Lớn tiếng thì ngon sao? Nghe giọng điệu khi hỏi han của anh khó nghe như vậy, Hồng Đỗ Quyêm quyết định làm thêm một việc tốt nữa, tốt bụng dạy anh: “Thầy giáo của tôi từng dạy cho tôi, lúc muốn hỏi người nào đó, trước hết phải nói chữ “xin” đã. Đạo lý này đối với người đã có tuổi tác như anh, phải hiểu mới phải chứ? Đúng là người đàn ông ngu xuẩn.” Nếu so về ngu xuẩn, anh tuyệt đối chỉ có hơn cô chứ không có kém.
“Cô lại dám mắng tôi ngu xuẩn?” Đáng ghét! Người phụ nữ này thật đáng ghét! Xem ra không giáo huấn cô một chút là không được.
Nhìn dáng vẻ lông mày dựng ngược kia của anh, trong lòng Hồng Đỗ Quyên thật có chút sợ sệt: “Ha ha! Người cao cao tại thượng như anh, đừng để mất đi phong độ của bản thân như vậy chứ, xin hãy nhớ rõ hai chữ ngu xuẩn này là do anh mở miệng “tặng” cho tôi trước, cô gái nhỏ như tôi cũng chỉ là để gậy ông đập lưng ông mà thôi!”
“Đi! Đi theo tôi.”
Nhìn cô vẫn bày ra dáng vẻ ngang bướng không biết sống chết như cũ, rốt cuộc Belle Bối Dary cũng không thể nhịn được nữa, quyết định cho người phụ nữ ghê tởm này một chút giáo huấn.
Không nói hai lời, anh duỗi bàn tay ra một cái, nhẫn tâm bóp chặt cánh tay của cô, hung ác kéo cô một đường xông thẳng vào đại điện.
“Buông tay! Cái tên tiểu nhân không có phong độ lại không khí phách này, rốt cuộc muốn kéo tôi đến nơi nào hả? Buông tôi ra!” Hồng Đỗ Quyên bất chấp tất cả la to theo dọc đường đi, còn quyền đấm cước đá muốn buộc anh buông cô ra, đáng tiếc chính là hơi sức không sánh bằng người ta, bản thân cũng đang ở trên địa bàn của người ta, vậy nên cô có mở miệng kêu cứu thế nào, cũng không có người dám đi lên, mặc kệ cô chết sống.
Belle Bối Dary kéo cô đến phòng lớn, ngay sau đó ra lệnh cho người trói chéo tay cô lại, tiếp đó còn tàn nhẫn hạ lệnh: “Quăng người phụ nữ làm ta bẽ mặt này vào trong hồ, cho tới đến buổi tối hôm nay, mới vớt cô ta lên.”
“Cái gì?” Vừa nghe phán quyết của người đàn ông kia đối với cô, cả khuôn mặt Hồng Đỗ Quyên thoáng chốc trắng bệch, cô nóng lòng hỏi anh: “Nếu như tôi cứ như vậy mà bất hạnh chết đuối thì sao hả?” Mặc dù kỹ năng lặn và bơi của cô đều cao siêu, nhưng mà không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!
“Nếu thật xảy ra chuyện như vậy, vậy cũng chỉ đại biểu người phụ nữ như cô quả thật đáng chết. . . . . .” Belle Bối Dary cũng không dễ dàng lấy tánh mạng người ta, từ trước đến giờ đều dùng biện pháp này để kết luận người đó có tội hay không, nếu ông trời quả thật nhận định cô đáng chết, thì cô . . . . . .”Hơn nữa còn là chết không có gì đáng tiếc, quăng xuống đi.” Một câu nói đã phán quyết sự sống còn của Hồng Đỗ Quyên, vừa vô tình càng thêm vô tâm.
“Cái tên bạo quân ghê tởm này, Hồng Đỗ Quyên tôi nguyền rủa anh chết không được yên lành! Chỉ cần ông trời để tôi may mắn còn sống sót, tôi nhất định chỉnh anh đến luôn miệng kêu khổ, nếu không Hồng Đỗ Quyên tôi sẽ lập tức theo họ anh, tôi. . . . . .” Mặc kệ Hồng Đỗ Quyên ồn ào thế nào, nhục mạ ra sao, đều không thể thay đổi được số mạng trước mắt của cô.
Để đối mặt với khốn cảnh kế tiếp, chỉ có thể dựa vào năng lực bơi lội của cô mà thôi, ai cũng không giúp được gì, thật là vừa đáng thương vừa đáng buồn mà!
FM1046 FM1046 FM1046 FM1046 FM1046 FM1046 FM1046
“Ắt xì, ắt xì, ắt xì. . . . . .Liên tiếp hắc hơi mười cái, mặc dù cả người cao thấp đều được một tấm chăn vừa dày vừa nặng bao phủ, nhưng Hồng Đỗ Quyên vẫn lạnh đến cả người run rẫy như củ, sắc mặt vừa trắng lại xanh.
Nhìn dáng vẻ của cô thê thảm như thế, trong lòng Annie càng cảm kích lại thấy xấu hổ và cắn rức, không khỏi nước mắt lã chã nói với cô: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tất cả chuyện này đều nên trách em, nếu như không phải vì chị muốn giúp em, cũng sẽ không bị Tước gia trừng phạt, em thật sự có lỗi với chị, chị Đỗ Quyên.”
“Thôi! Ắt xì.” Mới nói hai chữ, lại nhảy mũi một cái.
Nhìn dáng vẻ vô cùng tự trách của Annie, trong lòng Hồng Đỗ Quyên càng hận người đàn ông độc ác kia hơn: “Món nợ này bản tiểu thư sẽ không đỗ lên đầu em, ngàn sai vạn sai đều là vị Tước gia cao cao tại thượng không thể chạm tới kia của nhà em. Sớm muộn gì cũng có một ngày nào đó, chị sẽ khiến cho người đàn ông độc ác kia trả giá thật lớn.” Hừ! Hôm nay anh không chỉnh chết cô, là Hồng Đỗ Quyên cô may mắn đồng thời cũng là bất hạnh của anh, coi như cái kết của mối thù giữa cô và anh đã được định, nếu không đòi lại món nợ này, muốn cô cứ như vậy trở về, làm sao cô có thể cam tâm được.
Nghe lời của cô..., trong lòng Annie càng thêm lo lắng cho cô, chỉ sợ cô thật sự quyết tâm gây chiến với ông chủ nhà mình, vậy thì chuyện này thật sự không ổn!
Ông chủ có năng lực thế nào, từ trước đến giờ cô là người rõ ràng nhất, cô thật sự sợ cô ấy lại gây chuyện, đôi mắt trong như nước lóe lên một cái, muốn nói lại thôi.
Trong lòng muốn thành thật khuyên cô, nhưng lại sợ lời thật thì khó nghe, cô không thể tiếp nhận được.
“Em có lời gì. . . . . . Ắt xì! Cứ nói đi! Không cần. . . . . . Ắt xì! Dùng ánh mắt đáng thương đó nhìn chị, làm hại chị. . . . . . Ắt xì! Cũng không được tự nhiên.” Mới nói hai câu ngắn ngủi, đã liên tiếp nhảy mũi, chuyện này càng làm cho hận ý trong lòng cô sâu hơn.
“Chị Đỗ Quyên, Annie có đôi lời muốn nói với chị, nhưng sau khi chị nghe xong ngàn vạn lần không được tức giận có được không?”
Nhìn thấy cô ấp a ấp úng, dáng vẻ nhìn rất phiền toái, Hồng Đỗ Quyêm không nhịn được vừa liếc mắt nhìn, vừa nhảy mũi một cái, nói: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, đừng lề mề nữa.”
“Thật ra thì tính tình của ông chủ em cũng không tệ, chỉ là ngài ấy có chút ghét phụ nữ, chỉ cần chị Đỗ Quyên không xuất hiện trước mặt ngài, thì em nghĩ chị có thể bình an vô sự rồi.” Dĩ nhiên, đây chỉ là ý tưởng của một mình Annie.
“Oan uổng quá! Annie đại nhân.” Anh ghét phụ nữ là chuyện của nhà anh, coi như dù Hồng Đỗ Quyên cô có yêu đàn ông đến đâu, cũng tuyệt đối không thể nào chủ động đi trêu chọc anh: “Em có biết tuy bản tiểu thư và anh ta đã giao chiến mấy lần, nhưng không lần nào là Hồng Đỗ Quyên tôi chủ động trêu chọc cả, mỗi một lần đều chẳng hiểu tại sao anh ta lại xuất hiện sau lưng chị, chỉ kém không dọa chị đến chết, còn chỉnh thảm chị đến như vậy.” Cô nói xong, đầy lòng căm phẫn, còn không nhịn được tức giận mở miệng mắng to: “Cái tên đàn ông chết tiệt đó, cmn tốt nhất đừng để rơi vào tay tôi, nếu không tôi nhất định sẽ khiến anh “ăn không hết còn mang về”, không thể không khiến anh càng thêm chán ghét phụ nữ hơn.”
Ai! Nghe chị Đỗ Quyên mắng đến cắn răng nghiến lợi như vậy, rất rõ ràng là không nghe lọt tai những lời cô vừa khuyên, chuyện đến nước này, Annie thật đúng là bó tay hết cách.
Nhìn thấy quan hệ của hai người là ông chủ và người chị có ân với mình lại căng thẳng như vậy, cô thật không biết mình nên đứng ở bên nào mới phải? Vắt hết óc, trong lòng nghĩ ngợi nên làm như thế nào, mới có thể giúp bọn họ hóa giải tâm tình thù địch lẫn nhau.
Nhưng khiến cô cảm thấy nỗi giận nhất là thân phận của mình quá thấp kém, Thấp Cổ Bé Họng, khó có thể khuyên giải được hai người kia.
Nghĩ đến chỗ này Annie không khỏi nhớ tới người đàn ông mà mình yêu, có lẽ cô có thể nhờ Jimmy ở trước mặt ông chủ, nói vài lời tốt đẹp giúp chị Đỗ Quyên!
Loại trạng thái giằng co như nước với lửa này, Annie thật sự tưởng rằng chỉ với mấy câu tốt đẹp mà có hóa giải cục diện bế tắt này sao?
FM1046 FM1046 FM1046 FM1046 FM1046 FM1046 FM1046
Sau khi chuyện của Annie và Jimmy bị truyền ra , trong một đêm, Hồng Đỗ Quyên trở thành nhân vật khiến mọi người trong thành tranh nhau thảo luận.
Phụ nữ nói về cô, vì lòng can đảm của cô, còn vì cô đã truyền thụ lại cách giúp Annie có thể chủ động.
Điều này làm cho một vài cô gái xuân tâm nhộn nhạo có chút si tâm vọng tưởng Hồng Đỗ Quyên có thể giúp cho các cô ấy, được ở cùng với người đàn ông mà mình thích.
Đàn ông nói về cô, cũng tương tự vì lòng can đảm của cô, mặt khác còn vì vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp của cô, hơn nữa hành vi và tác phong của cô cũng hoàn toàn khác với những cô gái ở đây.
Những tin đồn đầy trời này, rất khó có thể không truyền vào trong tai của chủ nhân toàn thành này – Belle Bối Dary.
“Tôi nói cho cô biết, ngày hôm qua Đỗ Quyên lại dạy Annie rằng, phụ nữ không phải người yếu, chuyện đàn ông có thể làm, thì phụ nữ cũng có thể, hơn nữa còn có thể làm tốt hơn cả đàn ông!”
“Thiệt hay giả?”
“Đúng vậy! Đồng thời cô cũng nói có một số việc phụ nữ có thể làm, nhưng đàn ông không thể nào làm được!”
“Chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện gì? Cô nói nhanh lên! Đừng thừa nước đục thả câu nữa.”
Bá tước Belle Bối Dary đang núp ở một bên để nghe trộm, cũng có lòng hiếu kỳ này, muốn biết rốt cuộc là chuyện gì , phụ nữ có thể làm, mà đàn ông không cách nào làm được?
“Hi! Chính là sanh con đó! Cô nghĩ xem, trong thiên hạ, có người đàn ông nào có thể sinh ra đứa con nít chứ?”
“À. . . . . .”