“Vì sao tất cả mọi người đều đi rồi?” Bãi đỗ xe ngầm, vẻ mặt Lam Tương mờ mịt nhìn về phía Mộ Thần Hiên đang nâng mình.
“Đã mười hai giờ, tất cả mọi người đều về nhà.”
“Chính là…… tôi còn muốn uống làm sao bây giờ?”
“tôi bồi cô!” Nói xong, Mộ Thần Hiên phiền não liền đặt Lam Tương say khướt ở vị trí ghế phụ, anh bước nhanh ngồi trên vị trí điều khiển: “Nhà cô ở đâu?”
“không phải anh bồi tôi uống rượu sao?”
“Trở về nhà cô uống.”
“được.” Lam Tương hơi mỉm cười, nhanh nhẹn nói ra địa chỉ nhà mình.
Chỉ chốc lát sau, Mộ Thần Hiên liền chạy xe đến dưới lầu một chung cư độc thân.
Anh đỡ Lam Tương lên lầu, thấy cô đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, liền từ trong túi xách của cô tìm được chìa khóa, mở cửa phòng ra.
“ưm? Đây là nơi nào?” Lam Tương mơ mơ màng màng chỉ vào chính nhà mình.
“Nhà cô.” Mộ Thần Hiên thật cẩn thận thả cô ngã xuống giường. “tôi đi trước.”
“Từ từ……” Lam Tương kéo tay anh lại một phen, cố sức ngồi dậy từ trên giường: “Mộ tướng quân, không phải anh nói bồi tôi uống rượu sao?” Thơ_Thơ_lequydon
“Lam Tương, không xong rồi. Cho dù cô uống chết, Minh kết hôn, như cũ là kết hôn, không thay đổi được gì.”
“cái này cùng Hoàng Phủ Quân Trường kết hôn có quan hệ gì sao?” Vẻ mặt Lam Tương trong nháy mắt liền lạnh xuống.
Dù cho, cô thề thốt phủ nhận. Nhưng Mộ Thần Hiên không phải ngốc tử, từ sớm liền nhìn ra Lam Tương yêu thầm Hoàng Phủ Minh.
Lúc ở quán bar, Lam Tương rót rượu cho mình. Phải biết rằng, ngày thường Lam Tương chính là một người không dính khói lửa phàm tục, trường hợp này căn bản cũng sẽ không xuất hiện, càng miễn bàn uống say. Đây hiển nhiên chính là vì mượn rượu tiêu sầu.
“Thôi, cô nguyện ý thế nào, liền thế đó. Tôi đi trước.” Mộ Thần Hiên một phen ném tay cô ra.
“Mộ tướng quân, theo tôi được biết, không phải anh là vua vũ trường sao? Lúc này mới mấy giờ? Bồi tôi uống, không được sao?”
Mộ Thần Hiên nắm thật chặt nắm tay, quay đầu, nhìn về phía Lam Tương vẻ mặt u oán, lạnh lùng nói: “cô giữ tôi lại, là ám chỉ với tôi cái gì sao? Nếu không phải, tôi không có hứng thú lãng phí thời gian với cô.”
“anh muốn theo đuổi tôi không?”“Là người phụ nữ, chỉ cần lớn lên xinh đẹp, tôi đều sẽ theo đuổi.”
“tôi hẳn là lớn lên không tính là xấu đi?” Lam Tương cười mị hoặc, hất tóc đen qua hai vai.
Mộ Thần Hiên đã là người trưởng thành rồi, lại là một cao thủ tình trường. Hơn nữa anh đích xác từ rất sớm liền vừa ý Lam Tương.
Chẳng qua, anh có điểm mấu chốt của mình. Đối với chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, anh khinh thường đi làm, cũng không muốn đi làm. Thơ_Thơ_lequydon
Mà đối với Lam Tương người phụ nữ này, anh vẫn luôn nhìn với con mắt khác. Bởi vì, Lam Tương cùng những người phụ nữ ngày thường anh thượng giường bất đồng.
Nhưng……
Bây giờ Lam Tương chủ động đưa tới cửa, mà ở từ điển của Mộ Thần Hiên vẫn luôn cảm thấy, nếu một người phụ nữ chịu ‘ ngoại tình ’, như vậy người đàn ông cũng không cần thiết tôn trọng cô cái gì.
“Đương nhiên không xấu. Hơn nữa…… Phi thường xinh đẹp.” Nói xong, Mộ Thần Hiên chọn môi cười, nhanh nhẹn kéo xuống cà vạt giữa cổ, một phen liền áp đảo Lam Tương ở trên giường……
*
Bên đường phố yên tĩnh, đậu một chiếc Lamborghini màu cam.
Từ thời khắc Hoàng Phủ Minh lên xe đã qua đi năm phút, anh chưa từng nói qua một câu, trước sau đều vẫn duy trì thái độ cực kỳ lạnh băng.
Tuyết Khả Duy nghiêng đầu, nhìn anh liếc mắt một cái, nắm chặt nắm tay, nhàn nhạt nói: “tôi trở về từ mấy ngày trước.”
“ừ.”
“Anh cả anh trước mắt tính toán trở về như cũ, chỉ là…… Không có cơ hội.”
Hoàng Phủ Minh hơi nhíu mày, một đôi con ngươi sâu không thấy đáy chậm rãi nhìn Tuyết Khả Duy liếc mắt một cái, âm thanh lạnh lùng nói: “Những lời này, không nên xuất từ miệng chị đi, đại tẩu!”
“Đại tẩu? A…… Cái xưng hô này nghe tới thật đúng là làm tôi ghê tởm.” Tay Tuyết Khả Duy nắm chặt nắm tay hơi hơi phát run, khuôn mặt nhỏ tràn ngập tức giận lại có chút bi thương chậm rãi dời về phía ngoài cửa sổ xe: “anh, còn hận tôi sao?”
“tôi chưa bao giờ hận qua chị.” Thơ_Thơ_lequydon
“Vậy vì sao anh!!! Cố tình muốn cưới em gái tôi!!!?” Tiếng lạnh lùng đột nhiên trở nên bén nhọn, trong khoảnh khắc Tuyết Khả Duy quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Minh, trên mặt tràn ngập u oán.
Hoàng Phủ Minh thật giống như không có nhìn đến vẻ mặt cô dường như thống khổ, lạnh lùng nói: “Bởi vì tôi yêu cô ấy.”
“yêu?? Minh, bây giờ anh thật thẳng thắn thành khẩn hơn trước kia rất nhiều, vậy mà có thể từ miệng của anh nghe được từ yêu này? Vậy anh nói cho tôi, anh yêu cô ta cái gì?!”
Tuyết Khả Duy một phen quay lại trước người Hoàng Phủ Minh, mặt đối diện với chính mình.Anh âm trầm nhíu nhíu mày: “Đại tẩu?” Mắt nghiêm khắc, chậm rãi nhìn về phía tay cô nắm chặt cánh tay mình.
Tuyết Khả Duy không cam lòng buông ra.
Lúc này Hoàng Phủ Minh đã mở miệng: “Đây là chuyện giữa tôi và Tuyết Vi, không cần phải báo cáo với chị.”
“anh trả thù tôi sao, Minh?”
“Đại tẩu, lúc vừa mới bắt đầu tôi cũng đã nói thực rõ với chị, tôi chưa bao giờ hận qua chị.”
“Nhưng mà…… bây giờ tôi hận anh!!!” Nói xong, Tuyết Khả Duy một phen trích rớt kính râm trên mặt.
Sóng mắt phượng long lanh độc đáo như vậy, làm người nhìn liền nhịn không được sẽ bị người phụ nữ này hấp dẫn.
Chỉ tiếc……
Một con mắt của cô có chút hơi sưng, trên mặt còn có vết ứ màu xanh lá, vừa thấy liền biết…… Thơ_Thơ_lequydon
“Hoàng Phủ Sâm đánh hả?” Khi nhìn đến vết thương trên mặt Tuyết Khả Duy, miệng lưỡi Hoàng Phủ Minh lạnh băng rốt cuộc có một tia hòa hoãn.
“Bởi vì chuyện Phỉ Nhi, tôi tính toán trở về, chính là anh ta không chịu cho tôi trở về, vì thế……” Nói đến đây, Tuyết Khả Duy bi thương cắn răng.
Đây là nguyên nhân cô lùi lại về nước.
“Minh, anh vẫn luôn biết vì sao tôi gả cho Hoàng Phủ Sâm, từ thời khắc tôi cùng với anh ta kết hôn, tôi không có trải qua một ngày sinh hoạt hạnh phúc, cơ hồ mỗi ngày đều sống ở trong địa ngục. Mà Hoàng Phủ Sâm, vì sao sử dụng thủ đoạn đê tiện như vậy cưới tôi, lại đối đãi tôi như thế, anh cũng nên rõ ràng!”
Tiếng bén nhọn hỗn loạn nồng đậm bi phẫn, Tuyết Khả Duy thống khổ rũ xuống đôi mắt, tay nắm chặc nắm tay dần dần nổi một tia gân xanh: “tôi biết, bây giờ tôi đã kết hôn, hơn nữa vẫn là chị dâu của anh, giữa chúng ta đã không có khả năng. Nhưng…… vì sao nhiều phụ nữ như vậy anh không cưới, cố tình liền…… Cưới em gái tôi?? Vì sao?” Ngẩng đầu……
Nhìn cặp mắt cô mang theo vết thương lại tràn đầy nước mắt khó hiểu, Hoàng Phủ Minh thổ lộ một hơi, tầm mắt dần dần nhìn về phía trước.
Đối với Tuyết Khả Duy, anh đích xác có lỗi. (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)
Nhưng……
“Khả Duy, nếu tôi cưới vi, là thương tổn chị. Như vậy, tôi chỉ có thể nói xin lỗi. Tôi yêu cô ta, không thể không cưới cô ta!”
Hoàng Phủ Minh trả lời đơn giản rõ ràng tóm tắt, một trận thấy huyết.
Bởi vì yêu, cho nên mới cưới, cùng bất luận chuyện gì khác không quan hệ.
Anh hy vọng Tuyết Khả Duy có thể hiểu!