Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 493: Chương 493: Chương492: Trộm hẹn hò với Dạ Phi Linh




Editor: Thơ Thơ

“Bạch tướng quân, hóa ra ngài đã phục chức hả? Thật tốt!!” Mấy vệ binh cao hứng vây quanh Bạch Dạ....

Trước kia, bọn họ sợ nhất chính là Bạch Dạ tới tổng căn cứ quân khu này tuần tra, bởi vì mỗi lần Bạch Dạ tới đều là lạnh một khuôn mặt, miễn bàn nhiều đáng sợ.

Nhưng bây giờ, bọn họ vô cùng hy vọng Bạch Dạ có thể tạm thời thế thân Hoàng Phủ Minh ngốc tại nơi này. Bởi vì sẽ tốt hơn so với loại người như Hoàng Phủ Sâm lưu lại nơi này.

“Tiểu Trư, cậu có chìa khóa phòng hồ sơ cơ mật quân khu không?” Bạch Dạ đã lạnh lùng mở miệng.

Vệ binh nghĩ nghĩ: “phòng hồ sơ Cơ mật sao?”

Nơi đó chính là nơi gửi nhiều văn kiện bí mật nhất của quân khu.

Chìa khóa vẫn luôn do Hoàng Phủ Minh bảo quản, nhưng sau khi anh bị tạm thời cách chức, chìa khóa tạm thời đặt ở……

“Ngài chờ một chút, Bạch tướng quân, tôi sẽ đưa cho ngài.” Nói, tiểu Trư liền đi lấy chìa khóa ……

Biệt viện Nhà họ Hoàng Phủ.

Dạ Phi Linh mặt hướng lên trời yên Tĩnh nằm ở trên giường mỹ nhân. Tuyết Vi dùng khăn nóng chấm chấm nước ‘ thuốc ’ do mình điều chỉnh thử ‘ thuốc ’, đắp ở trên đôi mắt anh thật cẩn thận.

“khả năng đôi mắt của anh cần ba ngày là có thể khỏi.”

“Không cần nói số ngày với tôi, tôi tin tưởng y thuật của cô.” Hai người này ở chung nhiều năm như vậy, mới đầu Dạ Phi Linh chỉ lúc nào đôi mắt có vấn đề mới tìm cô. Đến sau thì dù bệnh nặng hay bệnh nhẹ đều phải gọi Tuyết Vi lại đây, anh sớm đã tín nhiệm y thuật của cô, cũng chỉ có thói quen để cô chữa bệnh cho mình.

Bất quá……

Lần này Tuyết Vi có khả năng muốn cô phụ tín nhiệm của Dạ Phi Linh.

Kỳ thật…… Thơ_Thơ_ddlqd

Đôi mắt anh chỉ cần một ngày là có thể khôi phục. Nhưng……

Mắt phượng ngóng nhìn khuôn mặt Dạ Phi Linh xinh đẹp đến kinh động thiên nhân.

Khóe môi anh bị mấy khối ứ xanh, trên khóe mắt cũng có mấy khối ứ xanh, cái trán còn sưng cục bự. Nếu đôi mắt Dạ Phi Linh hồi phục thị lực, nhìn thấy mặt mình bị Hoàng Phủ Minh đánh thành đức hạnh này, sợ là sẽ châm lửa đốt Nhà họ Hoàng Phủ một phen.

Loại chuyện này Dạ Phi Linh tuyệt đối làm được!

Cho nên, để bọn họ khỏi cãi nhau, Tuyết Vi chỉ có thể kéo dài thời gian đôi mắt Dạ Phi Linh hồi phục thị lực.

Đương nhiên, cô cũng có ‘ tư ’ tâm, đó chính là……

Muốn cùng Hoàng Phủ Minh ở chung thêm mấy ngày……

“Linh, ba tiếng đồng hồ sau anh kêu binh lính chúng ta lại đây thay khăn cho anh là được, tôi đi trước.” ‘ bàn giao ’ hết thảy, Tuyết Vi vừa muốn đứng dậy rời đi.

Dạ Phi Linh thình lình giữ cánh tay cô lại: “ngay cả một khắc cô liền không rời khỏi Hoàng Phủ Minh được sao?” Tay, hơi dùng một chút lực……

Bước chân Tuyết Vi không xong thuận thế ngã vào trong lòng ngực anh. “Linh!!” Bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, cô thử muốn đứng dậy.

Nhưng mà đôi tay Dạ Phi Linh như là cái kìm, gắt gao ôm eo cô không chịu buông tay: “anh ghen tị, làm sao bây giờ?” Góc môi, gợi lên một nụ cười hài hước.

Tuyết Vi im lặng không lên tiếng liếc mắt nhìn anh, ‘ tính ’ không nhúc nhích một chút.

Vài phút qua đi, thấy anh còn không có ý định buông tay, cô có chút không chịu nổi: “anh xác định không buông tay sao?” Thơ_Thơ_ddlqd

“hả? Nếu…… em nói hôn anh một cái, anh sẽ buông em ra.” Ngón tay thon dài ‘ sờ ’ tới ‘ môi ’ Tuyết Vi rồi, anh ái muội phác hoạ hình dạng hai mảnh ‘ môi ’ của cô.

Tuyết Vi hít sâu một hơi: “bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn. Một, hai ta cứ như vậy vẫn luôn ôm nhau, chờ khi Hoàng Phủ Minh lại đây tìm tôi, nhìn đến hết thảy; hai, anh lập tức buông tay! Lựa chọn đi.”

“Hừ?” Dạ Phi Linh ra vẻ khó xử suy nghĩ sâu xa một lát, không nhanh không chậm nói: “Ngẫm lại, hay là chọn ‘ một ’ càng ‘ kích thích’ một ít. Anh thật chờ mong Hoàng Phủ Minh thấy hai ta yêu đương vụng trộm ở phía dưới mí mắt anh ta sẽ cho ra phản ứng gì đây!”

“A. Hai ta bây giờ có tính yêu đương vụng trộm không tôi không biết. Tôi biết chính là, bây giờ đôi mắt anh nhìn không thấy đồ vật, ông xã của tôi lại là người hoàn toàn khỏe mạnh, tôi không cam đoan, trong chốc lát anh ta có thể đánh chết anh hay không!!”

“Anh ta hoàn toàn khỏe mạnh sao? A, cánh tay của anh ta bị gãy, ít nhất tứ chi của tôi vẫn bình thường.” Nụ cười Dạ Phi Linh tràn ngập châm chọc.

Tuyết Vi lập tức trở nên không có tự tin.

Cũng đúng, cánh tay phải của Hoàng Phủ Minh đã xảy ra gãy xương nghiêm trọng. Hai người này một người mắt mù, một người ‘ tàn phế ’, thật đúng là ai cũng không thể cười nhạo ai.

Đang nghĩ ngợi tới.

“Bảo bối……” một bàn tay của Dạ Phi Linh chậm rãi ‘ sờ ’ trên tóc Tuyết Vi: “anh thật sự…… Thực chán ghét…… em ở trước mặt anh…… Kêu anh ta ông xã!!” Dứt lời, bàn tay to dùng sức kéo tóc dài của cô.

“ưm……” Đau đến nổi Tuyết Vi đều phải đi lên.

“Nghe đây, đừng có lần sau, nếu không…… bây giờ tôi liền mang cô rời đi. Cút cho tôi!!” Ngôn ngữ ‘ âm ’ lạnh rơi xuống, Dạ Phi Linh mạnh mẽ đẩy Tuyết Vi đi ra ngoài. Thơ_Thơ_ddlqd

Cô nhanh nhạy xoay người một cái, vững vàng đứng yên trên mặt đất.

Cặp mắt phượng không có bất luận tình cảm gì nhìn chăm chú Dạ Phi Linh nằm ở trên giường mỹ nhân.

Ở Quân khu Huyền Vũ mấy năm nay, tất cả mọi người đồn đại quan hệ ‘ không tầm thường ’ giữa cô cùng Dạ Phi Linh.

Cũng có người nói, từ trước đến nay Dạ Phi Linh coi người phụ nữ như món đồ chơi, thay đổi một người lại một người, lại cô đơn lưu Tuyết Vi ở bên người nhiều năm như vậy cũng không cảm thấy chán.

Càng có người nói, Dạ Phi Linh thật sự coi Tuyết Vi là một người phụ nữ, anh đợi Tuyết Vi đã tới mức không cách nào tưởng tượng nổi.

Nhưng chỉ có bản thân Tuyết Vi mới biết được……

Dạ Phi Linh rốt cuộc là làm sao đợi mình!

Không phủ nhận, lúc Dạ Phi Linh tâm tình tốt, quả thực muốn phủng cô tới trời.

Nhưng lúc tâm tình Dạ Phi Linh không tốt ……

Như vậy cô cũng sẽ gặp tao ương theo!!

Không có người nào biết anh rốt cuộc khi nào tâm tình tốt, khi nào tâm tình không tốt.

Khả năng này một giây tức giận, giây tiếp theo liền sẽ vui vẻ cười rộ lên;

Cũng có thể giống như bây giờ……

Một giây trước còn có tâm tư cùng cô nói giỡn, giây tiếp theo liền sẽ nảy sinh ác độc đến mức kéo tóc cô ……

Anh Vĩnh viễn là như thế, vĩnh viễn đều là như thế này, làm người không dám tới tiếp cận, cũng không muốn đi tới gần!

Xoay người, chậm rãi biến mất ở phòng khách, Tuyết Vi mặt vô cảm đi ra biệt thự.

“Tuyết tướng quân.” Mấy binh lính binh đoàn thứ hai phụ trách bảo hộ Dạ Phi Linh cung kính hành một cái lễ với cô. Thơ_Thơ_ddlqd

Tuyết Vi lạnh lùng gật đầu, đợi cô vừa muốn rời đi, lại thấy đến……

Cách đó không xa, chủ tớ hai người Tuyết Khả Duy chậm rãi đi tới nơi Dạ Phi Linh.

Mắt phượng nhíu lại, đôi tay cô bắt chéo sau lưng, uy nghiêm mệnh lệnh nói: “Các người nghe rõ cho tôi, không có mệnh lệnh của tôi không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận Dạ phi Quân Trường. Đặc biệt là…… đại thiếu phu nhân Nhà họ Hoàng Phủ!!!”

“vâng!! Tuyết tướng quân!”

Bước chân Tuyết Khả Duy đi trước đột nhiên yên lặng, cô cách xa Tuyết Vi chỉ có năm mét, không có khả năng không nghe được cô hạ mệnh lệnh. “Tuyết tướng quân, cô đây là có ý tứ gì? Là nhìn thấy tôi lại đây, cố ý hạ mệnh lệnh này cho tôi nghe sao?!”

“Chị cả, chị thật đúng là nói đúng.” Tuyết Vi mặt mang nụ cười khiêu khích đi tới trước mặt Tuyết Khả Duy.

Cô lạnh nhạt rũ xuống mi mắt: “tôi bất quá chính là nghĩ tới tới thăm Dạ phi Quân Trường, cô cần gì phải canh phòng nghiêm ngặt như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.