Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 292: Chương 292: Anh và chị cô ở bên nhau?!




Cảm xúc kích động trong nháy mắt bị làm lạnh xuống, Tuyết Vi lại lui về trong phòng, mặt vô cảm dựa vào trên đầu giường ngây ngốc.

Không biết qua bao lâu……

“Tiểu thư, nếu cô muốn xác định nhị thiếu gia có phải thật sự cùng nhị tiểu thư ở bên nhau hay không, đi nhìn xem chẳng phải sẽ biết?”

“Không đi, đó là chuyện của anh ta, cùng chị không quan hệ!”

“Tiểu thư……”

“Câm miệng! Chị muốn đi ngủ!” Tuyết Vi lạnh giọng ngắt lời Ninh Ninh Nói, kéo chăn liền che đầu.

“Ai……” Ninh Ninh than nhỏ.

Cô theo tiểu thư nhà mình nhiều năm như vậy, còn có thể không hiểu tính tình Tuyết Vi sao? Cho dù bộ dáng cô không thèm để ý, nhưng Ninh Ninh vẫn cảm giác được Tuyết Vi có chút đứng ngồi không yên, hoàn toàn là nghĩ tới chuyện này.

Nhưng Ninh Ninh cũng biết tính tình tiểu thư nhà mình từ trước đến nay quật cường, cô thật sự khó mà nói cái gì, chỉ phải rời khỏi phòng……

Trong phòng tối tăm, Tuyết Vi nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, lăn lộn nhiều giờ ngủ không được. Thơ_Thơ_ddlqd

“Phiền muốn chết, phiền muốn chết, Ninh Ninh miệng rộng kia, làm gì nói chuyện này cho tôi?!”

Mụ nội nó, cô tự nhận mình không phải một người thích nhiều chuyện, nhưng mà, cô chính là vô cùng muốn biết rốt cuộc có phải Tuyết Phỉ Nhi ở qua đêm trong phòng Hoàng Phủ Minh hay không?

“Thôi!” Tuyết Vi cắn răng, ngơ ngác ngồi dậy, mang giày vào rón ra rón rén liền đi ra……

“Minh, anh lại thắng.” Trong phòng ngủ Hoàng Phủ Minh, Tuyết Phỉ Nhi ngồi ở trên sô pha mỉm cười chỉ chỉ ván cờ trước người.

“A.” Hoàng Phủ Minh chỉ là cười cười cho có lệ, lập tức xóa ván cờ.

“Minh, chúng ta đều đã chơi cờ hai giờ, không bằng……”

“tới một ván.”

“ừm……” Tuyết Phỉ Nhi mất mát bĩu môi. Vốn tưởng rằng có cơ hội này là cô có thể cùng Hoàng Phủ Minh nâng cao một bước, nhưng mà, sau khi cô tiến vào phòng ngủ Hoàng Phủ Minh vẫn luôn bồi Hoàng Phủ Minh chơi cờ, chơi cờ, chơi cờ, thời gian bồi tới rạng sáng.

“Ha……” Tuyết Phỉ Nhi mỏi mệt ngáp một cái, xoa xoa mắt buồn ngủ sắp khép kín: “Minh, bàn cờ này ……”

“Hư!” Sắc mặt Hoàng Phủ Minh trầm xuống, lập tức đã nhận ra tiếng bước chân ngoài cửa, ngay sau đó khóe môi giương lên, chậm rãi nói: “Phỉ Nhi, chúng ta nghỉ ngơi đi.”

“A?!” Tuyết Phỉ Nhi tức khắc hết buồn ngủ, trái tim ‘ bùm, bùm ’ gia tốc nhảy lên. “Minh, ý của anh là?”

“Ha hả, thời gian cũng không còn sớm. Chẳng lẽ cô không muốn nghỉ ngơi sao?”

“muốn, muốn. Tôi thật mệt.” Thơ_Thơ_ddlqd

“ừm……” Hoàng Phủ Minh chậm rãi đứng lên, đưa tay liền tắt đèn.

Ngoài cửa, Tuyết Vi nhìn xuyên qua khe cửa rõ ràng thấy được đèn trong phòng, cũng nghe được đối thoại trong phòng.

“Hừ.” Cô lạnh lùng hừ một tiếng, âm trầm quay đầu liền trở về trong phòng.

Ai ngờ, ngay sau đó……

Cửa phòng Hoàng Phủ Minh mở ra.

Vẻ mặt anh cười tà mắt nhìn bóng dáng Tuyết Vi tiến vào phòng, cặp mắt đen sâu không thấy đáy thoáng chốc xẹt qua một tia sáng giảo hoạt……“Minh? Anh……” Đang chuẩn bị Tuyết Phỉ Nhi khó hiểu nhìn Hoàng Phủ Minh đứng ở cửa.

Anh thu hồi nụ cười giảo hoạt trên mặt, quay đầu, lạnh lùng nói: “không phải Tuyết nhị tiểu thư muốn nghỉ ngơi sao?”

“hả……”

“Mời.” Hoàng Phủ Minh bày ra tư thái tiễn khách.

Lòng Tuyết Phỉ Nhi mang nhiệt tình tăng vọt lập tức rơi vào đáy cốc, chỉ phải mang theo vẻ mặt mất mát đi ra khỏi phòng Hoàng Phủ Minh ……

“Tiểu thư, cơm trưa đã chuẩn bị tốt, cô có thể ăn.” Tiểu Hề trích rớt tạp dề trên người, chậm rãi đi vào trong phòng khách.

Thấy Tuyết Phỉ Nhi không hề có nửa điểm phản ứng, cô nghi hoặc đẩy đẩy bả vai Tuyết Phỉ Nhi: “Tiểu thư? Tiểu thư?”

“A?”

“Tiểu thư, cô vẫn khỏe chứ? Từ sáng sớm sắc mặt cô rất kém, đêm qua không phải cô vẫn luôn đều ở bồi nhị thiếu gia sao?” Thơ_Thơ_ddlqd

Nhắc tới chuyện này, Tuyết Phỉ Nhi liền nén giận.

Cô một thiên kim đại tiểu thư đều đã làm ra chuẩn bị hiến thân, nơi nào sẽ biết vậy mà bị một người đàn ông đuổi ra khỏi phòng?!

“Tiểu Hề, em cho chị…… Ha ha, là đâu, ai nha, còn không phải bởi vì ngày hôm qua ‘ lăn lộn ’ quá mệt mỏi, làm cho bây giờ toàn thân chị đều mềm nhũng.” Tuyết Phỉ Nhi vốn định có nên quở trách Tiểu Hề Nói hay không, đang nói dở, nhưng dư quang vừa lúc thấy được chủ tớ Tuyết Vi từ lầu hai đi xuống, lập tức sửa lại khẩu phong.

“Tiểu thư, cô xem, nhị tiểu thư lại khoe ra với cô, đây đều là bởi vì cô vác đá nện vào chân mình. Em nghĩ, ngày hôm qua nếu cô đi ngăn trở bọn họ trước tiên, bọn họ cũng sẽ không được việc.”

Bên tai, truyền đến tiếng Tiểu Hề phiền toái oán trách. Tuyết Vi xị mặt, đôi tay gắt gao nắm thành quyền, đi thẳng đến nhà ăn.

Này mới vừa ngồi xuống……

“Tam tiểu thư nha, cơm trưa này chính là tôi làm, nếu cô muốn ăn …… Hay là kêu Ninh Ninh làm cho cô đi.” Tiểu Hề đỡ Tuyết Phỉ Nhi chậm rãi đi vào nhà ăn.

“Này cũng thật kỳ quái. Tất cả mọi người đều ở trong một cái nhà, chẳng lẽ còn muốn mở cái bếp lò khác? Chính yếu chính là, tiểu thư nhà tôi vẫn luôn ở nơi này, vì sao tiểu thư nhà các người cũng tiến vào?!” Ninh Ninh bất mãn đôi tay chống trên eo.

Tiểu Hề đi lên trước một bước, khiêu khích nói: “cô choáng váng hay là làm sao vậy? Tiểu thư nhà chúng tôi cũng là vợ chưa qua cửa của nhị thiếu gia, vì sao liền không thể vào được?!”

“Kia nếu vào được, tất cả mọi người đều dùng một cái bếp lò, thật sự không được ngày mai tôi làm một bữa cơm trưa, được rồi đi?”

“Không được! Vẫn là câu nói kia, đây là cơm trưa tôi cho làm tiểu thư nhà tôi. Tiểu thư nhà cô nếu muốn ăn…… Các người tự mình làm!” Tiểu Hề một đôi mày vừa chuyển, khinh thường cho Tuyết Vi một cái liếc mắt. Thơ_Thơ_ddlqd

“cô……”

Lúc Ninh Ninh tiếp tục muốn cùng Tiểu Hề lý luận, Tuyết Vi vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc đã mở miệng: “Ninh Ninh, thôi bỏ đi.”

Chủ tớ hai người lập tức trao đổi ánh mắt, không hẹn mà cùng nở nụ cười.

“Tiểu thư!” Ninh Ninh cũng biết bởi vì việc nhỏ này cãi vả, khẳng định là mất giá trị con người, nhưng cô chỉ tức, Tiểu Hề kiêu căng ngạo mạn như vậy cho tiểu thư nhà mình một cái liếc mắt. Cho dù cô chán ghét Tuyết Phỉ Nhi, cũng tôn trọng thân phận nhị tiểu thư của Tuyết Phỉ Nhi.

“Tới, Ninh Ninh, đi lầu hai, giúp Chị hai tôi thu dọn, thu thập hành lý.”

“A?” Ninh Ninh sửng sốt.

“Thu thập hành lý?” Tuyết Phỉ Nhi và Tiểu Hề cũng trợn tròn mắt.

“Đúng vậy, mới vừa rồi không phải Tiểu Hề nói sao, Chị hai tôi là vợ chưa qua cửa của nhị thiếu gia, cũng chưa qua cửa đâu, ở nơi này làm gì? Chờ thêm cửa…… tiến vào cũng không muộn!” Tuyết Vi dùng tốc độ không nhanh không chậm nói xong, phút cuối cùng, trả lại cho chủ tớ Tuyết Phỉ Nhi một nụ cười điềm mỹ.

“Ha.” Ninh Ninh buồn cười nở nụ cười, cô xem như phục tiểu thư nhà mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.