Edit: Yue Shui
Beta: Đậu + Tiểu Vũ
______________________________
Từ Châu chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ nhanh như vậy mà gặp lại bạn gái cũ, lại ở trong tình huống như thế này, trên mặt biểu tình ngay lúc này có chút vặn vẹo.
Hắn nhìn Diệp Đàm bình thản ung dung đứng giữa đám người, vinh nhục không kinh, mặc một chiếc váy màu champagne lịch thiệp và hào phóng, không một chút bất hòa với những người xung quanh, thoáng tưởng chừng như chính mình đang ở trong mộng.
Đây thực sự là An Tình? Con người cả ngày chỉ biết trốn ở trong phòng, dù có thế nào cũng đều không muốn đi ra ngoài? Cô gái đang nói chuyện với đám người đằng kia và An Tình rất giống nhau? Chẳng lẽ một người trong thời gian ngắn lại có thể nhanh như vậy biến thành người khác sao?
Hắn tự nghĩ rằng phía trước mình chỉ là một An Tình giả.
“Đó là ai? Hứa đại tiểu thư trông có vẻ rất thích cô ấy, tôi lại chưa từng thấy qua cô ta bao giờ.”
“Thoạt nhìn rất có cá tính.”
“Mỹ nhân cao lãnh.”
......
Từ Châu nghe vị công tử kế bên thì thầm thảo luận bạn gái cũ của mình, tỏ vẻ cảm kích, còn có ý muốn mời cô cùng khiêu vũ, cả người giống như bị táo bón, muốn đi tới bắt chuyện. Người dẫn hắn đến đây đã cảnh cáo hắn, hôm nay tới nơi này cho dù có giàu sang phú quý đến đâu, nếu hắn trêu chọc ai, xả ra chuyện người đó cũng sẽ không giúp hắn giải quyết.
Từ Châu chỉ còn biết nhịn, đứng một góc chờ đợi cơ hội, nhìn bạn gái cũ cùng với Hứa Thiên Tình cạnh nhau như cá gặp nước.
Chờ tới khi kết thúc hắn cũng không tìm được cơ hội nào để cùng Diệp Đàm nói chuyện.
Đợi hồi lâu, mới thấy cô đi về phía hắn, vẻ mặt mệt mỏi như muốn kiệt sức, hắn giả vờ như vô tình nhìn thấy, liền hỏi thăm một chút, rốt cuộc cũng nghe được Diệp Đàm đáp lời.
“Tác giả......”
Từ Châu dù tốt xấu thế nào cũng đã cùng An Tình qua lại một thời gian lâu như vậy, đối với công việc của nàng hắn đều có biết qua, có thể nói, ban đầu chính là công việc của nàng thu hút hắn. Trong ấn tượng của Từ Châu, An Tình chính là loại nhà văn mà đến bản thân mình cũng nuôi không nổi, vậy thì có gì để Hứa Thiên Tình chú ý?
Hắn liền bỏ công sức ra tìm hiểu,sau đó thì tìm được một cuộc thi tiểu thuyết, ban tổ chức là truyền thông Thiền Ý, Xuyên Hạ hiên đang đứng top thí sinh được yêu thích nhất, nhân khí càng lúc càng lên cao, trên trang web có rất nhiều bình luận đều khẳng định nàng có thực lực trở thành quán quân nhất trong cuộc thi, tác phẩm dự thi cũng rất có hy vọng được cải biên thành điện ảnh.
Xem đến đây, ánh mắt Từ Châu lóe lên, đáy mắt xuất hiện một tia hối hận.
Bạn gái hiện tại của hắn tuy rằng là bạch phú mỹ, tính tình như một đại tiểu thư đích thực hơn nữa căn bản không có đem hắn để ở trong lòng, gọi là đến đuổi là đi, chỉ có điều đây là do hắn lựa chọn, hắn không nghĩ làm như vậy sẽ khiến mình trở nên giống một kẻ ngu ngốc, cho nên cũng không suy nghĩ gì nhiều để khiến bản thân phải hối hận.
Nhưng hiện tại hắn lại không khỏi hối hận.
An Tình thật tốt, trừ việc không thích nói chuyện thì cái gì cũng tốt, hiện tại còn có mối quan hệ tốt với đại tiểu thư của Thiền Ý, tiền đồ xán lạn, nếu bây giờ hắn vẫn còn là bạn trai của An Tình, nói không chừng hôm nay cũng không cần đứng một góc như thế này, nói không chừng bây giờ cũng đã cùng Hứa Thiên Tình trò chuyện.
Từ Châu càng nghĩ càng hối hận, nhanh chóng đem dãy số kia xóa khỏi danh sách đen, nhưng rốt cuộc lại là “Thuê bao hiện đang có cuộc gọi. Vui lòng gọi lại sau.”
Hắn bị cho vào danh sách đen!
Mặt mày hắn tối sầm, liền gửi tin nhắn qua mạng xã hội của Diệp Đàm, vẫn không có cách nào gửi đi được, hắn đã bị đối phương chặn hết mọi liên lạc!
Qua mười phút thử hết mọi cách liên lạc mà không được, sắc mặt của hắn vẫn như cũ không có hòa hoãn.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Đàm liền nghe được tiếng đập cửa...
“Ai?”
Gõ cửa một hồi vẫn không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, Từ Châu xách theo bữa sáng mà chính hắn tự tay làm đứng đó: “Là anh đây, tiểu Tình, em mở cửa đi, anh có mang cho em chút đồ ăn sáng, không ăn sẽ lạnh đấy.”
Bên trong vẫn không có động tĩnh, qua một phút, Từ Châu lại tiếp tục gõ cửa, “Tiểu Tình? Làm sao vậy?”
“Chúng ta trước đây có chút hiểu lầm, nhưng dù sao cũng quen nhau lâu như vậy, em mở cửa cho anh vào trong nói chuyện một chút được chứ? Cứ đứng ở ngoài như thế này để người khác nhìn thấy không tốt.”
Cửa vẫn đóng chặt không mở, nhưng đằng sau truyền đến tiếng bước chân, phía sau hắn liền xuất hiện hai bảo an thân hình cao lớn, “Mời anh đi theo chúng tôi, có hộ gia đình khiếu nại anh gõ cửa làm phiền người ta nghỉ ngơi.”
Không dừng lại, Diệp Đàm còn nói thêm: “Hắn là ta bạn trai cũ, chúng tôi trước đây chia tay cũng không có thoái mái gì, trước hai ngày cũng lại sinh ra một số chuyện mâu thuẫn, tôi lo lắng hắn sẽ nhất thời kích động làm ra sự tình không hay, phiền các anh đưa anh ta đi giúp tôi.”
Hiện tại tình sát án ùn ùn không dứt, đề cập đến chuyện tình cảm ai cũng nói không chừng, phòng an ninh nhận được điện thoại liền “mã bất đình đề*” chạy tới, nhìn như khách khí kỳ thật cảnh giác nhìn hắn.
*Mã bất đình đề(馬不停蹄): đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước
Từ Châu cả người ngây dại, công sức luyện tập hết cả một buổi sáng liền như vậy mà sụp đổ: “An Tình, em có thể gọi bảo an đuổi anh đi? Em điên rồi sao? Em cảm thấy mình hiện tại có chút bản lĩnh liền coi thường anh? Em TM có bệnh đi! An Tình mở cửa!“.
TM: Những từ nói tục mạnh (VD: chết tiệt,...)
Mặt hắn liền biến sắc, không khỏi lộ ra sự phẫn hận, càng làm người ta tin tưởng rằng hắn kích động mà đến đây quậy phá, bảo an lui về phía sau một bước, “Anh không hợp tác đi cùng chúng tôi, đừng trách chúng tôi động thủ.”
Từ Châu khẳng định đánh không lại hai bảo an kia,trong lòng chỉ biết uất ức đi theo bảo an đến phòng an ninh, ở phòng an ninh hết một giờ mới mặt xám mày tro rời đi.
Mấy ngày sau không có nghe được tin gì của Từ Châu, giống như hành động trước đây của Diệp Đàm đã làm hắn tổn thương tận tâm can, bị đả kích đến mức không muốn xuất hiện trước mặt.
Sau đó Diệp Đàm đi thư viện mượn sách, Từ Châu lại lần nữa xông ra, hắn râu ria xồm xàm, thân hình tiều tụy, hốc hác nhìn cô, nhưng hắn không mở miệng nói chuyện, Diệp Đàm liền lập tức lui về phía sau hai bước giữ khoảng cách.
Nhìn Diệp Đàm, đáy mắt hắn lộ ra bị thương: “Tiểu Tình, em nhất định phải dùng cách này tổn thương anh sao?”
“Anh biết trước đây đều là anh không đúng, nhưng là lúc ấy anh nổi nóng, người nổi nóng cái gì cũng đều có khả năng làm ra, sau này anh vẫn luôn hối hận, chỉ là không biết như thế nào để nói cho em hiểu, hiện tại anh đã nghĩ thông suốt rồi, em nhất định phải dùng phương thức này trả thù anh sao?”
“Anh biết em không phải là người như vậy, em chỉ là đang giận anh, muốn dùng phương thức này trả thù có phải hay không? Anh nên chịu đựng hết, nếu điều này có thể làm em nguôi giận, anh có thể mặc cho em xử trí, nhưng em đừng không để ý tới anh được không.”
Từ Châu nhìn không tồi, trông vẻ ngoài anh tuấn, đặc biệt là một đôi mắt nhìn người ta lại khiến cho họ có cảm giác thâm tình, chân thành, bằng không cũng sẽ không làm An Tình đứng lặng ở đó nhìn hắn, thật sự làm cho người đối diện không đành lòng, nếu đổi thành là An Tình, nói không chừng thật sự có chút mềm lòng, nhưng đối mặt hắn hiện tại chính là Diệp Đàm.
Diệp Đàm đứng cách xa hắn một khoảng lẳng lặng nhìn hắn, cẩn thận quan sát rồi xác định trên người hắn không có vũ khí sắc bén, lại ở khoảng cách này dù hắn muốn làm cái gì, cô cũng có thể kịp thời phản ứng, cho nên liền xoay người đi.
Từ Châu quan sát thấy có chút hy vọng, cảm thấy mình suy đoán chính xác, một phút sau, Diệp Đàm vẫn không nói gì, lẳng lặng nhìn hắn, tựa như đang nói, “Nói xong rồi sao, xong rồi thì tôi đi“.
Phảng phất một chút giống như đang chê cười.
“...... Tiểu Tình, em nói một câu đi chứ, chẳng lẽ đối với anh, một câu cũng không có sao?”
“Anh muốn nghe tôi nói cái gì?” Diệp Đàm lãnh đạm nói: “Nói tôi lúc trước ở trong buổi tiệc nhìn đến anh sao? Nói tôi biết vì cái gì anh mới quay lại tìm tôi?”
“Trong lòng vốn đã biết rõ ràng, vì cái gì còn một hai phải nghe tôi nói?”
“Anh tới nơi này tìm tôi, không sợ Vương tiểu thư sao?”
Từ Châu mặt mày như không còn chút máu, không còn che dấu được biểu cảm chật vật, đầu óc quay cuồng, không tưởng tượng được, cô lại nhìn thấu được, cô vậy mà có nhìn đến hắn.
Hắn ngày đó vẫn luôn đứng ở trong góc, mà Diệp Đàm đi cùng Hứa Thiên Tình là trung tâm của đám đông, hai người không có nói một lời, hắn cũng không có phát hiện cô có hướng mắt tới hắn, vậy mà cô vẫn luôn để mắt tới hắn.
Nếu còn có để tâm thì còn may mắn, nghe nàng nói ra Vương tiểu thư, hắn liền minh bạch thật sự cái gì nàng cũng đều đã biết.
Hắn còn ý đồ muốn giải thích, hắn cùng Vương tiểu thư không phải quan hệ như mọi người nghĩ, người hắn yêu luôn là Diệp Đàm,.