“Nhưng…… mà……?”
“cô cần thiết phải đáp ứng tôi một chuyện!!”
Nội tâm mơ hồ có loại dự cảm xấu, Tuyết Vi do dự một lát, hơi hơi gật đầu: “Bác Hoàng Phủ, ngài nói đi.”
“Lên, tôi từ từ nói với cô……” Dứt lời, Hoàng Phủ Dương Vinh xoay người an vị ở ghế trên, đôi con ngươi có thần thoáng chốc xẹt qua một tia sáng……
Hơn nửa giờ trôi qua.
Hoàng Phủ Tước đứng ở phòng ngoài chán đến chết, chờ đợi là một việc phiền lòng. “Chậc, ác ma vi làm sao còn không ra? Nên sẽ không bị Anh hai cáo già xảo quyệt sống nuốt đi chứ?”
“Bác Hoàng Phủ, vậy Tuyết Vi đi trước.”
Còn đang lẩm bẩm.
Cửa phòng liền mở ra, Tuyết Vi mặt mang mỉm cười đi ra……
“Ác ma vi, ác ma vi, chuyện giải quyết thế nào?!” Hoàng Phủ Tước thấy vậy, bước nhanh tới trước.
Cô cười sang sảng: “ok, đã thu phục.” Trong mắt lại xẹt qua một tia bi thương nhàn nhạt, chỉ là tia bi thương này hơi lướt qua, cũng không có để Hoàng Phủ Tước nhận thấy được.
“Nói Nói, cô làm sao thu phục Anh hai tôi?”
“Đi ra ngoài nói đi.” Nói xong, hai người liền đi ra ngoài quán trà …
Trong phòng yên tĩnh. Thơ_Thơ_ddlqd
Hoàng Phủ Dương Vinh tĩnh tọa ở ghế trên, trên mặt anh tuấn không có bất luận vẻ gì.
Không cách nào phủ nhận, từ khi ông mới gặp Tuyết Vi cũng đã nhìn ra đại trí tuệ trên người cô, chỉ tiếc…… ông thật hận có được người phụ nữ trí tuệ!
“Có lẽ, là ta thật sự quá hẹp hòi đi.” Hoàng Phủ Dương Vinh cười cười tự giễu, trong khoảng thời gian này ông tự nhận, đều cố ý làm khó dễ Tuyết Vi.
Kỳ thật, Hoàng Phủ Minh kết hôn, ông đều cao hứng hơn so với ai khác, nhưng con trai cố tình lại cưới một người phụ nữ thông minh như vậy, ông làm sao có thể tiếp thu?!
Dư quang trong lúc vô tình liếc về phía ván cờ trên bàn đã định thắng thua rồi.
Hoàng Phủ Dương Vinh mắt nghiêm khắc chợt lóe, nhanh chóng hóa giải con đường Tuyết Vi bày biện ván cờ, chỉ là nửa phút, ván cờ thắng thua lập tức quay lại!!
“A, nha đầu thúi vậy mà cố ý làm ta!!?” Ong bất đắc dĩ cười, lạnh lùng nheo lại đôi mắt: “Tuyết Vi ơi Tuyết Vi, nếu cô là con gái tôi thì thật là tốt? Nhưng cô cố tình chính là con dâu tôi!!!”
‘ bốp ’ một tiếng, bàn cờ trắng đen rơi rụng trên mặt đất, Hoàng Phủ Dương Vinh ý vị thâm trường thở dài một hơi……
Vừa rời khỏi quán trà, Tuyết Vi liền đem nội dung nửa đoạn nói chuyện trước cùng Hoàng Phủ Dương Vinh nói cho Hoàng Phủ Tước.
Hoàng Phủ Tước vừa nghe xong, khó chịu bĩu môi: “Ác ma vi chính là ác ma vi, thủ đoạn đều dùng đến trên người Anh hai tôi, cô không sợ về sau không có trái cây ngon ăn sao?”
Cô sợ cái gì?
Nếu là hòa thuận an khang, về sau cô làm sao cùng Hoàng Phủ Minh ly hôn? Cứ ồn ào nhốn nháo như vậy, ly hôn mới có hy vọng sao. Thơ_Thơ_ddlqd
Đương nhiên, trong lòng cô ngẫm lại cũng liền xong rồi, sẽ không thể đem lời nói đó nói thật cho Hoàng Phủ Tước đi?
Ít nhất, cô ở trước mặt mọi người cùng Hoàng Phủ Minh bày ra bộ dáng ân ái, nếu không, kia thật là tự tìm tử lộ.
“Không quan hệ. Có minh ở đây, tôi không sợ.”
“Thiết……” Hoàng Phủ Tước trào phúng liếc mắt: “Chạy nhanh, tôi đã giúp cô, kế tiếp, nên là lúc cô báo đáp cho tôi đi?”
Bước chân hai người đi trước yên lặng.
Vẻ mặt Tuyết Vi bất đắc dĩ với Hoàng Phủ Tước: “Đa tạ chú, chú Tước.”
“Sảng!!!” Nghe được cô xưng hô với mình như vậy, Hoàng Phủ Tước đều sướng đến nhảy dựng lên. “Cháu dâu, về sau khi thấy chú đều phải xưng hô như vậy biết chưa? Thuận tiện nói cho vị kia nhà các người, cũng đừng cả ngày không lớn không nhỏ, nhìn thấy chú cũng nhiều ít chào hỏi một cái.”
A.
Tuyết Vi và Hoàng Phủ Tước cùng tuổi, kêu anh là chú đã không cam lòng; Hoàng Phủ Minh lớn hơn Hoàng Phủ Tước ba tuổi, kêu anh là chú hả??? Sao có khả năng như vậy!
“tôi Nói, ác ma tước, bối phận lớn thực sự sảng như vậy sao??”
“Đó là tự nhiên. Cô ngẫm lại xem, Minh là một người ngưu bức cỡ nào, nhưng lại cố tình kêu cô là người nhỏ hơn là chú, cô nói sảng hay không sảng?”
Nếu nói như vậy……
Hoàng Phủ Minh kêu cô một tiếng dì, kỳ thật cô cũng sẽ rất sảng. Hắc hắc……
Nghĩ vậy, Tuyết Vi nhanh chóng thu hồi nụ cười gian trá trên mặt, lạnh lùng nói: “Tôi không thể cùng anh nhiều lời, tôi xin nghỉ lại đây, chạy nhanh trở về đi làm.”
“ừ ừ, lui ra cho trẫm. Đừng quên, về sau khi thấy mặt tôi phải kêu cái gì……”
Tuyết Vi đã đi xa tám trượng, có thể nghe được giọng Hoàng Phủ Tước như cũ không thuận theo không buông tha. Thơ_Thơ_ddlqd
Nghĩ lại, ngày xưa bọn họ vốn là đối thủ một mất một còn, bây giờ lại trở thành thân thích, thật đúng là không thể tưởng tượng đâu……
Binh đoàn thứ ba.
Từ lúc vừa tiến vào binh doanh, Tuyết Vi liền cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình kỳ quái. Cô một đường chạy chậm, vừa mới tiến vào office building……
“Tuyết Vi, Tuyết Vi.” An Tĩnh liền mỉm cười vọt tới trước mặt cô.
“Chị Tĩnh, chị làm sao vậy? Vui vẻ như vậy?”
“em và chị tới sẽ biết.” Nói xong, An Tĩnh kéo tay Tuyết Vi chạy tới văn phòng bộ tra xét trên lầu.
Đẩy mở cửa, chỉ thấy, hoa hồng đầy phòng như dời non lấp biển dường như ánh vào mi mắt cô.
“Wow, chị Tĩnh, ai làm nổi như vậy, tặng cô nhiều hoa hồng như vậy?” Tuyết Vi tinh tế một số, đôi hoa hồng này ít nhất có mười mấy loại như vậy, mỗi loại ít nhất cũng có đến 999 đóa. Lại còn có giữa mỗi người đều là hoa hồng sang quý nhất màu lam yêu cơ!
“A, tôi thật ra cũng muốn có mệnh tốt như vậy, có thể có người đàn ông lãng mạn như vậy, cách mỗi nửa giờ đưa tôi 999 đóa hoa hồng. Đáng tiếc, tôi chỉ là nhìn xem, hoa hồng này đó …… Toàn bộ là tặng cho cô!” Vẻ mặt An Tĩnh hâm mộ lắc lắc đầu.
Đừng nói cô hâm mộ, bây giờ toàn bộ bộ tra xét, thậm chí toàn bộ nữ binh binh đoàn thứ ba đều ghen ghét Tuyết Vi, ghen ghét đến muốn chết.
“Tặng cho tôi hả?!!” Tuyết Vi không thể tưởng tượng mở to hai mắt, cô liền Nói, lúc tiến vào binh doanh làm sao ánh mắt mỗi người đều kỳ quái đâu. Cảm tình……?! Thơ_Thơ_ddlqd
Tuyết Vi vội vàng từ trong một bó hoa hồng rút ra một phong thư, mở ra vừa thấy……
‘ông xã của em……’ ba chữ ngắn gọn thiếu chút nữa chọc cho Tuyết Vi phun.
Gần đây, cô thật không nghĩ tới một người đàn ông trong Lễ Tình Nhân chỉ có thể tặng hoa cúc sẽ hiểu được tặng hoa hồng? Thứ hai, nhìn đến chữ bên trong cái bưu thiếp này, cô liền xác định trăm phần trăm nhất định là Hoàng Phủ Minh làm!
Người đàn ông này, trời sinh không hiểu đến lãng mạn. Bây giờ tuy nói không biết học với ai lợi dụng đưa hoa làm lãng mạn, chính là chữ bên trong bưu thiếp lập tức liền bại lộ ra bản chất anh không hiểu lãng mạn!
A, ông xã của em? Mệt anh nghĩ ra được tin nhắn như vậy!
Tuyết Vi dám chắc chắn, anh nhất định là không kiên nhẫn mới để lại ba chữ tin nhắn đơn giản lại dễ hiểu như vậy.
“Tuyết Vi, ai tặng hoa cho cô?” Đột nhiên, Mạc Nhã Như lặng yên không một tiếng động tiến đến bên cạnh cô.
Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi đỏ lên, vội vàng khép lại bưu thiếp: “Ha hả, một bằng hữu của tôi.”
“Một bằng hữu?? Thật sự chỉ đơn giản như vậy? Làm nổi như vậy, hẳn là…… Là bạn trai đi?”