Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 337: Chương 337: Bạch Dạ Rơi lệ




“Đáng ghét!” Tuyết Vi đỏ bừng một khuôn mặt, xem như cam chịu hết thảy, chậm rãi nhắm mắt lại.

Thấy cô rốt cuộc không hề phản kháng, Hoàng Phủ Minh thoáng hoạt động thân mình cô, khiến cho mặt cô đối diện với một mặt kính.

“anh, anh nhanh lên……” Tuyết Vi nhắm mắt lại, thật sự khó có thể chịu tốc độ anh dày vò người.

“Đã biết.” Hoàng Phủ Minh dương môi cười……

Giây tiếp theo, thân mình Tuyết Vi run lên một cái, rùng mình, mở choàng mắt vừa thấy.

Cô mới phát hiện chính mình vậy mà đứng ở trước mặt gương, hơn nữa có thể rõ ràng nhìn đến Hoàng Phủ Minh nửa ngồi xổm trước người mình đang làm gì……

“Không cần…… Đừng!” Khuôn mặt nhỏ hồng nóng lên.

Hoàng Phủ Minh ngẩng đầu lên, cười tà nói: “Chậm rãi nhìn ông xã làm sao chơi em!” Thơ_Thơ_lequydon

Lời thô tục như thế từ miệng anh nói ra, ngược lại Tuyết Vi cảm thấy chính mình giống như càng thêm có cảm giác. Cô quả nhiên cũng là một người có khẩu vị nặng!

“Minh, ưm…… Chúng ta…… Chúng ta đổi chỗ đi.”

“Đổi? Em nhìn em một cái, phản ứng mãnh liệt cỡ nào. Tới, để ông xã kiểm tra một chút……”

Thấy Hoàng Phủ Minh vươn tay, Tuyết Vi gắt gao lôi kéo quần của mình. Nhưng mà, vẫn không có sức lực mạnh như anh ……

Thân thể đứng ở trước gương phát ra run từng trận, người đàn ông ngồi xổm trước mặt cô trong mắt điểm xuyết ánh sáng càng thêm chói mắt.

“em quả nhiên chính là yêu tinh câu nhân!” Hai mắt Hoàng Phủ Minh nghẹn đến mức đỏ bừng, gấp không chờ nổi bế Tuyết Vi lên giường……

Hội sở tư nhân vốn ầm ĩ hôm nay lại phá lệ yên Tĩnh.

Mộ Thần Hiên nhận được tin tức ngày mai Hoàng Phủ Minh tuyên bố kết hôn liền lập tức bao toàn bộ kéo Bạch Dạ ra tới.

“Anh em, hôm nay tôi gọi cậu lên tới cũng không có ý khác, chính là……”

“tôi hiểu.” Bạch Dạ nhợt nhạt cười, tay cầm lấy rượu mạnh bên cạnh liền trước làm kính.

“Nội cái gì, tuy Nói, ngày thường ở bộ đội tôi luôn kêu cậu biến thái. Nhưng mà, tình nghĩa anh em chúng ta tôi vẫn luôn không có quên, tôi lớn hơn cậu ba tuổi, cũng coi như là anh trai cậu. Nếu cậu thật coi tôi là anh em, liền đem lời muốn Nói, đều nói ra. Ra khỏi cái cửa này, anh em chúng ta nhất định quên hết thảy không còn một mảnh.” Thơ_Thơ_lequydon

Việc này, nếu là xảy ra ở trên người người khác, Mộ Thần Hiên liền không thèm quan tâm. Nhưng xảy ra ở trên người Bạch Dạ, anh liền không thể không lo lắng.

Bạch Dạ người này so với Hoàng Phủ Minh còn không hay nói, cái gì đều luôn nghẹn ở trong lòng không nói, làm người căn bản cũng không biết trong lòng anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì, hoặc là, trong lòng anh có bao nhiêu khó chịu.

“Ha hả, tôi không có gì để nói, thua chính là thua. Anh biết không, chính là hôm nay…… tôi đều có thể làm Vi Nhi khóc, thật đúng là……” Bạch Dạ tự giễu cười, ngẩng cổ, lại uống một ly rượu mạnh vào bụng.

“tôi cùng Vi Nhi quen biết bốn năm, tôi chưa từng mang đến cho cô ta bất luận vui sướng gì, chỉ làm cho cô ta khóc. Tôi tự cho là chính mình bảo hộ cô ta, kỳ thật, căn bản là cái gì đều làm không được……”

“tôi vẫn luôn coi cô ta là đứa trẻ, nhưng anh biết không, hôm nay cô ta biểu hiện có bao nhiêu thành thục?” Bạch Dạ nghẹn ngào nuốt xuống một hơi, lại thêm một ngụm rượu buồn vào bụng.

“Cô ta Nói với tôi, cô ta muốn cùng Minh cử hành hôn lễ. Tôi hỏi cô ta, vì sao muốn nói với tôi. Cô ta Nói, cô ta cũng không biết nguyên nhân, cảm thấy đây là một công đạo. Đúng! Chính là công đạo!”

“Nếu tôi có thể sớm cho cô ta một công đạo, có lẽ……” Nói đến đây, Bạch Dạ nghẹn ngào quay đầu đi. Đôi mắt kia không có bất luận độ ấm gì dần dần mà trở nên ướt át.

Ở bên, Mộ Thần Hiên nghe anh phát tiết không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Ở trong lòng anh, Bạch Dạ giống như thần hóa thân.

Bất luận đối mặt huấn luyện tàn khốc cỡ nào, khó khiêu chiến cỡ nào, người đàn ông này Vĩnh viễn là một bộ mặt vô cảm, thật giống như không biết đau đớn, không biết mỏi mệt. Thơ_Thơ_lequydon

Nhưng mà……

Một khắc tại đây, người đàn ông này đều kiên nghị hơn so với bất luận kẻ nào, vậy mà…… Rơi lệ?

Mộ Thần Hiên mới phát hiện, xem ra Bạch Dạ yêu Tuyết Vi nhiều vượt xa so với anh tưởng tượng còn muốn nhiều hơn ……

“Dạ…… Tình chính là loại đồ vật như vậy, bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ. Đoạn tình này tuy rằng đã qua đi, nhưng, cậu chỉ cần chắc chắn buông bỏ đoạn tình, là được. Không phải sao?”

“A…… ừ, phải……” buông bỏ đoạn tình sao? Bạch Dạ cho rằng, có lẽ sẽ không xuất hiện đoạn tình cuối. “tôi đi toilet……” Anh hít hít chua xót trong xoang mũi, vừa muốn đứng dậy……

“tôi đỡ cậu đi.”

“Không cần, tôi không có việc gì.”

Mắt nhìn bóng dáng Bạch Dạ chậm rãi đi ra khỏi phòng bao, mày Mộ Thần Hiên gắt gao mà nhíu lại với nhau……

Kỳ thật có câu nói, anh vẫn luôn muốn nói, lại không dám nói cùng Bạch Dạ. Bởi vì, anh sợ sau khi mình nói ra, ngược lại sẽ kích thích đến Bạch Dạ không chịu buông tay.

Những lời này chính là……“Dạ, kỳ thật, cảm tình giữa cậu và Tuyết Vi, cậu phi thường vĩ đại. Cậu vĩ đại đã có thể gọi là vô tư……”

“cậu vô tư yêu Tuyết Vi như vậy; cậu vô tư che chở cô như vậy. Tuyết Vi khóc thút thít, không phải bởi vì cậu mang thương tổn cho cô, đúng là bởi vì cậu vô tư, cô hiểu, cô hiểu rõ, mới có thể thương tâm như vậy, mới có thể rơi lệ. Nhưng mà……” Thơ_Thơ_lequydon

“Minh yêu là chiếm hữu! Mạnh mẽ chiếm hữu. Anh yêu càng bá đạo, càng có tính đoạt lấy, lại không có bất luận cái gì sai. Bởi vì cảm tình trước mặt, vô tư vĩnh viễn bại bởi chiếm hữu.”

“Nếu nói, cậu sai rồi, như vậy…… Chỉ sai ở cậu quá mức vô tư. Nếu cậu có thể có nửa phần chiếm hữu của Minh, như vậy bây giờ Tuyết Vi đã là vợ của cậu……”

Đều nói, kẻ trong cuộc thì u mê, người bàng quan thì tỉnh.

Bây giờ Mộ Thần Hiên ở vào thế người đứng xem, làm sao nhìn không ra tình huống đoạn tình tay ba này?

Vô tư cùng chiếm hữu.

Băng cùng hỏa đánh giá.

Trên thế giới này, vô tư vĩnh viễn là bại bởi chiếm hữu……

“Soái ca, anh còn tốt chứ?” Trên hành lang, một người phụ nữ xinh đẹp cười quyến rũ chặn lại ở trước mặt Bạch Dạ.

Anh lạnh lùng nheo nheo mắt: “cút!” Bước nhanh liền nhảy vào trong toilet.

Mở ra một cái cửa toilet, trong khoảnh khắc Bạch Dạ trở tay khóa cửa gỗ lại ……

Nước mắt.

Nháy mắt xẹt qua đáy mắt anh. (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)

Đều Nói, nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi.

Có lẽ, là anh uống xong; có lẽ, là người đàn ông kiên nghị này thật sự lưng đeo quá nhiều, quá nhiều áp lực. Anh cũng là người, anh cũng cần phát tiết.

Không có người biết, giờ phút này trong lòng người đàn ông này đang có bao nhiêu đau; cũng không có người biết, hôm nay lúc anh nhìn thấy Tuyết Vi khóc thút thít, vài độ đều phải chảy xuống nước mắt.

Người phụ nữ có thể khóc, vậy người đàn ông thì sao?

Nước mắt tràn ngập gương mặt người đàn ông, anh khóc chính là làm càn như vậy, là bi thương như vậy.

Ở trong trí nhớ nông cạn, chỉ có lúc cha mẹ anh qua đời, anh mới khóc đau lòng như thế ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.