Editor: Thơ Thơ
“Dạ, anh cũng biết, tôi chưa bao giờ để ý lời người khác đồn đại vớ vẩn!!” Vẻ mặt Tuyết Vi trong nháy mắt liền lạnh xuống.
Bạch Dạ lại ảm đạm cười nói: “Ha hả, cô nha. Cho dù cô không ngại, nhưng Minh thì sao? Hả?”
Hoàng Phủ Minh……
Thái độ kiên định dần dần yếu đi xuống.
Cô thật sự không có nghĩ tới, hiện giờ Hoàng Phủ Minh sẽ dùng tâm tính gì tới đối mặt cô và Bạch Dạ……
“Vi Nhi, cô nghe tôi Nói, cho dù tôi lưu lại nơi này, có thể thế minh bảo vệ cho giang sơn như cũ. Rốt cuộc, nhân tài của Quân Khu Bạch Hổ đều đến từ trường quân đội Hoàng Bộ, tôi có thể bảo đảm chính là, chỉ cần tôi ở chỗ này một ngày, người từ nơi này của tôi đi ra ngoài, mỗi người đều là nhân tài. Như vậy, cho dù Quân Khu Bạch Hổ không có tôi, nhất định sẽ so với khi tôi ở còn cường đại hơn.”
Có thể cảm giác đến, Bạch Dạ hẳn là đã tâm tĩnh như nước. Nếu như vậy, cô cũng không muốn đi miễn cưỡng Bạch Dạ trở về Quân Khu Bạch Hổ.
“Chỉ cần anh lưu lại nơi này vui vẻ thì tốt.” Nói xong, Tuyết Vi chậm rãi kéo lại tay anh: “Bạch huấn luyện viên, tương lai, do tôi tới bảo hộ anh đi. Được không?”
“Ha hả……” Bạch Dạ bất đắc dĩ cười, ném ra tay cô, sủng nịch quát quát chóp mũi cô: “tôi mặc kệ cô bây giờ có bao nhiêu cường đại, nhưng ở trong mắt tôi, cô như cũ là một cô gái. Tôi, không cần cô tới bảo hộ, mà cô, chỉ cần bảo vệ tốt chính cô, tôi liền sẽ an tâm……”
“cắt!” Tuyết Vi khó chịu liếc mắt, giây tiếp theo…… Liền ôn nhu nở nụ cười……
Kế tiếp, cô và Bạch Dạ lại hàn huyên thật lâu, thật lâu.
Hàn huyên bọn học sinh hiện giờ, hàn huyên cuộc sống cá nhân của anh, hàn huyên hơn ba năm này hoàng thành đã xảy ra chuyện gì.
Có thể cảm giác được, Bạch Dạ so với trước kia nói rất nhiều; cũng có lẽ, là bởi vì cô xuất hiện, anh thật sự rất cao hứng, rất cao hứng. Thơ_Thơ_ddlqd
Bất quá……
Người đàn ông này như cũ giống trước kia, sẽ không đem quá nhiều hỉ nộ ái ố đặt ở trên mặt……
Bên trong xe chạy như bay.
Mắt nhìn trường quân đội Hoàng Bộ dần dần thu nhỏ lại, Tuyết Vi nhu tình nở nụ cười.
Bây giờ, hồi ức của cô tràn đầy ác mộng về trường quân đội có Bạch Dạ tọa trấn ở tâm lý cô dường như trở nên rực rỡ hẳn lên.
Chỉ tiếc……
Anh bây giờ độc thân như cũ.
Xem ra, bọn ‘ nữ ’ học sinh có phúc, có hiệu trưởng soái như vậy, lại có khả năng tự giảng bài cho bọn họ như vậy, sợ là mọi người nhiệt tình nhất định sẽ thực đủ đi?
Hiện giờ, Tuyết Vi chỉ hy vọng, Bạch Dạ có thể mau chóng tìm được một ‘ nữ ’ bằng hữu, giải quyết vấn đề riêng của anh; hơn nữa, lưu lại nơi này vui vui vẻ vẻ qua mỗi ngày.
Chỉ có như vậy, đoạn chôn dấu mối tình đầu ngây ngô ở chỗ sâu nhất đáy lòng cô mới xem như hoàn toàn có thể vẽ lên một dấu chấm câu……
“em Nói, Chị Vi Vi, hóa ra chị tới đây là vì tìm Bạch Dạ hả?”
Nghe được Ly Tiểu Tiểu bên cạnh đã mở miệng, cô khó hiểu quay đầu: “ừ. Làm sao vậy?”
“chị đừng Nói với em, chị lại đây tìm anh ta, là muốn khuyên anh ta trở về giúp anh rể.”
“chị chính là mục đích này!” Thơ_Thơ_ddlqd
“mẹ nó, chuyện này nếu để Dạ phi Quân Trường biết được, sợ là lập tức từ Ngự thành bay qua tới giết chị đi?” Ly Tiểu Tiểu vừa kinh vừa sợ mở to hai mắt nhìn.
Cô nói lời này cũng không phải là nói chuyện giật gân.
Phải biết rằng, thủ lãnh ba đại quân khu là mong ngôi sao, mong ánh trăng mới mong đem Bạch Dạ đi rồi, nếu Tuyết Vi thật nói Bạch Dạ lại trở về, lại há ngăn được Dạ Phi Linh sẽ qua tới giết cô sao?
“A, yên tâm, Dạ cũng không có đáp ứng với chị trở về. Bất quá……”
‘ Vi Nhi…… hơn ba năm này Minh vẫn luôn đắm chìm ở trong cái chết của cô, chưa từng thoát ra, lúc này mới làm cho Quân Khu Bạch Hổ vẫn luôn trì trệ không tiến. Nhưng tôi tin tưởng, lần này cô tới, thực lực Minh tích góp hơn ba năm một khi bùng nổ, chẳng khác nào là thăng hoa, ai cũng không dám mảy may động tới anh, động Quân Khu Bạch Hổ. ’
‘ còn nữa…… Hiện giờ, Thần Hiên nhậm chức tướng quân binh đoàn thứ hai, dù cho tâm tư anh ta không ở quân khu, chính là, anh ta tuyệt không phải chỉ là một ‘ hoa ’‘ hoa ’ công tử chỉ biết tận tình chơi mà thôi, một khi có người xúc phạm điểm mấu chốt của anh ta, như vậy, thực lực của anh ta cũng tự nhiên mà bày ra tới. ’
‘ chủ yếu chính là…… Hoàng Phủ Nguyệt!! ’
‘ Nguyệt? ’
‘ đúng! Tuy rằng mới đến quân khu bốn năm, nhậm chức tướng quân binh đoàn thứ ba ngắn ngủn hai năm. Nhưng trong hai năm, tôi vẫn luôn chú ý năng lực Hoàng Phủ Nguyệt lãnh binh, không thể không Nói, anh ở phương diện này là có thiên phú nhất định. Có thể Nói, hiện giờ binh đoàn thứ ba và binh đoàn thứ hai có thể nói là thực lực ngang nhau! Bởi vậy có thể thấy được……’
Bởi vậy có thể thấy được!
Hoàng Phủ Nguyệt tuyệt đối là một tiềm lực không hơn không kém!!!
Nghĩ vậy, mắt phượng Tuyết Vi chợt lóe, quyết đoán nói: “Bất quá, cho dù Bạch Dạ không trở về Quân Khu Bạch Hổ, Quân Khu Bạch Hổ cũng tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào thừa cơ!” Thơ_Thơ_ddlqd
Đúng!
Nhất định!
Cô tin tưởng ánh mắt Bạch Dạ, nếu anh Nói, Mộ Thần Hiên nội hàm thực lực; Hoàng Phủ Nguyệt ở phương diện quân sự có thiên phú nhất định, như vậy nhất định chính là như thế!
Còn nữa!!Cô càng tin tưởng…… thực lực của Hoàng Phủ Minh.
Tích lũy đầy đủ nên tiến hành nhẹ nhàng, trời sinh có linh hồn lãnh tụ, chỉ cần Hoàng Phủ Minh nghiêm túc, sợ là người chung quanh anh cũng đều sẽ có nhiệt tình đi theo.
Như vậy……
Cô liền cũng an tâm rồi……
‘ tí tách……’
Trên đường trở về biệt thự, không trung đột nhiên tí tách mưa nhỏ. Người đi đường sôi nổi che ô, chạy vào trong nhà.
Tuyết Vi áp chế ngồi xe chậm rãi về phía biệt thự của mình, lúc sắp tới còn cách mấy chục mét xa ……
“Trước dừng xe!” Ly Tiểu Tiểu đột nhiên lệnh tài xế ngừng xe ở ven đường.
“Làm sao vậy? Tiểu Tiểu?”
“Chị Vi Vi, chị xem!” Ly Tiểu Tiểu chỉ một bên cửa sổ xe của mình.
Tuyết Vi ghé mắt nhìn lại……
Chỉ thấy, ở đường cái đối diện, Hoàng Phủ Minh ôm đứa trẻ, tay chống một cái dù đen, ngơ ngác đứng ở trước biệt thự của cô.
“Anh làm sao còn chưa đi chứ?!!” Thơ_Thơ_ddlqd
“Đúng vậy, như vậy tính ra, anh rể đã đứng hơn tám giờ!” Ly Tiểu Tiểu quả thực không thể tin được, trên thế giới làm sao sẽ có người đàn ông cố chấp như vậy? Người ta đều không gặp anh, anh bất động canh giữ ở cửa người ta, cũng không chê mệt sao?
Không khỏi phân trần, Tuyết Vi nhíu mày, kéo ra cửa xe liền phải xuống xe……
“Chị Vi Vi, che ô! Che ô!”
Tiếp nhận ô Ly Tiểu Tiểu truyền cho, Tuyết Vi nôn nóng băng qua đường cái, chạy thẳng đến Hoàng Phủ Minh.
Lúc còn có vài bước sắp tới, cô chậm lại bước chân, cưỡng chế vẻ nôn nóng trên mặt, mặt vô cảm đi tới phía sau anh ……
Hoàng Phủ Minh nhận thấy được tiếng bước chân sau lưng, chậm rãi quay đầu lại.
Hai người bốn mắt tương ‘ giao ’, khiến cho nơi này vốn có chút u lạnh mùa thu, dường như càng thêm lạnh vài phần……
“anh vẫn luôn đứng ở chỗ này không mệt sao?” Anh mắt lạnh lùng nhìn mắt Hoàng Phủ Minh, lại nhìn đứa trẻ anh ôm vào trong ngực, một lớn một nhỏ này chính là lớn không mệt, nhỏ cũng mệt mỏi đi?