Editor: Thơ Thơ
“Các người khiêng anh ta lên phòng trên lầu của khách sạn cho tôi, sau đó…… Đi theo anh ta chụp mấy tấm ảnh!” Ánh mắt sắc bén nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông: “Hừ, tuy rằng anh đang nằm viện, cũng là thời gian tại chức, lúc này ra ngoài tìm phụ nữ chơi, lại còn bị người khác chụp ảnh. Nếu tôi có ảnh chụp trong tay, tôi xem về sau anh còn dám sai bảo tôi không! Lưu manh!! Lưu manh! Lưu manh!!”
Nghiến răng nghiến lợi mắng mấy tiếng, đôi tay Tuyết Vi vòng sau người, đứng dậy, lẳng lặng chờ đợi mấy người phụ nữ kia dựa theo kế hoạch của mình hành sự.
Nhưng vào lúc này……
Một trong mấy người phụ nữ đi tới Hoàng Phủ Minh nhanh chóng vọt tới phía sau Tuyết Vi.
Còn không đợi cô phản ứng lại, kéo tay xuống một cái!!
Hai mắt Tuyết Vi tối sầm ngã xuống trên mặt đất……
Giây tiếp theo……
Chỉ thấy khuôn mặt Hoàng Phủ Minh âm trầm, chậm rãi…… Chậm rãi…… Từ trên sô pha ngồi dậy……
“Hoàng Phủ Quân Trường.” Một trong mấy người phụ nữ quỳ một gối xuống đất, cung kính hành lễ với anh.
Hoàng Phủ Minh ‘ phốc ’ một ngụm, hộc ra đồ uống vẫn luôn ngậm ở trong miệng.
Phải biết rằng, xuất thân anh là quân nhân, có thể nếm ra bên trong đồ uống bỏ thêm đồ vật dễ như trở bàn tay. Lúc anh uống xong hớp đầu tiên thì không có nuốt đồ uống xuống!
Con ngươi sâu không thấy đáy chậm rãi chuyển hướng về phía Tuyết Vi đang ngất, biết ngay người phụ nữ này không có khả năng đổi tính, cho nên, anh đã sớm phòng bị rồi!
“Hoàng Phủ Quân Trường, nên xử trí Tiểu thư Tuyết Vi ra sao?”
Con ngươi đầy giảo hoạt tối sầm xuống, không phải cô là một người giàu lòng nhân từ sao? Thực tốt! “đưa cô ta lên phòng đã được chuẩn bị tốt!” Thotho_
“vâng…… Hoàng Phủ Quân Trường.”
Biệt viện nhà họ Hoàng Phủ.
“Nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư.” Tiểu Hề la to từ bên ngoài đường chạy tới đại sảnh trong biệt thự.
“Chuyện gì? Hoảng loạn như vậy, gọi hồn ai sao?!” Tuyết Phỉ Nhi tức giận cho hầu gái một cái nhìn xem thường.
Tiểu Hề vội vàng cúi thấp đầu xuống: “Thực xin lỗi tiểu thư, là em thu được một tin tức tốt, nhất thời quá kích động, cho nên mới……”
“Cái tin tức tốt gì?!! Có phải anh Minh muốn gặp tôi hay không?” Trên mặt Tuyết Phỉ Nhi tức khắc nổi lên tươi cười khó nén.
“Không phải, tiểu thư.”
Lập tức, Tuyết Phỉ Nhi liền không có tinh thần.
“Tiểu thư, tin tức tốt này không thua gì Hoàng Phủ Quân Trường muốn gặp cô!”
Bây giờ có cái gì tốt hơn so với mau chóng xúc tiến cảm tình cô và Hoàng Phủ Minh đây?
Tuy rằng diện mạo Tuyết Phỉ Nhi xuất chúng, một gương mặt trái xoan, ngũ quan xinh đẹp, nhưng cô biết rõ ràng so sánh với Tuyết Vi, cô vẫn còn kém cỏi, cho nên mới muốn trăm phương ngàn kế giành trước một bước khiến cho Hoàng Phủ Minh vui lòng. “Nói đi, cái tin tức tốt gì?” Thotho_
“Là thế này, vừa rồi lúc Tiểu Bích nhà chúng ta ra bên ngoài làm việc, tận mắt nhìn thấy Tuyết Vi cùng một người đàn ông đi vào một nhà ăn!”
“ừm? Việc này có cái gì kỳ quái sao?”
“Không phải, tiểu thư, Tiểu Bích khai thác quan hệ, tra ra Tuyết Vi đặt trước phòng ở bên trong khách sạn kia, nói cách khác……”
Tiểu Hề nói mới được một nửa, Tuyết Phỉ Nhi ‘Roạt ’ lập tức liền từ vị trí đang ngồi chạy nhanh: “Nói cách khác có khả năng Tuyết Vi thứ tiện * kia cùng người đàn ông khác đi thuê phòng? Cho dù cũng không xảy ra chuyện gì, cùng một người đàn ông ở trong phòng khách sạn cũng nói không rõ.”
“Đúng!”
“Đến lúc đó chúng ta liền có thể……”
“Chúng ta liền có thể đem chuyện này đại náo thật lớn, nhất định Tuyết Vi sẽ bị từ hôn!” Nói xong, Tiểu Hề xảo trá nở nụ cười.
Tuyết Phỉ Nhi xoay đầu, tán thưởng vỗ vỗ bả vai Tiểu Hề: “Làm tốt lắm. Lập tức đi thông báo Lạc quản gia, đến lúc đó chúng ta cùng đi bắt gian!!!”
“vâng…… Nhị tiểu thư……”
Trong phòng khách sạn. Thotho_
Tuyết Vi lẳng lặng nằm ở trên một cái giường đôi. Không biết qua bao lâu, lông mi cong vút của cô hơi hơi chớp động hai cái, mông lung mở mắt buồn ngủ ra:
“Tê……” Hít sâu một hơi, thống khổ chuyển động cổ.
Vừa mới xảy ra chuyện gì?
Cô giống như bị đánh cho hôn mê đúng không?
Tại sao lại như vậy? Những người đó rõ ràng là cô bỏ tiền mướn tới, vì sao ngược lại ra tay đối với cô?!
Ánh mắt nhìn chung quanh nơi xa lạ này, nơi này là chỗ nào?
Nghi hoặc, ánh mắt di động cuối cùng dừng ở hình ảnh vị trí bên người ……
Gương mặt tuấn mỹ quen thuộc trong nháy mắt phản chiếu ở trong tròng mắt đen nhánh của Tuyết Vi. Anh?!! Vì sao sẽ…… Ngủ ở chỗ này?!!
“Roạt” lập tức ngồi dậy……
Cái chăn ở trên người Tuyết Vi thuận thế trượt xuống, cô mới phát hiện giờ phút này chính mình lại trần như nhộng. “Tại sao lại như vậy?! Quần áo tôi đâu???” Trong lúc con ngươi hoảng loạn tìm kiếm quần áo vô tình thấy được một cái đồ vật chỗ cuối giường.
Cô thử đến gần …… đến gần…… Thotho_
Vậy mà là!!!!
Một cái đồ tránh thai …… đã dùng qua …… hả?!?
‘ ầm vang ’
Đại não Tuyết Vi giống như nổ tung, choáng váng.
Cô…… Cô cùng…… Cùng một người đàn ông mới nhận thức mấy ngày chẳng biết tại sao lại lên giường?!!
“Hừ……” Lúc này, vị trí bên cạnh truyền đến tiếng yếu ớt của người đàn ông.
Con ngươi của Tuyết Vi mở rộng, lẳng lặng nhìn người đàn ông mở hai mắt.
Vào một khắc bốn mắt nhìn nhau, cô đưa ra cái áo mưa sử dụng qua phẫn nộ rống lên: “rốt cuộc anh làm cái gì đối với tôi?!!!”
Hoàng Phủ Minh lấy lại bình tĩnh, không nói một lời nhìn Tuyết Vi.
Giây tiếp theo, anh nhanh chóng ngồi dậy, cúi đầu nhìn nửa thân mình trần trụi, hỏi ngược lại: “Cô gái, là tôi nên hỏi cô làm cái gì đối với tôi đi?!!”
Hả……
Đúng, đúng, là cô hạ thuốc mê cho người đàn ông này, chính là…… Chính là……
việc hậu kỳ hoàn toàn ở ngoài khống chế của cô. “Xong đời, xong đời, tôi nghĩ…… Hai chúng ta nhất định là bị người khác tính kế! Lúc này không xong!! Không xong!! Tôi vậy mà…… Vậy mà…… chẳng biết tại sao lại xảy ra quan hệ cùng anh!?” Thotho_
Đôi tay Tuyết Vi ôm đầu, ngu xuẩn liên tục nhắc mãi.
Hoàng Phủ Minh lẳng lặng ngồi ở chỗ kia nhìn bộ dáng cô lúc này buồn cười thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, chỉ phải mạnh mẽ kiềm chế ý cười, lạnh lùng nói: “Không quan hệ, dù sao cô đã giải phẩu vá màng trinh, cùng lắm thì làm thêm một lần là được.”
“Mẹ mày!!”
“Người phụ nữ thúi, dám mắng tôi?!!!” Mắt anh chợt lóe, duỗi tay liền bóp ở cổ Tuyết Vi.
Bây giờ cô đã khẩn cấp nhảy tường, cũng quản không được bộ dáng người đàn ông kia như hung thần ác sát, ý thức đẩy anh ra: “Mắng anh thì sao vậy?! Uổng cho anh xuất thân vẫn là quân nhân, làm sao anh có thể ngốc như vậy, bị người ta hạ dược cũng không biết?! Việc này rõ ràng là có người muốn hại hai chúng ta. Hơn nữa, anh không có tiết tháo như vậy sao? Một chút cũng không ngại cùng người phụ nữ xa lạ lên giường??!!”
Hoàng Phủ Minh thật muốn biết, người phụ nữ đáng chết này nơi nào có dũng khí nói ra lời này, người hạ dược cho anh rốt cuộc là ai? Bây giờ cô nói ra rất đúng lý hợp tình! “Tôi để ý làm cái gì? Tôi lại không thiệt thòi!”