Bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước. Trước mắt dần hiện ra những căn nhà
nhỏ, kiến trúc vô cùng đơn giản, hai người nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, bọn họ sắp thoát khỏi nơi quỷ quái này rồi.
Hoắc Vu Phi
đi lên trước, gõ cửa một ngôi nhà, bên trong có khói bếp nhưng không ai
đáp. Hai người cảm thấy khó hiểu, vì vậy gõ lớn tiếng hơn. Chỉ chốc lát
sau, rốt cuộc cửa cũng được mở ra, một người phụ nữ mang khuôn mặt đặc
trưng của người Mỹ La-tinh, vẻ mặt đề phòng, "Các người là ai? Có chuyện gì?"
"A, chị gái xinh đẹp, chúng tôi không có ý xấu." Hoắc Vu
Phi nở nụ cười tươi lấy lòng, dùng tiếng anh nói trôi chảy, chỉ chỉ
Đường Tương Mạt bên cạnh, "Chị thấy đấy, cả tôi và vợ đều là người Châu
Á, xe hơi của chúng tôi đang đi thì bị hỏng, chỗ đó lại vắng vẻ không
thể nhờ giúp đỡ được mới đành chật vật đi đến đây... Chúng tôi không có
ác ý, chỉ là muốn về nội thành, chị có thể giúp chúng tôi..."
"Được rồi, vào đi." Người phụ nữ kia ngắt lời nói dông dài của anh, vẻ mặt mệt mỏi mở chốt cửa ra, cho bọn họ vào trong nhà.
Thành công! Hoắc Vu Phi quay lại phía sau nháy nháy mắt với Đường Tương, vẻ
mặt đắc ý. Cô dở khóc dở cười, khẳng định người phụ nữ kia không phải vì thương cảm mà đồng ý chứa chấp hai người.
Hai người cùng đi vào
trong nhà, mặc dù trên đường đi bọn họ có nghỉ ngơi, nước cũng không
thiếu, nhưng bôn ba suốt mấy ngày trời cũng khiến Đường Tương Mạt vô
cùng mệt mỏi, cộng thêm ba ngày liên tiếp đều ăn thứ lương khô không có
tý dinh dưỡng nào kia, thậm chí còn làm lợi cô chảy máu nữa. Có điều,
đau mặc kệ đau, cô vẫn thèm được uống một chén canh nóng đến khiến cho
đầu lưỡi tê liệt.
Bước vào trong nhà mà như vừa bước vào trong
hầm băng. Cô run lên, ánh mắt đề phòng. Căn nhà này nhìn có vẻ không có
gì đáng khả nghi cả, trong nhà đúng là có người sinh sống đã lâu, nhưng
người phụ nữ kia cho hai người vào nhà dễ dàng, dáng vẻ lại không chút
quan tâm thế kia rất không phù hợp.
Cô đang định nhắc nhở, tay
Hoắc Vu Phi chợt quàng qua vai của cô, nói bằng tiếng Anh: "Honey à, anh quên đồ ngoài xe rồi, chúng ta cùng ra ngoài lấy nhé?"
Cô ngạc
nhiên, bọn cô có hành lý gì đâu? Nhưng lời của anh khiến sự lo lắng
trong lòng cô càng lớn hơn, giống như đang bị thứ gì đó lạnh lẽo chẹn ở
cổ. Cô còn chưa kịp đáp, lại thấy trong con ngươi màu xám thẫm của Hoắc
Vu Phi thoáng tối lại, câu nói tiếng Trung th́ì thầm bên tai cô, "Chúng
ta phải ra khỏi đây."
Kết quả tay vừa mới cầm lên nắm cửa, sống
lưng của Đường Tương Mạt chợt tê dại. Cô quá hiểu cảm giác này là biểu
hiện của cái gì...
Quả nhiên, vẻ mặt người phụ nữ vừa cho hai
người vào nhà trở nên lạnh lẽo, trên bàn tay nhỏ gầy cầm một khẩu súng
săn, nhắm thẳng vào bọn họ, khóa bảo hiểm cũng đã được kéo lên. Cùng lúc này, cánh cửa phía sau hai người chợt bị mở ra, đứng phía ngoài cửa là
khuôn mặt đúng chất đầu gấu của ba người đàn ông, trong tay mỗi người
đều cầm một khẩu súng, tình hình lúc này chẳng khác nào phía trước có
sói phía sau hổ cả...
"Bỏ tay ra khỏi túi áo, giơ cao lên, không
được nhúc nhích!" Người phụ nữ kia lạnh lùng nhìn Hoắc Vu Phi nói. Tình
hình đang bất lợi cho bọn anh, Hoắc Vu Phi có thể liều mình, nhưng không thể liều tính mạng của cô gái bên cạnh được. Môi Hoắc Vu Phi giật giật, ngoan ngoãn nghe lời người phụ nữ kia: "Được rồi, chị gái vừa xinh đẹp
vừa nguy hiểm, tất cả đều nghe theo chị."
Anh rút tay ra, giơ cao lên, Đường Tương Mạt cũng làm theo anh.
Một người đàn ông phía sau tiến lên lục soát trên người anh, một người khác giật lấy chiếc balo anh đang đeo để kiểm tra. Toàn bộ súng và băng đạn
bên trong balo đều bị gã lôi ra hết. Vũ khí trên người Hoắc Vu Phi cũng
bị gã đàn ông kia lấy ra từng cái một: một khẩu súng lục Beretta 93R,
một khẩu Smith 2mm, một khẩu súng ngắn Wesson, ba băng đạn, một con dao, mấy quả lựu đạn nhỏ... Còn có dao găm, mấy cây kim thô giấu ở dưới mắt
cá chân và chỗ cổ tay của găng tay da.
Đường Tương Mạt nhìn thấy vậy không khỏi có chút không nói lên lời, người đàn ông này đúng là bách khoa vũ khí nha!
Nhưng nhìn với góc độ khác, tất cả những gì anh có thể dùng để chống cự bị
lấy mất hết rồi, chuyện này đối với hai người bọn anh càng thêm bất lợi.
"Còn cô nữa!" Ả đàn bà kia ra lệnh cho cô. Cô thì đơn giản hơn nhiều, chỉ có một khẩu súng lục mà thôi.
Sau khi xác định, hai người không còn thứ đồ gì có thể dùng để phản kháng
được nữa, ba đàn ông kia liền kéo họ vào trong nhà, đẩy ngồi xuống ghế,
kéo vòng hai tay hai người ra sau, còng lại. Bọn họ hành động vô cùng
thận trọng, dường như đã biết trước Hoắc Vu phi không phải người tầm
thường, bất cứ lúc nào cũng có ba khẩu súng chĩa vào điểm yếu của bọn
họ.
Đường Tương Mạt vô cùng căng thẳng, lại không thể làm gì
được. Với tình hình trước mắt, ngay cả một cơ hội cho hai người cũng
không có. Vẻ mặt của Hoắc Vu Phi cũng rất nghiêm trọng, anh không chắn
chắc được rằng mình có phản kháng thành công được hay không, nhưng ngoan ngoãn để mặc người khác thao túng mình không phải là phong cách của
anh, vấn đề bây giờ là… anh còn phải lo lắng cho cô. Cho nên anh đành
phải tùy cơ ứng biến, bình tĩnh chờ cơ hội thôi.
Không khí lạnh
lẽo, một người đàn ông trong đó lấy điện thoại di động ra nói gì đó. Chỉ chốc lát sau, cửa chính lại được mở ra lần nữa. Đường Tương Mạt nhìn
người mới tới, hai mắt mở lớn.
Thật ra thì cô chẳng có gì bất ngờ cả, ngay từ lúc tay nắm cửa được người kia vặn mở thì cô đã cảm ứng
được hơi thở lạnh lẽo như băng của người đàn ông kia, giống như đáy ao
đầm âm u không chút ánh sáng, vấn vít quẩn quanh khiến cô vô cùng chán
ghét.
"Louis...."
Louis? Nelson nhướn mày. Anh ta không ngụy trang nữa, con ngươi màu vàng lóe lên sự tàn nhẫn, "Thì ra cô biết rồi?"
Đường Tương Mạt im lặng. Anh ta dường như rất vui vẻ, ngâm nga bản nhạc ‘Niềm vui’ của Bethoven, giống như rất mong đợi cô biết được chuyện này,
"Theo lẽ thông thường, tôi vẫn nên tự giới thiệu mình chứ nhỉ? Louis?
Nelson? Jennifer Lopez? Hugo là anh trai sinh đôi của tôi, từ nhỏ đến
lớn, người phân biệt được hai anh em tôi không có mấy người, cho nên cô
không cần phải tự trách."
Bà đây đã sớm biết rồi! Đường Tương Mạt không nhịn được nói thầm trong lòng. Nhưng dù là người không có đầu óc
cũng hiểu được không nên phản bác kẻ thù vào lúc này, hơn nữa đầu của
bọn cô còn đang bị mấy khẩu súng chĩa vào, phía sau anh ta lại là một
người vô cùng vạm vỡ.
"Anh đưa Hugo đi đâu rồi?"
"À, cô
đang hỏi đến người anh trai sinh đôi yếu đuối vô dụng kia của tôi ấy hả? Yên tâm, anh ấy đang sống rất tốt, rất tốt." Câu nói sau cùng giống như bị rít ra từ kẽ răng vậy. Trong con ngươi màu vàng lóe lên sự căm hận,
sát khí không che giấu chút nào, tản từ trong ánh mắt và cả cơ thể anh
ta, khiến cho Đường Tương Mạt nhất thời có cảm giác như bị băng huyết.
Anh ta hận vô cùng mãnh liệt, nhưng.... đó không phải là người anh máu mủ ruột già với anh ta sao?
Đường Tương Mạt không hiểu, nhưng Louis cũng không thể trả lời cô. Anh ta dò
xét cô, rồi dùng ánh mắt đề phòng nhìn Hoắc Vu Phi, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt xem thường như nhìn hai con kiến hôi, "Đuổi bắt các người
làm tốn không ít thời gian của tôi, người đàn ông này còn khiến tôi
thiệt hại mấy chiếc xe nữa, không tệ lắm. Mày xem mình là James Bond
chắc?"
Gã vỗ vỗ tay, gẩy gẩy điếu xì gà, chậm rãi nói: "Tao thật sự tò mò mạng của mày có thực sự dai như 007 không?"
"Bụp!"
"Dừng tay!" Đường Tương Mạt thét chói tai.
Hoắc Vu Phi bị đánh đến ho khan, những cú đấm đá liên tiếp đánh xuống người
anh như mưa, tiếng những quả đấm nện xuống người anh vang vọng trong căn nhà. Louis nhìn cảnh này, mỉm cười tiến lại gần, dí đầu của điếu xì gà
xuống cánh tay anh. Hoắc Vu Phi đau đến cắn răng, thân thể gồng lên, lại không phát ra bất kỳ tiếng kêu nào.
Đám đàn em vẫn không ngừng
đánh lên người anh, mỗi cú đều giáng xuống những nơi dễ đau nhất của
Hoắc Vu Phi. Mặt mũi anh sưng vù, khóe miệng rí máu, thỉnh thoảng lại
đưa mắt lên nhìn cô, con ngươi màu xám từ đầu đến cuối vẫn luôn sáng
ngời, giống như đang nói cho cô biết: anh không sao, đừng lo lắng.
Hốc mắt Đường Tương Mạt đỏ ứng lên, cắn chặt môi, cố nén lại những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Louis thấy phản ứng của cô như vậy thì vô cùng hài lòng, "Được rồi, tôi nghĩ
chúng ta đừng lãng phí thời gian các người yêu nhau ở địa ngục nữa, mau
nói cho tôi biết chiếc nhẫn ở chỗ nào?"
Cô mím môi không muốn trả lời, cũng không thể trả lời. Nhưng Louis hiển nhiên không có ý định cho cô thời gian để do dự, tàn nhẫn tát Hoắc Vu Phi một cái thật mạnh,
"Chậc, đau quá."
Đánh người lại còn kêu đau. Gã vẩy vẩy tay, móc
từ dưới nách ra một khẩu súng, chĩa vào Hoắc Vu Phi, "Cô có muốn nhìn
thấy trên người nó bị thủng mấy lỗ mà chết trong đau đớn không?"
Đồ biến thái! "Tôi đã nói rồi, chiếc nhẫn ở trong tủ bảo hiểm." Cô nuốt
nước bọt, hết sức trấn định mình, trả lời."Chuyện này là do mấy hôm
trước Phí Đức Nam nói cho tôi biết, trước kia tôi không hề biết anh
không phải Hugo, tôi... tôi không lừa anh..."
Louis nhướn mày, trong lòng Đường Tương Mạt sợ hãi đến đổ mồ hôi, lòng bản tay ướt sũng.
Cô cảm nhận được người đàn ông trước mặt này là một người vô cùng tàn
nhẫn.... Cô đoán ra được Phí Đức Nam chắc chắn không có kết quả tốt,
Louis khẳng định sẽ không cho lão ta thời gian giải thích. Nếu Phí Đức
Nam là người thông minh thì đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn, dùng
trúng trong tay mà tự vẫn luôn đi.
Mà hiển nhiên, cô đã đoán đúng.
"Xem ra tôi phải tự mình áp giải cô về Miami rồi." Gã cười. Quả thật, bất cứ người nào cũng không thể tưởng tượng được chiếc nhẫn thực sự đang ở nơi nào. Đường Tương Mạt thầm thở phào nhẹ nhõm, một giây sau đó lại thấy
gã đột nhiên giơ súng lên, ‘Pằng pằng!’ Ngay trong lúc mọi người còn
chưa kịp phản ứng lại, hai viên đạn đã bắn lên ngực Hoắc Vu Phi!
Đường Tương Mạt trợn to mắt, không dám tin....
"Vu Phi!"
Đôi mắt màu xám thẫm của Hoắc Vu Phi trợn lên, anh khẽ rên hai tiếng, thân
thể giống như cây cung bị kéo căng đến cực hạn đột nhiên bị gãy, cả
người gục xuống giống như không còn hơi thở nữa. Louis cười hả hê, "Xem
ra vệ sĩ của cô cũng chỉ có thế này mà thôi."
"Anh...." Cả người
Đường Tương Mạt đều run rẩy, suy nghĩ rối loạn. Cô cố gắng tập trung
tinh thần, muốn cảm nhận xem Hoắc Vi Phi có còn thở không, lại không sao làm được. Năng lực cảm ứng của cô trong lúc nguy cấp này lại không chịu phát huy tác dụng, mùi máu tanh trộn lẫn với mùi thuốc súng quanh quẩn
trong không khí, khiến cô dạ dày quặn lên, buồn nôn. Anh chết rồi sao?
Không, không phải....
"Vu Phi...."
"Thật xinh đẹp." Louis
nâng khuôn mặt đầy nét bi thương của cô lên, đôi mắt màu nâu tràn ngập
đau đớn của cô lúc này hiện lên cả sự thống hận, giống như chỉ hận không thể róc xương lóc thịt gã đàn ông trước mặt ra. Cảm giác vui vẻ đã lâu
không có khiến cả người gã như bay bổng lên, "Cô đang nghĩ tại sao tôi
lại làm như vậy đúng không? Ừm.... Người Trung Quốc có câu gì ý nhỉ? Có
qua có lại? Đúng rồi, chính là câu này. Bởi vì cô đã lấy đi thứ quan
trọng nhất với tôi, tôi đương nhiên phải đáp lễ lại, không phải sao?"
Đường Tương Mạt không hiểu được những lời gã nói, trong đầu cô lúc này vô
cùng mờ mịt, nhìn Hoắc Vu Phi không chút nhúc nhích ở bên kia. Cô phải
tập trung toàn bộ tinh thần mới tiếp thu được những gì gã vừa nói, lờ mờ hiểu được, lại bị cảm xúc của Louis lấn áp hết thảy.
Cô chưa bao giờ cảm nhận được sự hung ác nào mạnh mẽ như vậy, tựa như con thú
giương nanh múa vuốt trong đêm tối, chỉ hận không được nhào lên cắn đứt
cổ cô. Cô rất không thoải mái, cả người bị nỗi thống hận quấn lấy. Hóa
ra cô đã nhầm rồi, người Louis căm ghét không phải là Hugo, người anh
sinh đôi của gã, mà chính là cô....
"Tại sao...." Cô không hiểu
muốn hỏi, nhưng lại không sao thở được. Đau quá.... Trong lòng thực sự
rất đau.... mau biến đi! Đừng thế này nữa... Vu Phi.... Nếu như không
phải vì cô, anh cũng sẽ không mạo hiểm, rõ ràng anh có thể phản kích!
Có thứ gì đó sắp tràn ra ngoài, cô không khống chế được, cũng không muốn
khống chế. Mọi thứ xung quanh cũng dần trở nên xa vời với ý thức của cô, ngay cả nỗi đau đớn thống khổ trong lòng cũng không cảm nhận được nữa.
Cô mê loạn thật rồi, có quá nhiều cảm xúc hỗn loạn không chút che dấu
trong cơ thể cô, cô sắp không chịu đựng được nữa rồi....
Người
đầu tiên chịu ảnh hưởng chính là đàn em của Louis, súng trong tay gã
chợt rơi xuống đất, gã khổ sở ôm đầu quỳ xuống, hai mắt sợ hãi trợn to,
chật vật gào lên bằng tiếng anh: "Không.... Dừng tay lại! Đừng đánh
tôi.... A!"
"Mày..." Mọi người bị dọa sợ, không biết xảy ra
chuyện gì. Gã kia khàn cả giọng, dáng vẻ như đang nhớ lại chuyện gì đó
vô cùng khủng khiếp. Louis chậc một tiếng, dặn dò một đàn em khác, "Ồn
chết đi được! Cho nó một phát đạn đi!"
Nhưng gã kia không hề nghe theo. Tất cả đàn em của Louis đột nhiên đều buông rơi vũ khí, ánh mắt
mờ mịt, trống rỗng, có gã ngồi bệt xuống, có gã ôm đầu lăn lộn trên mặt
đất, "Catherin.... Đừng ép anh.... Đừng lại đây...."
"Chúng
mày...." Rốt cuộc Louis cũng cảm nhận được có gì đó không đúng, nhưng
một giây sau đó cảm giác đau đớn như bị người ta khoét vào trong óc
khiến gã rên lên, muốn chống cự lại, thế nhưng như có một sức mạnh nào
đó chui vào đầu gã, len lỏi trong đó, đào móc những kí ức mà gã không
muốn nhớ lại...
Cách đó không xa, một người đàn ông có diện mạo
không khác gã là mấy đang dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn gã, ánh mắt vàng
giống gã tràn đầy mệt mỏi và đau đớn thật sâu, "Lu..."
Người kia
gọi nhũ danh của gã. Từ sau khi trưởng thành, đến cả bố mẹ cũng không
còn gọi gã như thế nữa, nhưng từ trước đến nay người kia vẫn không sửa
miệng được. Anh ấy là một nửa của anh, bọn họ tách ra từ một phôi, khuôn mặt giống nhau, màu mắt giống nhau, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác
nhau.
Nhưng không sao cả, anh ấy là ánh sáng duy nhất của gã, là
niềm cứu rỗi duy nhất của gã. Anh ấy vụng về nhưng đầy sự thanh cao, tốt đẹp, giống như Thủ Hộ Giả hoa sen niết bàn. Gã tin tưởng anh ấy, nguyện vì anh ấy mà gánh vác phần đen tối của gia tộc, vậy mà người kia lại
phản bội gã, giao chiếc nhẫn ấy cho một ả đàn bà khác. Tại sao lại như
thế? Sao anh có thể làm vậy?
"Lu..." Những cảnh hồi bé hai người
sống chung lần lượt hiện ra, đầu Louis đau như bị nứt toác ra, muốn đưa
tay bắt lấy người kia, nhưng lại thấy nụ cười dịu dàng của anh bị gã làm tan đi, anh ấy càng lúc càng cách xa gã, gã không sao bắt lại được.
Xung quanh chỉ có độc mùi máu tanh, từng linh hồn chui lên từ trong bùn
lầy, tóm lấy chân gã mà lôi xuống. Gã không sao nhúc nhích được, ở đây
lạnh quá, gã không muốn ở đây nữa… Đừng... Đừng đi… Anh....
"Cô
đã làm gì...?" Một chút ý thức còn sót lại của Louis mơ hồ hiểu ra được
tất cả nguyên do đều từ ả đàn bà gã vô cùng căm hận kia, nhưng gã đã
không thể làm gì được nữa...
Một giây sau đó, gã bị những linh hồn kia kéo xuống, không còn chút ý thức nào nữa.