Editor : Song Ngư nhi.
Beta : cafesang
Trong cả một tháng Mạc Dao Dao ở viện, cô bị nhóm "3+1" bắt nằm trên giường
suốt cả ngày, không để cho cô làm bất kì việc gì. Vì vậy mà thiếu chút
nữa thì người cô đã bị mốc meo rồi.
Cái nhóm "3+1" này là như
vậy, lấy mẹ Mạc cầm đầu tổ ba người, lại cộng thêm một người nữa là Tề
Hiên. Mà ddlqd trong tổ ba người này, vì căn bản Mạc Dương Dương sẽ
không được phát biểu ý kiến, khi mẹ Mạc ra lệnh gì thì hắn sẽ làm theo,
rất nghe lời. Về phần Vạn Niên Thanh thì ngược lại, anh rất đồng tình
với Mạc Dao Dao, nhưng dù sao thì mẹ Mạc làm thế cũng là vì muốn tốt cho cô. Ai bảo Mạc Dao Dao mới nằm viện được hai ngày đã muốn xuất viện, vì thế mà thiếu chút nữa là cô đã làm vỡ miệng vết thương vừa khép lại.
Nhưng mà bắt nằm viện cả tháng chỉ vì loại vết thương này như thế, quả thật
là quá dài. Thật ra vết thương của cô chỉ cần nằm viện quan sát một tuần là có thể về nhà tĩnh dưỡng. Chẳng hiểu sao Tề Hiên sống chết không
đồng ý, bắt Mạc Dao Dao phải ở bệnh viện đến khi vết thương khỏi hẳn mới thôi. Còn mẹ Mạc thì cảm thấy nếu không cần lo tiền nằm bệnh viện thì
nằm lâu ở đây ddlqd cũng tốt, dù gì cũng phải chờ đến khi cổ cô khỏi
hẳn, chỗ bị trật khớp đó là nguy hiểm nhất.
Thế nên vì vậy mà Mạc Dao Dao đã sống cuộc sống của sâu gạo suốt một tháng, mỗi ngày chỉ có
hai việc : ăn cơm và ngủ. Đến hơn hai mươi ngày, cô cảm thấy toàn thân
trên dưới của mình hình như cũng có mùi nấm mốc rồi.
Vì không thể nhịn được nữa, nàng len lén bắt Vạn Niên Thanh nghĩ biện pháp để cho
mình được xuất viện, dù sao về nhà tĩnh dưỡng nàng còn có thể xem TV,
chơi máy tính hoặc cái gì khác, chứ cứ ở bệnh viện ddlqd suốt ngày nhìn
mẹ Mạc, hoặc là nhìn người có chứng động kinh như Mạc Dương Dương.
Lúc ấy Vạn Niên Thanh cười xấu xa một tiếng, chỉ mặt của mình, nói: "Hôn anh một cái đi."
Mạc Dao Dao hôn một cái vào lòng bàn tay trái của mình, sau đó giáng xuống một bạt tai: "Hôn xong rồi."
Vạn Niên Thanh vuốt mặt của mình, không hề thỏa mãn, hiện giờ Mạc Dao Dao
đánh người càng ngày càng nhẹ rồi, cô tát không khác gì vuốt mặt anh. Vì vậy Vạn Niên Thanh lại tiếp tục đưa mặt qua, nói: "Hôn ddlqd lại đi."
Sau khi Mạc Dao Dao vừa đá, vừa đạp "phục vụ" anh xong, Vạn Niên Thanh hài
lòng đi tìm bác sĩ trưởng rồi. Đầu năm nay, bệnh nhân nằm viện càng lâu
thì tiền bệnh viện kiếm được càng nhiều, khó có lúc gặp người như Mạc
Dao Dao, có thể ở mà lại không muốn ở, lại còn không phải quan tâm đến
tiền viện phí. Bác sĩ đương nhiên là không muốn cô ra viện, nên nói với
Vạn Niên Thanh ddlqd rằng quyền quyết định là của Tề Hiên. Vạn niên
Thanh chỉ mỉm cười, khoác vai vị bác sĩ hơn 50 tuổi kia vào phòng làm
việc, cùng nhau nói chuyện riêng trong nửa tiếng. Sau khi ra ngoài,
khuôn mặt vị bác sĩ kia xám trắng, lấy điện thoại ra báo với Tề Hiên
rằng tình trạng bây giờ của Mạc Dao Dao đã không cần phải nằm viện nữa
rồi, hơn nữa, nếu như nằm bệnh viện quá lâu thì sẽ làm cho tinh thần của cô bị ảnh hưởng, làm cho vết thương hồi phục càng chậm.
Trời mới biết trong nửa giờ kia Vạn Niên Thanh đã làm cái gì!
Vì bác sĩ trưởng cũng đã nói như vậy, nên dĩ nhiên đoàn quân "3+1" không
phản đối. Mấy người dọn dẹp một chút ddlqd rồi chuẩn bị xuất viện. Trong lòng Mạc Dao Dao tràn đầy kích động chờ đợi đến lúc trở về nhà, nghĩ
lại thì cô cũng gần một tháng không ở nhà rồi.
Lại nói, người
thuê chung phòng với cô cũng đã một tháng không có về nhà, vì Mạc Dương
Dương chiếm nhà của Mạc Dao Dao, mẹ Mạc có lúc mệt mỏi cũng sẽ về đó
nghỉ. Thế nên, trong một tháng ddlqd này, Vạn Niên Thanh cũng không có
trở về nhà, trời mới biết hắn ở tạm nơi nào trong một tháng.
Vì vậy, trong buổi tối trước ngày Mạc Dao Dao chuẩn bị xuất viện, xảy ra một chuyện bất ngờ.
Hôm đó Vạn Niên Thanh ra ngoài mua đồ ăn cho mọi người, Mẹ Mạc và Mạc Dương đi làm thủ tục xuất ddlqd viện, Mạc Dao Dao một mình trong phòng chờ
đợi phút giây được về nhà thì di động vang lên.
Nhưng đây không
phải tiếng chuông di động của cô! Cô quét mắt một vòng, phát hiện đầu
giường của mình là một cái cặp đựng công văn, tiếng chuông di động phát
ra từ chiếc cặp đó.
Đây là cặp đựng công văn của Vạn Niên Thanh,
nhưng mà Mạc Dao Dao nhớ là Vạn Niên Thanh cầm theo di động ra ngoài mà, sao ở đây lại còn một cái nữa?
Cô đột nhiên nhớ ra trước kia Vạn Niên Thanh có nói qua với mình là anh có 2 cái di động, một cái là
chuyên dụng cho Mạc Dao Dao. Vậy cái Vạn Niên Thanh cầm đi là cái dùng
với đồng nghiệp rồi, vì lúc anh đi Mạc Dao Dao còn thấy anh tiếp điện
thoại của đồng nghiệp.
Vậy tiếng di động vang kia hẳn là cái điện thoại mà chỉ có một người là Mạc Dao Dao biết số trong truyền thuyết
kia, ddlqd nhưng Mạc Dao Dao hiện tại không có gọi mà.
Tiếng
chuông vang một lúc, cuối cùng cũng ngưng. Mạc Dao Dao suy nghĩ một lúc, quyết định nếu trước khi ba người kia về, mà điện thoại lại vang nữa
thì cô sẽ tiếp, nhìn xem ai là người có được số điện thoại chuyên dụng
của Mạc Dao Dao cô.
Vừa ra quyết định xong, điện thoại liền vang
lên, tần suất gọi cứ như là đòi mạng. Mạc Dao Dao không chút do dự mở
cặp lấy điện thoại, nhìn tên, là số lạ.
Ma xui quỷ khiến cô nhấn
nút nghe, còn chưa mở miệng, đã nghe một giọng nữ từ điện thoại truyền
ra: “Vạn Niên Thanh, khi nào anh tới lấy hành lý vậy? Không phải anh đã
nói ngày hôm nay sẽ đến lấy sao? Thế sao bây giờ còn chưa đến?”
Mạc Dao Dao không trả lời, giọng cô gái kia nghe rất êm tai, nghe thấy âm
thanh của cô gái kia Mạc Dao Dao đã có thể ddlqd liên tưởng ngay đến một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người.”
Cô gái bên kia đầu dây thấy
không ai trả lời, hỏi tiếp: “Anh bị câm à? Yên tâm đi, nhìn thấy công
lực thâm hậu của anh hôm ở trong khách sạn, tôi sẽ không thu tiền nhà
đâu.”
Mạc Dao Dao không hề nghĩ ngợi trực tiếp treo điện thoại,
nhanh chóng tắt máy rồi bỏ lại điện thoại vào cặp của Vạn Niên Thanh,
tiếp tục nằm trên giường.
Người trở về đầu tiên là Vạn Niên Thanh, chắc là thủ tục bên kia có hơi rắc rối, vừa phải sao chép quá trình nằm viện, rồi phải đóng dấu chi phí nên phải ngồi đợi
một chút. Mạc Dao Dao thấy Vạn Niên Thanh đẩy cửa vào phòng, trên tay
mang theo một đống đồ ăn, nhìn anh một cái, sau đó làm như không có
chuyện gì phát sinh nói: “Lại là đồ ăn nhanh, lâu rồi không ăn cơm tự
mình nấu.”
Vạn Niên Thanh đem túi đồ ăn đặt ở đầu giường, ngồi
bên giường Mạc Dao Dao: “Không sao, chờ đến ngày mai trở về anh sẽ nấu
một bàn tiệc lớn cho em, nhưng mà không thể nấu cay với nhiều dầu mỡ
được, không tốt cho quá trình hồi phục.”
“Cũng lâu rồi không ăn
cơm anh nấu, chắc cũng một tháng rồi nhỉ? Đúng rồi, một tháng qua anh ở
đâu vậy?” Mạc Dao Dao giống như chỉ vô tình hỏi qua.
“À…Anh thuê một phòng bên cạnh trường đại học một tháng.”
“À” Mạc Dao Dao gật đầu không hỏi nữa, chỉ mở túi đồ ăn lấy một cái bánh
bao nhân thịt ra ăn. Tay phải cô mặc dù không còn bị treo trên cổ nữa,
nhưng cũng chưa sử dụng lưu loát được, không thể tùy ý. Vết thương động
gân cốt phải điều dưỡng một trăm ngày, không thể trong một tháng mà linh hoạt lại được. Nhưng mà tay trái thì chỉ bị thương ngoài da, chưa đến
một tuần đã khỏi hẳn, qua nữa tháng thì ngay cả vết sẹo cũng không còn,
cho nên mấy ngày nay Mạc Dao Dao toàn ăn cơm bằng tay trái, cố gắng ăn
những loại đồ ăn mà không cần dùng đến đũa.
Vạn Niên Thanh mơ hồ
cảm thấy Mạc Dao Dao hôm nay có vẻ kỳ lạ, mà cụ thể kỳ lạ ở chỗ nào thì
anh không thể nói rõ được, anh chỉ có thể ngồi bên giường cô, cùng cô
nói chuyện phiếm: “Mẹ và Anh Hai chiều nay lên máy bay đúng không?”
“Ừ.”
Mẹ Mạc và Mạc Dương Dương chờ Mạc Dao Dao xuất viện rồi mới về, ở đây ngây ngốc một tháng rồi, Mạc Dao Dao cũng không còn gì đáng ngại nữa, vì vậy mới nói với Vạn Niên Thanh có thể này mai sẽ quay trở về.
Nhưng
mà Mạc Dương Dương với việc về nhà này lại không tích cực chút nào cả,
bà xã xuất ngoại vừa về đã chui vào nghiên cứu đề tài gì đó, cả ngày
xuất quỷ nhập thần. Con trai thì bị nhà ngoại giữ luôn không thả, sợ bị
Mạc Dương Dương ảnh hưởng đến quá trình phát triển, cho nên chỉ dựa vào
một hai câu thì không dễ dàng thả người. Bà xã và con trai không ở nhà
nên Mạc Dương Dương ngay cả một chút ý định trở về cũng không có. Ở đây
vui hơn, có em gái nằm trên giường không làm gì có thể tùy ý ăn hiếp, có mẹ già ăn hiếp lại mình, còn có người anh em mới nhận thức ăn hiếp
nhau, còn có những bệnh nhân khác cùng mình tiêu phí thời gian nữa.
Mấy ngày nay có Mẹ Mạc và Vạn Niên Thanh cùng nhau chăm sóc Mạc Dao Dao,
Mạc Dương Dương thì chỉ là kẻ ăn không ngồi rồi, cả ngày không có việc
gì. Vốn anh còn cảm thấy mình rãnh rồi sắp thành cây nấm, bỗng dưng nhớ
đến bà xã nhà mình học về khoa mắt, vì vậy mỗi ngày đều chạy đến khoa
mắt quan sát học tập, làm cho người trong khoa thiếu điều muốn quỳ
xuống, anh cứ gây sức ép như vậy, về sau chắc khoa này chả còn nổi bệnh
nhân nào….
Về sau nhờ một y tá mà chuyện này rơi vào tai Mạc Dao
Dao, nhân cơ hội có đủ mặt mọi người Mạc Dao Dao nói: “Anh hai, hay là
anh về đi, ở đây có mẹ và Vạn Niên Thanh là được rồi, công việc ở nhà
không có anh ddlqd sao được?”
Mạc Dương Dương liền khoác tay: “Không sao cả, mấy tiểu tử bên kia coi giúp anh là được rồi.”
Mạc Dao Dao rất muốn nói: Nhưng nếu không có anh ở đây thì bệnh viện mới làm ăn tốt hơn được….
Vì vậy cô nói: “Anh không sợ bị bòn rút, khiến cái cửa hàng của anh thu
được có mấy đồng tiền lời còm cõi như bán đồ vỉa hè hay sao, lấy gì nuôi vợ nuôi con đây chứ?”
Nói lợi nhuận như bán đồ lề đường là hơi
quá, từ khi Mạc Dương Dương chạy khỏi chỗ bán hàng đa cấp thì bắt đầu
xây dựng sự nghiệp, bây giờ đã qua mười hai năm, cũng đã tạo ra một góc
thiên hạ khá lớn rồi. ddlqd Anh ở nhà bắt đầu từ từ làm nên, từ từ học
hỏi các kiến thức về trang trí nội thất, cuối cùng trực tiếp mở cửa hàng trang trí nội thất, mấy năm nay ở quê nhà Mạc Dao Dao, ở mảng trang trí nội thất thì anh cô coi như là bá chủ ở đó.
Nhưng mà trong lòng
cô cái cơ sở của anh mãi mãi vẫn là cửa hàng vỉa hè, bởi vì cô vĩnh viễn không quên được cái cảnh ngày anh cô khai trương, cửa hàng của anh đối
diện một công ty trang trí nội thất, cửa hàng anh cướp mối làm ăn của
người ta, ép cho công ty người ta đóng cửa. (Càfé: Ở đây ý là cách làm
kiểu chợ búa)
Ông anh Mạc Dương Dương này, làm ra được chuyện gì
tốt thì Mạc Dao Dao không biết, chứ bản lĩnh phá hoại của anh thì ddlqd
đứng hàng đầu, công ty trang trí nội thất kia bởi vì bị anh khuấy đảo,
mà cuối cùng công ty bọn họ phá sản. Mạc Dao Dao từng thấy mấy huynh đệ
dưới tay anh Hai mình nước mắt nước mũi ròng ròng, vừa khóc vừa nói:
"Anh Dương, anh làm ơn chỉ phụ trách ứng phó với công ty cạnh tranh bọn
mình là được. Còn chuyện làm ăn, coi như bọn em cầu xin anh, xin anh
ngàn vạn lần đừng nhúng tay, tiền vốn của chúng ta không có nhiều, thật
sự không bồi thường nổi đâu!"
Cũng vì cái bản tính này, mà đối
mặt với chất vấn của Mạc Dao Dao, Mạc Dương Dương có thể vô cùng tự hào
vỗ ngực nói: "Không sao, nếu như anh không có ở đó, có khi bọn họ có thể kiếm được nhiều hơn. Cứ cho ddlqd là anh bị bòn rút đi nữa, thì vẫn
còn tốt hơn để anh tự mình trông coi chuyện làm ăn nữa ấy chứ."
Như vậy mà anh còn cho là chuyện đáng để khoe ra nữa chứ!
Có lẽ là trời sinh Mạc Dao Dao có khả năng tiếp xúc được nhiều với loại
người như Mạc Dương Dương, nên đối phó loại người như thế, trong đầu của cô có rất nhiều phương pháp. Cô thấy cái vẻ làm sao cũng không thể ảnh
hưởng của Mạc Dương Dương, thì lập tức gọi điện cho Kiều Tiểu Tuệ.
Kiều Tiểu Tuệ nhận được điện thoại, ngay ddlqd lập tức gọi cho Mạc Dương Dương: "Bây giờ anh đang ở chỗ nào?"
"Anh đang ở cùng Dao Dao. Vợ à, anh nhớ em lắm!" Mạc Dương Dương vừa nghe
thấy giọng nói của Kiều Tiểu Tuệ ở đầu bên kia, lập tức cười không khép
miệng lại được. Một tháng này, anh chưa từng cười vui vẻ như vậy.
"Nhớ em thì mau trở về đi." Kiều Tiểu Tuệ ddlqd vừa ngồi trước máy vi tính
phân tích số liệu, vừa ăn đồ ăn, không biết là bữa sáng hay là bữa tối
nữa, vừa gọi điện thoại cho Mạc Dương Dương.
"Được! Anh sẽ trở về ngay lập tức!" Sau khi để điện thoại xuống, lập tức nói với Mạc Dao
Dao: "Chừng nào em xuất viện vậy, nhanh lên đi!"
Nhìn đi nhìn đi, đây là kiểu anh trai gì!
Vừa nghe thấy Mạc Dương Dương phải trở về, Mạc Dao Dao sắp xuất viện, mẹ
Mạc cũng không ngồi yên: "Dương Dương, lúc trở ddlqd về, thuận đường đưa mẹ trở về cùng đi, dù sao vết thương của Dao Dao cũng đã tốt hơn rất
nhiều rồi."
"Mẹ, sinh hoạt hàng ngày của con vẫn còn rất bất tiện mà." Mạc Dao Dao chỉ chỉ tay phải của mình còn chưa khỏi hẳn, ngay cả
việc mặc quần áo cô cũng cần phải có người giúp một tay, nếu như dùng
lực quá lớn sẽ ảnh hưởng tới sự khôi phục của vết thương.
Nào ngờ mẹ Mạc mẹ vỗ vai trái của cô nói: "Không phải còn có Tiểu Thanh đó sao?!"
Sau đó dùng giọng nói mà tất cả đều có thể nghe thấy nói khẽ với Vạn Niên Thanh: "Nhớ nắm lấy cơ hội!"
Nhìn đi nhìn đi, đây là kiểu mẹ gì vậy!
Mạc Dao Dao bỗng dưng cảm thấy, mình có thể khỏe mạnh lớn đến bây giờ, quả thật không dễ dàng gì!
Tác giả có lời muốn nói: Về chuyện cú điện thoại kia ~~~
Chương sau sẽ giải thích ~~~
Hết chương 36.