài. Ánh mắt khinh bỉ của bà ta kích thích cô , cô cảm thấy bây giờ mình không nói gì thì không vui nổi.

Vì vậy Mạc Dao Dao vô cùng bình tĩnh hỏi: “Theo lời nói này của bà, tôi đi bán thận nói thế nào cũng có thể bồi thường bộ quần áo này rồi.”

Sau đó cô lại cao thấp đánh giá vị phu nhân này: “Bà như vậy khẳng định bán đi cũng không bằng tôi. Vừa nhìn đã thấy bà bị tăng đường huyết, cholesterol cao, huyết áp cao, nhìn lại một chút sắc mặt này, thoa nhiều phấn như vậy mà vẫn còn vàng chắc thận cũng không được tốt? Bà đi bệnh viện không chừng đến máu cũng không bán được, tôi nói thế nào cũng đáng tiền hơn bà.”

Sau khi nói xong nhướng mày, dĩ nhiên cuối cùng đổi lấy là dậy dỗ thông suốt cùng thư từ chức, ngay cả một tháng tiền lương cuối cùng cũng bị giữ lại trừ tiền giặt khô.

Không có bạn trai sau lại thất nghiệp, Mạc Dao Dao đứng ở trên đường cái cảm giác mình thật kém!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.