Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 242: Chương 242: Nhiệm vụ bắt vua hoàn thành




Lãnh Tâm Nhiên giống như sói dữ ẩn nấp trong bóng đêm, dùng tốc độ nhanh nhẹn và động tác linh hoạt đi xuyên qua con hẻm nhỏ.

Tốc độ của cô cực nhanh, nhanh đến mức một số người nhãn lực không tốt không thể nhìn rõ được là bóng gì lướt qua. Trước đó Lãnh Tâm Nhiên đã hỏi thăm rõ ràng, khu này là khu dành cho dân nghèo ở Yến Kinh, phần lớn cư dân ở đây đều là người từ nơi khác chuyển đến, tộc Bác Phiêu, tộc Nghĩ Cư, còn cả những người làm công. Tóm lại, nơi này rất hỗn tạp, cướp bóc, cưỡng hiếp, lừa gạt, đủ mọi chuyện, chỉ cần bạn nghĩ ra được thì ở đây đều có thể xảy ra.

Mà phạm vi hoạt động của bang Đông Hội chính là nơi này. Phạm vi hoạt động của bang Đông Hội tương đối nhỏ hẹp, nguyên nhân chủ yếu là vì không đủ tài lực, ngoại trừ một vài giao dịch nhỏ với bên ngoài, nguồn thu nhập còn lại đều từ phí bảo kê và lừa gạt, cướp bóc mà có. Cũng bởi vì bang Đông Hội nên càng khiến cho cuộc sống nơi này càng thêm khốn khó.

Lãnh Tâm Nhiên rất căm ghét loại người ức hiếp kẻ nghèo khó thế này, nhưng người như tên Đông Ca đó thì lại có rất nhiều, những bang phái có tính chất giống bang Đông Hội cũng không phải ít. Cũng chính vì thế, nhiệm vụ trên người cô mới càng thêm gian nan.

Ở một nơi đầy những căn nhà xập xệ thế này, một căn biệt thự ba tầng trở nên đặc biệt nổi bật. Chưa tính đến sân trước, sân sau thì căn biệt thự này cũng đã khoảng ba bốn trăm mét vuông, ở một nơi tấc đất tấc vàng như Yến Kinh này, có thể có được một mảnh đất lớn đến vậy, cũng đã là một khoảng tài phú không nhỏ rồi, lại càng đừng nói đến diện tích thật sự của nơi này lớn đến mức nào.

Lúc này bên trong căn biệt thự sáng choang, Lãnh Tâm Nhiên núp cạnh một căn nhà cũ nát nhìn lên bang công lầu bốn của căn biệt thự thật lâu, vẫn không phát hiện động tĩnh gì. Trong hoàn cảnh này, lại còn vào ban đêm thì chuyện này thật không bình thường. Khả năng lớn nhất chính là đang giả mù sa mưa. Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên khẽ cong lên, quả quyết đưa ra quyết định, không để mắt đến căn biệt thự "hạc giữa bầy gà" vô cùng nổi bậc này nữa, xoay người chạy về một phía khác. Vào buổi tối, trong thời khắc hai bên đang giao chiến mà còn mở đèn sáng choang như sợ người khác không biết nơi này là tổng bộ thế này, chỉ cần cố gắng tỉnh táo, suy nghĩ một chút thì sẽ đoán được, trong này có bẫy.

Nếu Lãnh Tâm Nhiên đoán không sai thì cho dù là nhảy từ chỗ nào vào căn nhà này, cũng sẽ kinh động đến người mai phục bên trong. Đây là đang nói đến tình huống tốt, tệ hơn chút nữa, đó chính là vừa nhảy vào đã bị chôn luôn dưới đất, rồi bị cho nổ banh xác đến xương cốt không còn.

Mặc dù lãng phí một ít thời gian nhưng Lãnh Tâm Nhiên tuyệt không gấp gáp, vẫn tiếp tục mò tìm trong đêm đen. Cuộc chiến tối nay, Tung Hoành tất thắng. Không chỉ muốn thắng, mà còn phải thắng cho thật đẹp. Bởi vì cuộc chiến tối nay chính là cơ hội tốt nhất để Tung Hoành chứng minh năng lực của mình. Dĩ nhiên, thắng lợi này không chỉ dựa vào sự cố gắng của mình cô, quan trọng nhất là còn phải dựa vào đám anh em kia nữa. Chỉ khi mọi người đồng tâm hiệp lực, mới là thắng lợi thật sự!

Lãnh Tâm Nhiên vẫn kiên nhẫn đi quanh khu dân cư. Mặc dù đối phương đã có chuẩn bị sẵn từ trước nhưng không thể không bại lộ chút gì được. Bất cứ chuyện gì, chỉ cần là cố tình làm ra, đều sẽ để lại đầu mối. Còn chuyện có thể tìm được đầu mối đó hay không, vậy phải xem năng lực bản thân và tạo hóa rồi.

Quả nhiên, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Lãnh Tâm Nhiên, rốt cuộc cô cũng đã tìm được chút manh mối ở một nơi vô cùng vắng vẻ. Chỗ đó quả thật rất vắng vẻ, nếu không phải cô đủ kiên nhẫn, tuyệt đối sẽ không chú ý tới. Bởi vì nơi đó là một căn nhà trệt nhỏ. Loại nhà trệt thế này, ở nơi khác cũng có không ít, rất nhiều khu nông thôn cũng có kiêu nhà như thế. Nhưng vấn đề là, nơi này là Yến Kinh, dù là một nơi bần cùng vắng vẻ, thì nó vẫn thuộc Yến Kinh. Nhưng ngay tại nơi này lại có mấy căn nhà trệt thấp cũ, phòng óc cũng rất tồi tàn, lớp vôi trên tường đã biến thành màu đen, nhiều chỗ vôi còn bị tróc ra để lộ lớp gạch bám đầy rêu xanh. Cửa là loại cửa đơn bằng gỗ, màu sắc cũng bị đã phai mờ, chỗ ổ khóa còn bị gỉ.

Mà mấy gian nhà này, Lãnh Tâm Nhiên đoán có lẽ là nơi ẩn nấp của Đông Ca và phó bang chủ Hồng bang.

Bởi vì khi Lãnh Tâm Nhiên quan sát chung quanh, cô ngửi được mùi nguy hiểm. Sau khi trải qua nhiều cửa ải sinh tử, Lãnh Tâm Nhiên ngày càng tin tưởng vào trực giác của mình. Cái loại trực giác này, được rèn luyện từ chính những lần gặp nguy hiểm, hơn nữa độ chính xác cũng ngày càng cao. Nhờ có trực giác nên cô mới chú ý đến mấy căn nhà trệt này. Thế nên, cô liền nấp trong bóng tối, chờ được khoảng mười mấy phút, cơ hội rốt cuộc đã tới.

Cô thấy có người lét lút đi ra khỏi căn nhà, nhìn động tác thì rất có thể đây là người có luyện võ. Quan trọng nhất là, sau khi người đó rời khỏi chưa tới ba phút, cô đã nghe được tiếng súng từ nơi xa truyền tới. Cuộc chiến tối nay, chính thức khai hỏa!

"Đông Ca, chúng ta cạn một ly đi."

Một gã râu cá trê giơ ly rượu, trong ngực ôm một cô gái chừng hai mươi tuổi, trên khuôn mặt xấu xí đầy vẻ đắc ý và liều lĩnh.

Ngồi đối diện gã là một tên mặt dài đầy mụn. Ánh mắt người này hệt như loài rắn độc, khiến cho người khác có cảm giác rợn cả tóc gáy. Trong ngực hắn cũng có một cô gái, chỉ là cô gái này nhỏ tuổi hơn một chút, nhìn có vẻ non nớt, có lẽ còn chưa đến mười lăm tuổi. Người này, chính là chủ nhân bang Đông Hội, biệt danh là Đông Ca. Mà gã ngồi đối diện hắn chính là phó bang chủ Hồng bang, Phó Tộ.

"Nếu chuyện tối nay thành công, tôi nói trước, tôi sẽ trả lại địa bàn của anh cho anh. Còn địa bàn của Tung Hoành, tôi sẽ tiếp quản."

Đông Ca hào khí ngất trời nốc nạn ly rượu, sau đó dùng cái miệng đầy mùi rượu ra sức gặm cắn khuôn mặt cô gái.

"Dĩ nhiên. Nhưng Đông Ca này, tôi nghe nói lão đại Tung Hoành là một cô gái, anh biết đó, tôi phải thay lão đại Hồng của chúng tôi báo thù, cho nên cô gái đó..." Phó Tộ cười nói, chỉ là lúc nhắc đến chuyện đó thì trên mặc lộ vẻ âm độc.

Đông Ca hoàn toàn lơ đễnh: "Anh yên tâm đi, con nhỏ đó tôi sẽ giao cho anh. Nghe nói hình như là một con nhỏ rất xinh đẹp, anh sẽ không vì thế nên mới làm vậy chứ?"

Ý định bị nói trúng nhưng Phó Tộ không hề thấy thẹn thùng, vẫn cười híp mắt như cũ: "Không hổ danh là Đông Ca, ở trước mặt anh tôi hoàn toàn trong suốt không giữ được bất cứ bí mật nào. Tôi chỉ nghe đồn con nhỏ này là nữ vương thứ hai, cho nên muốn nhìn một chút xem người có thể được gọi là nữ vương thứ hai có dáng vẻ thế nào mà thôi? Nhớ năm đó, nữ vương Huyết Sư gây ra mưa gió trong giới hắc đạo, cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in. Chỉ là khí thế của nữ vương thật quá mạnh mẽ, trong hắc đạo lại có rất nhiều đại lão đứng ra bảo vệ cô ấy, cho nên mặc dù người có ý định với cô ấy rất nhiều, nhưng lại chả có mấy ai dám động thủ."

Phó Tộ cũng là người lăn lộn trong hắc đạo mấy thập niên, đối với nhân vật nữ vương Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên này, dĩ nhiên là vô cùng quen thuộc. Cũng giống như rất nhiều người khác, đối với cô gái tuổi còn trẻ mà đã vang danh tứ phía này, trong lòng gã cũng có chút tà niệm. Nhưng gã chưa bao giờ dám biểu hiện ra, chỉ có thể làm một thành viên trong đám người nuôi mộng cóc đòi ăn thịt thiên nga mà thôi.

Đáng tiếc, gã nuôi ảo tưởng với Huyết sư nhiều năm như vậy, lại không nghĩ ra được cuối cùng Huyết sư lại ngoài ý muốn mà bỏ mình, thậm chỉ còn là kết cục bi thảm thi cốt không còn.

Cho tới bây giờ, vị nữ vương đã từng vang danh trong giới hắc đạo đó vẫn còn khiến không ít đại lão thổn thức không thôi. Dĩ nhiên, trong số đó, nguyên nhân quan trọng nhất khiến họ thổn thức và vì đến cuối cùng vẫn không có đụng được vào vị nữ vương hắc đạo đó.

Mà Phó Tộ, tất nhiên cũng là một trong đám đó, nên cũng xem đó như một tiếc nuối lớn trong đời. Giờ lại xuất hiện một Lãnh Tâm Nhiên thứ hai, gã đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Cho dù không chạm được vào Lãnh Tâm Nhiên chân chính thì đụng chạm vào người nối nghiệp của cô ấy, cũng có thể xem là hoàn thành tâm nguyện rồi.

Vừa nghe lời này, Đông Ca liền lộ ra một nụ cười gian trá. Dĩ nhiên, trong nụ cười này cũng mang theo hứng thú nào đó: "Thì ra là còn có chuyện như vậy, lần đầu tiên tôi được nghe đó. Xem ra tôi đã già thật rồi, thậm chí ngay cả tin tức đặc sắc như vậy cũng không biết."

Phó Tộ há lại không nhìn ra ý định thực sự trong câu nói của hắn, cũng cười ha hả theo: "Xem ra Đông Ca cũng có hứng thú với Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên nhỉ?"

"Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên, cái tên này, chỉ sợ không ai là không biết đến. Cô ấy đã tạo ra được kỳ tích huy hoàng, đến tận bây giờ cũng chưa có ai phá vỡ được. Anh đừng thấy hiện tại Diêm Môn làm việc khiêm tốn hơn trước, thực ra vẫn không có ai dám chọc giận đến bang phái đó. Mặc dù thời gian Diêm Môn thành lập tương đối ngắn nhưng tốc độ phát triển lại cực nhanh. Nữ vương thứ hai? Ha hả, gọi thật hay, tự tôi cũng muốn xem con nhỏ đứng sau lưng Tung Hoành này có chỗ gì lợi hại."

"Yên tâm đi, tối nay nhất định bang Đông Hội sẽ toàn thắng. Chỉ cần bọn họ bước vào căn nhà đó, chúng ta sẽ có thể không cần tốn sức mà vẫn giải quyết gọn được bọn họ. Huống chi chỗ chúng ta đang ở bây giờ vô cùng bí mật, tôi nghĩ sẽ không ai phát hiện ra chúng ta được đâu. Mọi chuyện tối nay, chúng ta không cần xuất hiện mà vẫn có thể kết thúc được."

Phó Tộ đắc ý nói.

Bởi vì tin tưởng mười phần vào kế hoạch của mình, cho nên gã và Đông Ca hoàn toàn không để ý đến một vài tiếng động không bình thường ở bên ngoài, vẫn cười đùa vui sướng như cũ. Lãnh Tâm Nhiên chém ngất một tên sắp bị mình kéo tới làm con tin, tiếp theo là nhìn theo khe hở vào bên trong. Phòng ốc không lớn, nhưng những món trang trí bên trong đều cực kỳ xa hoa, khác biệt một trời một vực với vẻ tồi tàn bên ngoài.

Nhìn hai người đang uống rượu trong phòng và năm sáu tên hộ vệ đang đứng canh bên cạnh, Lãnh Tâm Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó móc từ trong túi ra một món đồ, nhét qua khe hở.

Đó là một cái lọ rất nhỏ, nhưng trong lọ lại đựng một thứ cực kỳ nguy hiểm. Đó là một loại thuốc mê mới, mặc dù chỉ chưa đến 10ml, nhưng đủ để đánh gục tất cả mọi người trong vòng 100 mét vuông. Loại thuốc mê này là do công ty dược của Lãnh Tâm Nhiên nghiên cứu ra, thành phần bên trong chủ yếu là thảo dược. Trong đó, người quyết định đi theo Lãnh Tâm Nhiên là Đông Phương Hiểu Diệc cũng có đóng góp rất lớn.

Đến khi người bên trong ý thức được có chuyện không ổn thì đã không còn kịp nữa, loại thuốc mê này không sắc không vị, trừ khi là người bị dị ứng với thành phần của thuốc, không thì tuyệt đối không phát hiện được.

Tính toán thời gian thấy cũng đủ rồi, Lãnh Tâm Nhiên không thèm mở cửa mà trực tiếp nhét họng súng vào khe hở, sau đó "Bằng bằng" liên tiếp vài phát, một người một súng, tỉ lệ chính xác trăm phần trăm. Súng của cô có gắng ống giảm thanh cho nên dù bắn vài phát thì cũng không gây ra tiếng động lớn.

"Đông Ca, không ổn rồi, chúng ta rút lui thôi, đi mau."

Phó Tộ kêu lên, đẩy cô gái đang ôm trong ngực ra, xoay người định chạy. Nhưng động tác của gã lúc này kém xa lúc trước rất nhiều, dù có cầm vũ khí thì gã cũng không tìm được người nổ súng là ai. Gã còn đang hô to thì một bị một lực đánh tới, sau đó cảm thấy phần ngực đau đớn, nhìn thấy cái lỗ máu trước ngực thì hoàn toàn ngốc trệ, mờ mịt ngã xuống.

Nếu nói lúc đám hộ vệ liên tục ngã xuống Đông Ca chỉ thấy hơi hoảng loạn thì lúc thấy Phó Tộ còn chưa kịp làm gì đã bị một phát bắn chết, Đông Ca đã gấp đến độ tay chân luống cuống, không biết phải làm gì.

Nhưng mà, giờ phút này, bên cạnh không có trợ thủ, mình lại toàn thân vô lực, dù có muốn làm gì thì cũng làm không được. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa từ từ bị đẩy ra, sau đó một bóng dáng mảnh mai từ từ hiện rõ trong tầm mắt.

Trong cơn hốt hoảng, hắn cho là mình nhìn thấy được nữ vương hắc đạo phong hoa tuyệt đại Lãnh Tâm Nhiên. Cũng là khí chất lạnh lùng, cao ngạo đó, cũng là sự trẻ trung đó, còn cả ánh mắt vô cùng sắc bén kia nữa, cũng giống nhau như đúc, những thứ này khiến hắn không xác định được, có phải mình đang bị ảo giác hay không.

Hắn biết lúc này mình nên làm gì đó chứ không phải ngơ ngác ra như vậy. Nhưng thân thể lại không theo kịp tiết tấu của bộ não, dù đầu có nghĩ thì tay cũng không có động tác gì, mãi đến khi một vật gì đó lạnh như băng chạm vào huyệt thái dương, tiếp theo là giọng nói lạnh lùng khiến người ta run sợ: "Ông thua rồi."

Ba chữ đơn giản, kèm theo một tiếng súng, hoàn toàn kết thúc mạng sống của Từ Đông!

Lúc đi ra khỏi căn nhà cũ, cuộc chiến vẫn còn tiếp diễn. Lãnh Tâm Nhiên có thể nghe được tiếng súng ở gần đó, nhưng cô chỉ đứng yên bất động. Cô trực tiếp kéo một thi thể đi về phía xe dừng lúc đầu. Cuộc chiến vẫn còn tiếp tục, nhưng phần biểu diễn của cô đã hạ màn. Kế tiếp là màn trình diễn của các anh em. Bắt giặc phải bắt vua trước, cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, đám mèo nhỏ còn lại cứ để cho bọn họ xử lý. Khoan dung và bảo hộ không phải là cách tốt nhất để bọn họ trở nên mạnh mẽ. Chỉ có chiến đấu không ngừng, không ngừng nâng cao kinh nghiệm và thực lực của mình mới có thể thực sự sống sót trong cái hoàn cảnh khát máu như nơi này. Anh em của cô, dũng khí có, cái họ cần, chẳng qua là kinh nghiệm thực chiến mà thôi!

Lãnh Tâm Nhiên vào trong xe chờ, một giờ sau, lần lượt có người trở về. Người đầu tiên dĩ nhiên là Dương Lâm. Mặc dù ở trong đêm đen nhưng vẫn nhìn ra được quần áo trên người ông đã thấm ướt, nhưng vẻ mặt lại vô cùng vui sướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.