Con ngươi nháy mắt mở lớn, Tuyết Vĩ Quốc mày kiếm nhếch cao, giơ tay lên ‘ bốp ’ một tiếng, lại là một bàn tay, đánh thật mạnh vào trên mặt Địch Mạn Lị: “im miệng cho tôi!!!”
“ông không cho tôi nói? Tôi đây càng muốn nói! Tuyết Vĩ Quốc, cả đời Địch Mạn Lị tôi tự hỏi không phải người tốt gì. Nhưng đối với Tuyết Vĩ Quốc ông lại toàn tâm toàn ý.”
“lúc ông cưới tôi, người nhà mẹ đẻ của tôi đều nói, ông chỉ là ham tiền của nhà họ Địch chúng tôi, nhưng tôi không để ý đến.”
“tôi thương tổn Tôn Vân Vân, cũng bất quá là bởi vì tôi ghen ghét. Tôi ghen ghét cô ta có được tình yêu của ông, có được tim của ông. Nhưng tôi lại Vĩnh viễn không chiếm được!!” Trong hốc mắt đen trắng rõ ràng dần dần tràn ngập tơ máu.
Tuyết Vĩ Quốc buồn bực cầm nắm tay: “Mạn Lị…… tôi vốn yêu bà.”
“Đủ rồi!! Yêu sao? Ông thật cho rằng tôi không biết ông ở bên ngoài nợ phong lưu ra sao? Trừ bỏ Tôn Vân Vân bên ngoài, ông ở bên ngoài bao dưỡng nhiều ít tình nhân tôi đều biết hết thảy!! Cho dù bây giờ ông cùng nữ bí thư của ông làm những chuyện cẩu thả đó tôi cũng rõ như lòng bàn tay. Ông vậy mà còn có mặt mũi nói yêu tôi sao?!!”
Tuyết Vĩ Quốc thật không nghĩ tới mình hành động vậy mà thật sự bị Địch Mạn Lị biết rõ hết? Ông tự biết chính mình đuối lý, thái độ rõ ràng tốt lên rất nhiều.
“phải, tôi thừa nhận, tôi đích xác làm rất nhiều chuyện thực xin lỗi bà. Như vậy đi Mạn Lị, tôi đáp ứng bà, nếu lần này Nhà họ Tuyết chúng ta có thể vượt qua cửa ải khó khăn, tôi bảo đảm về sau toàn tâm toàn ý đối với bà.”
“Ha hả…… Ha hả a…… ông cho rằng tôi sẽ tin tưởng sao?” Địch Mạn Lị đã là người nửa chân bước vào quan tài, bà làm sao không biết đám đàn ông đều là một đám cẩu ăn phân không đổi được? Đặc biệt là loại người đàn ông lão luyện phong lưu vài thập niên chứ?
“Mặc kệ bà tin hay không. Bà coi như là vì tương lai con của chúng ta suy nghĩ đi. Bà cẩn thận ngẫm lại, bây giờ Phỉ Nhi ở nước ngoài, hẳn là tạm thời an toàn. Trạm Nhi của chúng ta có thể trước không cần lo lắng. Nhưng Khả Duy thì sao? Khả Duy chính là người cùng Tuyết Vi chính diện giao phong, nếu bà không đi hóa giải oán khí của Tuyết Vi, tương lai Khả Duy của chúng ta khả năng liền……” Lời nói ngừng tại đây. Thơ_Thơ_ddlqd
Con ngươi Địch Mạn Lị u oán dần dần mà trở nên mê man: “Đúng vậy, tôi còn có ba đứa con…… tôi còn có Trạm Nhi, Khả Duy còn có Phỉ Nhi, tôi còn có bọn họ……”
“Đúng vậy, đúng vậy, Mạn Lị, bà vì tương lai bọn họ suy xét, suy xét.”
Ánh mắt hoảng hốt nâng lên, đối diện đôi mắt Tuyết Vĩ Quốc tràn đầy giảo hoạt: “ông nhớ kỹ, Tuyết Vĩ Quốc. Kiếp này, duyên chúng ta tẫn tại đây. Từ giờ khắc này tôi làm đều là vì con của tôi. Cùng ông…… không có nửa điểm quan hệ!!” Nói xong, bà tuyệt vọng xoay người, chậm rãi lên tới lầu hai rồi.
Nhưng so với Địch Mạn Lị thương cảm, thật ra vẻ mặt Tuyết Vĩ Quốc không ngại, dù sao chuyện này chỉ cần có thể hóa giải, ông tự nhiên sẽ không miệt mài suy nghĩ lời nói của Địch Mạn Lị rốt cuộc có ý gì……
Nhà trẻ quốc tế Hoàng gia. Là bên trong trường học chất lượng tốt nhất hoàng thành, cũng là nơi không ít gia trưởng mộng tưởng đưa đứa trẻ tới. Người bạn nhỏ có thể đi học ở chỗ này, không phải siêu cấp phú nhị đại, liền nhất định là siêu cấp quân nhị đại, chỉ có cực ít mấy người bạn nhỏ mới xuất thân từ gia đình bình thường.
Ngày đại hội thể thao, trong nhà trẻ to như vậy có vẻ phá lệ náo nhiệt.
Một đám các bạn nhỏ người mặc y phục thể thao đang ở hậu viện chờ đợi đại hội thể thao chính thức khai mạc.
“này, Mộ Phàm, hôm nay daddy, mommy của cậu sẽ qua tới sao?” Một tiểu mập mạp mang theo vài người tiến đến đứng ở bên cạnh một bé trai bốn tuổi trong một góc.
Bé trai này làn da trơn bóng như tuyết, một khuôn mặt trái xoan miễn bàn nhiều tú lệ, chỉ là trong mắt lại mang theo một tia ưu thương.
Cậu im lặng không lên tiếng xoay người.
Tiểu mập mạp kia gương mặt ngấn thịt lập tức tràn ngập không muốn: “tôi đang hỏi cậu đó, Mộ Phàm!”
“Đừng hỏi, A Hùng, tôi nghe người khác nói, daddy, mommy của Mộ Phàm ly hôn, bọn họ không có khả năng cùng nhau tới.” Thơ_Thơ_ddlqd
“hả??? Hóa ra Mộ Phàm là đứa trẻ không ai muốn nha? Ha ha ha……”
Từng đợt tiếng trào phúng truyền vào trong tai Mộ Phàm, cậu cũng không cách nào im lặng nữa: “daddy, mommy không có không cần tôi, bọn họ mới không có ly hôn!”
“Phải không? Vì sao trước nay chúng ta đều không có gặp qua daddy, mommy của cậu cùng nhau xuất hiện hả?”
Vì sao?
Mộ Phàm đột nhiên trở nên á khẩu không trả lời được.
Cậu ghét nhất chính là trường học tổ chức loại đại hội thể thao này, ngày họp phụ huynh, bởi vì người bạn nhỏ khác Vĩnh viễn có cha mẹ cùng nhau xuất hiện, chỉ có cậu……
Hoặc là mommy lại đây, hoặc là chính daddy lại đây, chưa bao giờ có lúc cùng nhau tới.
“hoho, Mộ Phàm là đứa trẻ không ai muốn!”
“hoho, Mộ Phàm là đứa trẻ không ai muốn!”
Tiếng các bạn học ồn ào bức đôi mắt Mộ Phàm vốn có chút ưu thương lần thứ hai phủ lên một tầng băng sương, cậu nắm chặt nắm tay: “Đều nói, tôi không phải đứa trẻ không ai muốn!” Dùng sức đẩy tiểu mập mạp trước mặt một phen.
“Mộ Phàm, cậu dám đánh tôi sao?!” Tiểu mập mạp kia phẫn nộ trợn tròn đôi mắt, giơ lên nắm tay làm bộ liền phải đánh mặt Mộ Phàm ……
“Các người không cần khi dễ Phàm Phàm!!!!” Đột nhiên, một tiếng thanh thúy kéo lấy động tác mọi người.
Mấy tiểu tử kia từ nơi phát ra tiếng nhìn lại, đôi mắt tức khắc sáng lên: “Miêu Miêu!!”
“Ha, là Miêu Miêu, là Miêu Miêu.” Có thể cảm giác được mấy bé trai hư này thập phần thích Miêu Miêu, Miêu Miêu từ một đường chạy tới, ánh mắt bọn họ liền không rời khỏi mặt cô bé. Thơ_Thơ_ddlqd
“Phàm Phàm, cậu không sao chứ?” Nâng lên tay nhỏ, cô quan tâm vỗ vỗ bả vai Mộ Phàm.
Tuy rằng mới nhập học ba ngày, nhưng Miêu Miêu và Phàm Phàm ngồi cùng bàn, hai người bạn nhỏ này thực mau liền thành lập tình bạn thân thiết.
“Không……” Mộ Phàm lạnh nhạt lắc lắc đầu, chậm rãi rũ xuống mi mắt che kín ưu thương. (đọc nhất nhất ở dembuon chấm vn)
Miêu Miêu xem tim nổi lên từng đợt đau: “Hừ, nếu các người còn dám khi dễ Phàm Phàm, tôi liền đi nói cho thầy!” Khuôn mặt nhỏ hơi mang bất mãn trừng về phía mấy người tiểu mập mạp.
“Miêu Miêu, chúng tớ không có khi dễ Mộ Phàm nha. Cậu đừng nóng giận, đừng nóng giận. Tới, tôi mời cậu ăn kẹo được không?” Tiểu mập mạp ân cần móc ra một cái kẹo từ trong túi, đưa đến trước mặt Miêu Miêu.
“Không cần!!” Cô bé lạnh lùng quay đầu đi.
Tiểu mập mạp mơ hồ cảm thấy chính mình mất mặt mũi ở trước mặt bạn học, lại như cũ cố nén tính tình, gương mặt nổi lên nụ cười: “Miêu Miêu, tôi thật sự không có khi dễ Mộ Phàm, cậu cùng tôi đi chơi thang trượt được không nha?”
“Không đi. Phàm Phàm, chúng ta đi chơi thang trượt.” Không để ý đến tiểu mập mạp mời, Miêu Miêu lôi kéo cánh tay Mộ Phàm liền phải rời đi.
Lúc này, tiểu mập mạp thật không thể nhịn. “này, Miêu Miêu, cậu có ý tứ gì? Tôi đối với cậu tốt như vậy, vì sao cậu không chơi với tôi???”
“Đó là bởi vì tôi thích chơi cùng Phàm Phàm, không thích chơi với cậu!!”