Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi

Chương 68: Chương 68: Tình cảm ám muội (Ba)




Sau đó, Phượng Như Ảnh hít sâu một hơi, loại bỏ ý nghĩ đen tối trong lòng, từ từ tiêu trừ dục vọng trên người xuống. Nhìn thấy “tiểu đệ” của mình đã hoàn toàn rũ xuống, lúc này mới đưa tay vào trong thùng một lần nữa, chuẩn bị bắt đầu cởi áo lót của Mộc Vân Phong ra.

Sau đó, Phượng Như Ảnh quả thật là một xử nam không hơn không kém, chỉ là một cái áo lót thôi, chỉ cần nhẹ tay một cái là có thể cởi ra rồi, anh lại mất đến mười phút vẫn chưa cởi ra được.

Thật là mất hết thể diện mà. Cuối cùng không còn cách nào khác, Phượng Như Ảnh không thể làm gì khác hơn là kéo cả người Mộc Vân Phong từ trong nước lên, sau đó mới cởi vật trói buộc trên người Mộc Vân Phong ra.

Cởi bỏ hoàn toàn mấy thứ gò bó trên người Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh mệt mỏi cả người đầy mồ hôi. Anh vừa lau mồ hôi trên trán mình, vừa cầm lấy một cái khăn tắm chuẩn bị bọc Mộc Vân Phong lại. Nhưng, khi anh từ từ kéo Mộc Vân Phong lên từ trong nước, thấy được bộ ngực trắng như ngọn núi tuyết của cô nàng, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô .

Mới vừa rồi lúc giúp cô cởi bỏ những gò bó, bởi vì cởi xong lập tức thả cô lại vào trong nước, cho nên hoàn toàn không chú ý. Bây giờ đột nhiên vừa nhìn đến, làm cho Phượng Như Ảnh muốn không bất thường cũng khó.

Nhưng anh là người đàn ông tinh lực dồi dào đấy, lúc này đối mặt với sự mê hoặc như thế này, làm sao mà thờ ơ cho được.

Chỉ thấy anh cứ nắm cánh tay của Mộc Vân Phong như vậy, cứ ngẩn ngơ nhìn cơ thể xinh đẹp của cô nàng. Đột nhiên lỗ mũi có một chút ấm áp, dòng chất lỏng đỏ tươi nhỏ giọt xuống dưới, vừa vặn rơi vào trong thùng nước tắm, trong nháy mắt tỏa ra giống như một đóa hồng mai nở rộ, thật xinh đẹp rực rỡ.

“Chết tiệt.” Phượng Như Ảnh rủa thầm một tiếng, đưa tay che cái mũi của mình lại, quên mất Mộc Vân Phong trong tay, đột nhiên buông tay mạnh như vậy, cô nàng lại rơi vào trong thùng tắm lần nữa, bọt nước bắn lên tung tóe, nước bắn lên đầy cả mặt Phượng Như Ảnh.

Những giọt nước ấm áp chảy trên mặt Phượng Như Ảnh, làm cho thần trí của anh hơi tỉnh táo một chút. Đưa tay lau máu mũi, không nghĩ rằng càng lau lại càng nhiều. Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là xoay người sang chỗ khác, trong lòng lẩm nhẩm phải tỉnh táo một chút. Không biết là do việc tự an ủi bản thân phát huy tác dụng, hay là tránh tầm mắt khỏi người Mộc Vân Phong làm cho anh không thấy bất thường nữa, vậy mà máu mũi lại từ từ ngừng chảy.

Lúc này, Phượng Như Ảnh đứng trước mặt Mộc Vân Phong lần nữa, cầm lấy khăn tắm, nhắm hai mắt lại, dựa vào cảm giác để bao bọc cô lên, để cô lên cái ghế bên cạnh.

Mặc dù vớt Mộc Vân Phong lên từ trong nước, nhưng lại xuất hiện một vấn đề khó khăn trước mặt của Phượng Như Ảnh, đó chính là cái quần ướt của Mộc Vân Phong, hơn nữa cô đang mặc quần jean, dính vào trên người vừa nặng lại vừa khó chịu.

Không còn cách nào khác, người tốt phải làm đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Phượng Như Ảnh đành phải nhắm mắt lại lần nữa, đưa tay giúp Mộc Vân Phong cởi nút quần jean ra.

Nhưng nút quần jean dính chặt lại rất khó cởi, thật lâu lắm anh mới cởi ra được, sau đó kéo xuống chân Mộc Vân Phong. Lúc làm những động tác này, Phượng Như Ảnh từ đầu đến cuối đều không dám mở mắt. Đến khi cả người đổ thêm một trận mồ hôi, cuối cùng mới lấy khăn tắm bao bọc tốt cho cô.

Làm xong những thứ này, Phượng Như Ảnh trực tiếp chạy đi tắm nước lạnh, giải quyết tên “tiểu đệ” đang nóng ran của mình. Thu dọn cho cô nàng xong, Phượng Như Ảnh mới ôm Mộc Vân Phong, chuẩn bị ôm cô vào gian phòng để nghỉ ngơi.

Nhưng, khi ánh mắt Phượng Như Ảnh lướt qua bộ quần áo người đàn ông mới vừa đem đến thì đôi tay chuẩn bị ôm Mộc Vân Phong lại dừng lại, rối rắm nghĩ có nên thay quần áo cho cô hay không.

Nhưng vừa nghĩ tới tình hình vừa rồi, không thể nghi ngờ gì chuyện đó càng là một khảo nghiệm tàn khốc hơn đối với anh. Suy nghĩ một chút, cuối cùng không có giúp Mộc Vân Phong mặc quần áo vào, trực tiếp ôm lấy cô nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.