Trước mắt, nhất biến lặp lại vẻ mặt Hoàng Phủ Minh đang nói lời này.
Từ thời khắc quen biết người đàn ông này, cô chưa bao giờ thấy qua, vẻ mặt anh biểu lộ qua bi thương lại khát cầu như thế. Không phải không cảm giác được, tình anh chờ mong đã lâu, chờ đợi cùng cô gắn bó bên nhau.
Chỉ là……
Hoàng Phủ Minh càng đối với cô si tình như vậy, nội tâm cô liền càng hận.
Bởi vì, đều không phải là một mình Hoàng Phủ Minh anh tưởng niệm cô, một mình dựa vào mộng hồi ức cô; cô ở một quốc gia khác cũng là như thế!!
Bao nhiêu lần, từ trong mộng tỉnh lại, Tuyết Vi sẽ nhịn không được móc ra ảnh chụp của Hoàng Phủ Minh xem đi xem lại bao nhiêu lần, bởi vì vô cùng tưởng niệm, cô muốn phái thủ hạ đi hỏi thăm anh từng chút từng chút, mỗi tiếng nói hành động.
Chính là……
Mỗi khi nhớ tới chính mình vì sao rời anh mà đi, nội tâm Tuyết Vi liền vô cùng giãy giụa.
Đến nỗi vì sao mà giãy giụa, chính cô cũng không biết.
Là oán trách người đàn ông này đối với mình có chút vô tình? Hay là nói……
Cô căm hận người đàn ông này bởi vì hoài nghi, mới có thể làm cho bọn họ xa nhau ba năm, cô không có ở đây ba năm hưởng thụ thời gian tốt đẹp cùng anh ở bên nhau, mà là một mình ở phương xa cô độc chiến đấu hăng hái, chỉ có thể dựa vào những tin tức vụn vặt đó tưởng niệm anh?
Không biết……
Không biết…… Nói……
“Mommy……” Đột nhiên, một tiếng nói non nớt cắt đứt Tuyết Vi suy nghĩ.
Cô nhanh chóng hít hít nước mắt chua xót trong xoang mũi, mỉm cười nhìn về phía con trai mình nhảy nhót chạy tới. “Tiểu Cửu, chuyện gì?” Thơ_Thơ_ddlqd
“Mommy…… hai ngày trước, con nghe dì Tiểu Tiểu Nói, mommy kêu Miêu Miêu đi nơi daddy, là sao?” Bé đặt mông ngồi ở trên giường mỹ nhân, thân thể nhỏ mềm mại dựa vào trong lòng ngực Tuyết Vi.
Một đầu tóc đen thập phần loá mắt, một khuôn mặt trắng nõn lập thể mà đẹp trai, tuổi tác còn nhỏ mà bộ dạng trổ mã như vậy, làm người vừa thấy liền biết tương lai, bé trai này nhất định sẽ là một đại soái ca không hơn không kém.
“Tiểu Tiểu?” Tuyết Vi híp mắt lạnh, nhìn về phía Ly Tiểu Tiểu đứng ở một bên.
Cô không khỏi rùng mình, trầm mặc không nói cúi thấp đầu xuống.
“ừ, Tiểu Cửu, mommy, thật là kêu Miêu Miêu đi bên người daddy của cháu.”
“Hừ!!! Mommy thật bất công, vì sao không gọi Tiểu Cửu đi nơi daddy chứ? Tiểu Cửu cũng muốn được cùng daddy sinh hoạt ở bên nhau nha……” vẻ mặt tiểu gia hỏa bất mãn chu miệng lên, bộ dáng kia miễn bàn nhiều đáng thương.
Chọc Tuyết Vi đã bất đắc dĩ, lại cảm thấy có chút thực có lỗi với con trai. “Tiểu Cửu, không phải mommy bất công, mà là…… con nhìn xem chính mặt mình sẽ biết.” Nói xong, cô móc di động ra, điều chỉnh thành hình thức chụp ảnh.
Tiểu Cửu chớp mắt to, ngưng thần nhìn chính mình trong camera, chỉ chốc lát sau, liền che miệng cười trộm lên……
“Cười cái gì?”
“Hì hì, con quả nhiên là đẹp trai……” Tiểu gia hỏa đắc ý dào dạt đùa nghịch đầu tóc mình.
Tuyết Vi xem như hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Con gái Miêu Miêu nhà cô, đó là một đứa bé ngốc manh; nhưng đứa con trai này ……
Không ngừng tự luyến, còn vô cùng xấu xa, cùng con gái tri kỷ quả thực không cách nào so. Thơ_Thơ_ddlqd
“Tiểu Cửu, mommy Nói cho con, con và daddy của con lớn lên giống nhau như đúc, nếu con đến bên người daddy của con, daddy của con liếc mắt một cái liền nhận ra con!”
Đích xác như thế!
Hai đứa nhỏ này lúc mới sinh nhìn không ra giống ai. Nhưng theo tuổi tăng lên, Miêu Miêu là kết hợp ưu điểm nào đó của cô và Hoàng Phủ Minh, cho nên, không có thể nhận thấy được cô bé rốt cuộc là con của ai.
Nhưng……
Con trai Tiểu Cửu, cùng Hoàng Phủ Minh khi còn nhỏ quả thực lớn lên giống nhau như đúc. Nếu cô thật phái Tiểu Cửu ra tiếp cận Hoàng Phủ Minh, sợ là Hoàng Phủ Minh lập tức liền nhận ra được đây là con trai mình không Nói, Hoàng Phủ Sâm và Tuyết Khả Duy bọn họ cũng có thể liếc mắt một cái liền biết sao lại thế này, sẽ bất lợi đối với Tiểu Cửu!
“Đương nhiên…… Chủ yếu chính là……” Nói đến đây, ngữ phong Tuyết Vi vừa chuyển, lạnh lùng nheo lại đôi mắt.
Tiểu gia hỏa đơn thuần chớp mắt to: “Mommy, cái gì?”
“Chủ yếu chính là!! Con bán đứng mommy còn thiếu sao? A, phái con đến bên người daddy của con? Sợ là chỉ ba ngày con liền nhận giặc làm cha, bán đứng mommy!!!”
Vừa nói tới đứa con trai này, Tuyết Vi liền vô cùng đau đầu.
Lúc ấy, ở Ngự thành, cô có bất luận cái bí mật gì, Tiểu Cửu sẽ chạy tới nói cho Dạ Phi Linh trước tiên. Quan hệ giữa hai người kia kêu một cái thiết. Thật sự làm người phân không ra, rốt cuộc cô là mẹ ruột của Tiểu Cửu; hay Dạ Phi Linh là ‘ mẹ ’ ruột của bé.
Còn nữa, đừng nhìn vật nhỏ này có một khuôn mặt thiên sứ đẹp trai, thực tế nội tại chính là một ác ma, phương diện tính cách cũng hoàn toàn cực kỳ giống Hoàng Phủ Minh.
Xấu xa!
Nhiều mưu kế!
Thâm tàng bất lộ! Thơ_Thơ_ddlqd
Chọc cho cô tức vò đầu bứt tai, cuối cùng, còn không có biện pháp gì với bé. So với Miêu Miêu đơn thuần, ngây thơ, quả thực là hai thái cực.
“Mommy, daddy vốn dĩ chính là daddy của Tiểu Cửu, làm sao có thể kêu nhận giặc làm cha chứ?” Tiểu Cửu khó hiểu bĩu môi.
Lập tức liền làm cho Tuyết Vi nghẹn không có lời để nói.
Bọn họ là cha con ruột, đích xác không thể dùng từ nhận giặc làm cha tới hình dung!
“Mặc kệ, dù sao, con liền thành thật ngốc ở trong nhà cho Mommy. Mommy ngủ trước, con cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“vâng……” Nhìn theo bóng dáng Tuyết Vi rời đi, Tiểu Cửu nghẹo đầu nhỏ, khuôn mặt thiên sứ lập tức xẹt qua một nụ cười ác ma: “Mommy, Mommy cho rằng không cho Tiểu Cửu đi bên người daddy, Tiểu Cửu liền không có biện pháp bán đứng Mommy sao? Hì hì……”
Hoàn cảnh trong quán cà phê ưu nhã, mở nhạc thư giãn tâm hồn.
Trước một bàn ăn dựa sát cửa sổ, Diệp Triết Hạo cúi đầu xuống, cầm thìa trong tay, ưu nhã quấy cà phê trước mặt.
Thời gian bốn năm, người đàn ông này đã là người phụ trách lớn nhất của tập đoàn Diệp thị, giá trị con người đã qua mấy trăm triệu.
Anh thường xuyên di chuyển ở thương trường, được rèn luyện thành thục không ít. Trên mặt cũng nổi lên một bộ mắt kính gọng vàng, càng có vẻ ổn trọng rất nhiều.
“Diệp tổng, người phụ trách tập đoàn Thiên Long tới.” Bên cạnh, một nữ bí thư nhỏ giọng nỉ non ở bên tai Diệp Triết Hạo.
Anh nhanh chóng buông thìa trong tay, trong khoảnh khắc ngẩng đầu …… “Tuyết…… Tuyết Vi?!”
Chỉ thấy, lối vào quán cà phê, Tuyết Vi mang theo Ly Tiểu Tiểu bước nhanh đi tới anh.
“Diệp tổng, đã lâu không thấy.” Nụ cười thanh nhã xẹt qua môi, cô lễ phép tính vươn tay.
Diệp Triết Hạo đang ngồi ở vị trí không thể tưởng tượng trừng lớn hai mắt, chậm rãi…… Chậm rãi…… Từ vị trí đứng lên: “Vậy mà thật là…… Là cô?? Cô…… cô không phải?!” Miệng khẽ nhếch, anh cứng đờ nắm trở về tay Tuyết Vi: “Mau, ngồi xuống Nói, ngồi xuống nói. Người phục vụ……”
Đợi lúc Diệp Triết Hạo vừa muốn gọi đồ uống cho Tuyết Vi, cô mỉm cười cản ý anh. “Không cần. Tôi Nói, Diệp đại tổng giám đốc, xem ra tin tức của anh không thế nào linh thông sao.”