Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 410: Chương 410: Chết ăn vạ không đi




Editor: Thơ Thơ

Mặt tuấn mỹ khó có thể che dấu ưu thương.

Anh vốn tưởng rằng, chính mình cũng không để ý đứa trẻ còn chưa ra đời như vậy. Mà khi ba năm sau Tuyết Vi xuất hiện, lấy ra cái chai formalin kia, tim anh lại đau như vậy.

Anh mới phát hiện, chính mình cũng không phải không thèm để ý đứa trẻ lìa trần kia, chỉ là càng thêm để ý Tuyết Vi mà thôi; hiện giờ Tuyết Vi hoàn hảo trở về, đứa trẻ lìa trần kia liền trở thành khúc mắc của anh.

“A, ông trời đưa đứa trẻ cho anh sao?? Đó là tôi……”

Nghe tiếng Tuyết Vi nỉ non, Hoàng Phủ Minh cúi đầu xuống, khó hiểu nhìn mặt cô …… “em nói cái gì?”

“tôi Nói, ông trời đối với anh cũng thật tốt, vậy mà đưa cho anh bảo bối manh như vậy.”

“Ha hả…… Miêu Miêu không phải cũng là bảo bối ông trời tặng cho em sao?” Nói xong, Hoàng Phủ Minh sủng nịch quát quát cái mũi Tuyết Vi, mang theo cô liền đi ra thư phòng……

“Miêu Miêu.”

Thấy daddy đi xuống lầu, tiểu gia hỏa lập tức từ trên sô pha nhảy xuống, cao hứng phấn chấn liền vọt qua anh: “Daddy!!!”

“Tới, Miêu Miêu, kêu mommy.” Một tay Hoàng Phủ Minh ôm vật nhỏ ở trong lòng ngực, mỉm cười chỉ về phía Tuyết Vi. Thơ_Thơ_ddlqd

“Mommy.” Tiểu gia hỏa lập tức dùng tiếng ‘ nãi ’ thanh ‘ nãi ’ khí dễ nghe kêu ra miệng.

Chọc Tuyết Vi cao hứng a. ‘ chụt ’, liền ở trên khuôn mặt nhỏ phúng phính của tiểu gia hỏa hung hăng hôn một cái. “Thật ngoan.” Ánh mắt, trong lúc vô tình chú ý tới vẻ mặt Hoàng Phủ Minh bên cạnh mừng thầm.

Nháy mắt vẻ mặt cô liền lạnh xuống: “này! Tôi chỉ là đơn thuần thích đứa nhỏ này mà thôi, không quan hệ với anh.”

“hả? Vậy khi nào em mới có thể bắt đầu thích anh?” Anh cười xấu xa ở bên cạnh Tuyết Vi.

Mày liễu cô giương lên, cao ngạo nói: “vậy đến xem biểu hiện của anh!”

Vừa nghe lời này, hai mắt Hoàng Phủ Minh đều tỏa ánh sáng: “vâng, bà xã đại nhân thân ái, anh nhất định sẽ biểu hiện tốt, hy vọng mau chóng có thể được ‘ tổ chức ’ tán thành!”

Hừ……

Hoàng Phủ Minh chết tiệt, khi nào trở nên miệng lưỡi trơn tru như vậy?!

Đang nghĩ ngợi tới.

“Mommy……” Miêu Miêu ngọt ngào đã mở miệng.

Tuyết Vi một phen liền từ trong lòng ngực Hoàng Phủ Minh đoạt qua tiểu gia hỏa, ôm cô bé ngồi ở trên sô pha: “Chuyện gì?”

“ngày mai Miêu Miêu muốn đi công viên trò chơi, mommy có thời gian không?”

“Ngày mai ……” Tuyết Vi cẩn thận nhớ lại hành trình ngày mai, nhưng thật ra đừng Nói, thật là có chuyện, bất quá…… “được, ngày mai mommy mang con đi.”

Tiểu bảo bối mở miệng, cô làm sao có thể không đáp ứng đây?

“hoho!! Quá tốt rồi, quá tốt rồi, Miêu Miêu vui vẻ nha.” Tiểu gia hỏa cao hứng phấn chấn vỗ tay lên. Thơ_Thơ_ddlqd

Nhưng Hoàng Phủ Minh đứng ở một bên cảm thấy dường như nơi nào có chút không thích hợp.

Cho dù là Tuyết Vi đánh tâm nhãn thích Miêu Miêu, nhưng một lớn một nhỏ này cũng không đến mức nhanh như vậy liền ở chung hài hòa như thế đi?

Tốc độ hòa hợp mau không khỏi có chút quá không phù hợp lẽ thường đi?

Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Minh nghi ‘ hoặc ’ nheo lại đôi mắt……

Giây tiếp theo……

“Mommy, mommy, có thể mang daddy cùng đi nha?”

Một khi Miêu Miêu phát ra đề nghị, toàn bộ nghi ‘ hoặc ’ trong lòng anh không còn bóng dáng, một lòng chờ mong Tuyết Vi có thể cho mình cơ hội cùng cô ở chung.

“Mang daddy của con đi?” Ánh mắt, lạnh lùng liếc mắt Hoàng Phủ Minh một bên: “Daddy của con ngày mai đi quân đội.”

“alo? Tiểu Trư.” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tuyết Vi nói mới vừa xong, Hoàng Phủ Minh bên kia liền đánh điện thoại. “Nga nga nga, ngày mai tôi không đi quân đội cũng không quan hệ đúng không? Được. Vậy phiền Mộ tướng quân thay tôi xử lý một chút việc trong quân đi.”

“Mommy, mommy, daddy Nói, cha không đi quân đội cũng được.” Miêu Miêu nhỏ giọng mở miệng.

Tuyết Vi lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Minh một cái.

Cô lại không phải chưa từng nghe qua khẩu khí người đàn ông này nói chuyện với cấp dưới, bây giờ, tiếng của anh vô cùng nhịp điệu, kia hiển nhiên chính là cố ý nói cho cô và Miêu Miêu nghe đây.

Xấu xa!

Vậy mà đào rỗng trong lòng ăn vạ cô, bây giờ ngay cả người bạn nhỏ bốn tuổi cũng không buông tha, hừ! Thơ_Thơ_ddlqd

“Tùy tiện!” Nói xong, Tuyết Vi đặt tiểu gia hỏa trong lòng ngực ở trên mặt đất: “được, thời gian đã khuya, không bằng các người……”

“Miêu Miêu, có phải con mệt nhọc hay không?” Không đợi cô nói cho hết lời, Hoàng Phủ Minh lập tức bày ra bộ dáng vô cùng khẩn trương, vọt tới trước mặt tiểu gia hỏa.

“hả? Daddy, Miêu Miêu không mệt nha.”

“con mệt nhọc!!!” Mắt sâu không thấy đáy chợt lóe, anh nhanh chóng để sát vào bên tai Miêu Miêu thấp giọng nói: “Bảo bối, con nói con mệt nhọc, như vậy, mommy mới sẽ không đuổi chúng ta đi.”“A…… Mommy, daddy kêu Miêu Miêu Nói, Miêu Miêu mệt nhọc, như vậy mẹ mới sẽ không đuổi chúng ta đi.” Tiểu gia hỏa thành thật rập khuôn một lần Hoàng Phủ Minh nói.

Trên mặt anh tức khắc trở nên vô cùng xấu hổ.

“Hừ, đã là một người cha, vậy mà ‘ dạy ’ con gái mình nói dối, mệt anh làm được, thứ gì, phi!!!” Tuyết Vi hung tợn phỉ nhổ, đen một khuôn mặt, bước nhanh đi đến lầu hai.

Nhưng ở thời điểm cô mới vừa đến lầu hai, lạnh lùng phân phó: “Tiểu Tiểu, dọn cho Hoàng Phủ Quân Trường một gian phòng cho khách.”

“vâng…… Chị Vi Vi.”

Hoàng Phủ Minh vốn bị quở trách đến nổi không chỗ dung thân, vừa nghe lời này, lập tức ‘ lộ ’ ra nụ cười đã bất đắc dĩ, lại mừng thầm ……

‘ Cộc cộc cộc……’ khỏang 9 giờ tối, phòng ngủ Tuyết Vi truyền đến một trận tiếng gõ cửa.

Cô buông quyển sách trên tay, tròng lên một cái áo ngủ tơ tằm, liền chậm rãi kéo cửa phòng ra …… Thơ_Thơ_ddlqd

Liền đoán được, Hoàng Phủ Minh sẽ ‘ kiềm chế không được ’ chạy tới!

“Chuyện gì?”

“Không quấy rầy đến em ngủ đi?”

“Không.”

“ừm…… Vậy em hẳn là không ngại anh tham quan …… Phòng của em hả?” Hoàng Phủ Minh giảo hoạt cười, một tay chậm rãi ‘ cắm ’ vào trong túi.

“Tham quan phòng ngủ của tôi sao? Hoàng Phủ Quân Trường…… Ngài tám phần…… Là muốn ‘ tham quan ’ tôi đi?”

“em biết thì tốt!” Nói xong, mắt Hoàng Phủ Minh chợt lóe, giống như là thổ phỉ vào thôn khiêng cô ở đầu vai, một chân đá cửa phòng.

“này, Hoàng Phủ Minh, tôi xem như dẫn sói vào nhà sao?!”

“hả?” Đôi mắt anh vừa chuyển, một tay để cô lên ‘ giường ’, ngay sau đó, bá đạo đè ở trên người cô: “mặc áo ngủ mỏng như vậy liền dám đi mở cửa, chẳng lẽ không phải gậy ông đập lưng ông sao? Lại hoặc là…… Là ‘ dục ’ bắt cố túng đâu?” Ngón tay thon dài, xẹt qua áo ngủ tơ lụa của cô gần như trong suốt.

Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi đỏ lên, e thẹn quay đầu đi: “Nói bậy, tôi…… tôi ở nhà…… Đều, đều mặc thành như vậy!”

“Cái gì?!! Nhà em nhiều nam thủ hạ đi lại như vậy, em cũng dám mặc thành dáng vẻ này???”

“làm sao vậy? Tôi nguyện ý!”

“Nguyện ý? Vậy em hỏi qua anh nguyện ý hay không?? Vạn nhất bọn họ gõ cửa phòng em làm sao bây giờ? Em liền mặc thành như vậy mở cửa cho bọn họ sao?!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.