“anh đã nói qua, chuyện này! Không cần em nhọc lòng!” Trong khẩu khí Hoàng Phủ Minh có chút làm người chân thật kiên định đáng tin.
Tuyết Vi liền không rõ, người đàn ông này rốt cuộc kiên trì cái gì?! “Minh! Anh chỉ cần trở về Bác Hoàng Phủ nhận sai là được. Cho dù anh không muốn ly hôn, tôi có thể mang danh hiệu vợ anh sinh hoạt, tôi cũng không để ý sống ở chỗ tối!”
“anh để ý!” Ba chữ lạnh lùng rơi xuống, Hoàng Phủ Minh đột nhiên nắm lấy tay nhỏ của Tuyết Vi: “anh thừa nhận, là anh dùng thủ đoạn ti tiện cưới em, cho nên, anh cần thiết muốn quang minh chính đại mang em tiến vào Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta! Nói một lần cuối cùng, chuyện này, anh không hy vọng em quản!” Bàn tay to, lạnh lùng ném tay nhỏ của cô ra.
Tuyết Vi trầm mặc cúi thấp đầu xuống.
Người đàn ông này…… Nghiêm túc!
Cô không ngại ngần là bởi vì không yêu; mà anh để ý vừa lúc chứng minh yêu tồn tại!
A……
Thật là kỳ quái.
Hay là câu nói kia, đối mặt người đàn ông này cường thủ hào đoạt cô vậy mà không có một tia hận, ngược lại anh càng biểu hiện để ý, cô liền càng áy náy……
“tôi về lều trại trước.” Tuyết Vi vừa muốn đứng lên.
Đã bị Hoàng Phủ Minh một phen kéo xuống dưới. “ở lại đi.” Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
Con ngươi đen nhánh đối diện cặp mắt người đàn ông sâu không thấy đáy, cô nhàn nhạt lắc đầu: “Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết.”
“A.” Hoàng Phủ Minh liền buồn bực, bọn họ là vợ chồng hợp pháp! Vợ chồng hợp pháp! Đến miệng người phụ nữ này liền giống như bọn họ yêu đương vụng trộm không thể gặp ánh sáng!?
“Bọn họ sớm đã ngủ, sẽ không có người truyền ra!” Rơi vào đường cùng, Hoàng Phủ Minh đành phải phối hợp cùng Tuyết Vi trình diễn tiết mục vợ chồng hợp pháp thành ra yêu đương vụng trộm.
“vậy buổi sáng ngày mai làm sao bây giờ?”
“Nguời nào nói nhảm nhiều như vậy? Buổi sáng ngày mai mới nói buổi sáng ngày mai, ngủ đi!” Cuối cùng Hoàng Phủ Minh không kiên nhẫn lên tới, cũng vô tâm dỗ Tuyết Vi, liền mạnh mẽ ấn ngã cô xuống túi ngủ.
Tuyết Vi hung tợn trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái.
Liền biết người đàn ông này không phải là người có kiên nhẫn, mới bất quá dỗ cô vài lần, lập tức liền bại lộ bản tính.
Cô cũng không có nhiều lời vô nghĩa, vẫn không nhúc nhích như vậy tùy ý Hoàng Phủ Minh ôm mình.
Chủ yếu, Tuyết Vi biết, bây giờ cô lớn cái bụng, lại là ở lều trại, người đàn ông này làm không ra cái gì, nếu là ngượng ngùng xoắn xít, ngược lại có vẻ rất là làm ra vẻ.
Dưới màn đêm, chung quanh một mảnh yên lặng.
Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh nằm song song, xuyên thấu qua lưới cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao, tâm tình thông thấu.
“này, anh làm gì?!”
Khi đang chăm chú thưởng sao, Tuyết Vi bỗng nhiên cảm giác được bàn tay to của anh tham nhập quần áo của mình, vẻ mặt mẫn cảm muốn rút tay anh ra.
“anh chỉ là muốn sờ sờ nó mà thôi……” cặp mắt Hoàng Phủ Minh sâu không thấy đáy chậm rãi nhìn về phíabụng Tuyết Vi. Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
Tính lên, đứa nhỏ này đã lớn mười ba mười bốn tuần, bụng Tuyết Vi đã hơi hơi phồng lên như một cái đồi nhỏ, con bọn họ đang trưởng thành từng ngày.
Hoàng Phủ Minh chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình vậy mà là cha một đứa trẻ rồi.
Thấy vậy, Tuyết Vi cũng không chống cự, buông tay bắt lấy cánh tay Hoàng Phủ Minh ra, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Hồi tưởng nửa năm này, hết thảy thật đúng là đột nhiên.Cô không thể hiểu được phải gả cho người đàn ông chưa biết mặt; không thể hiểu được thất thân; chia tay với Diệp Triết Hạo; trắc trở cùng Hoàng Phủ Minh, đối chọi gay gắt; lại có mang con của anh; đã biết nổi khổ Bạch Dạ bỏ cô mà đi; kết hôn cùng Hoàng Phủ Minh ……
Từng chuyện, từng chuyện nối gót tới phát sinh, quả thực không cho người cơ hội thở dốc.
Ai……
“Hoàng Phủ Minh……”
“hả?”
Mi mắt xuống phía dưới, cô nhìn tay Hoàng Phủ Minh đang vuốt ve bụng mình, đôi mắt đột nhiên tối sầm lại, lạnh lùng nhìn về phíamặt anh: “tay anh nếu dám với về phía trước hoạt động thêm một tấc, tôi liền chém rớt tay anh!”
Anh thật cho rằng cô một chút cảm giác đều không có sao?!
Nhân sờ đứa trẻ, không ngừng được một tấc lại muốn tiến một thước với về phía trước. Ngay từ đầu cô liền ngậm bồ hòn, ai biết được anh càng ngày càng quá phận, càng lúc càng lớn gan!
“Vậy em chém thử xem!” Hoàng Phủ Minh cũng không tin cái kia, người phụ nữ này năm lần bảy lượt khiêu chiến tính tình anh, bây giờ càng là khẩu xuất cuồng ngôn muốn chém rớt tay anh?! Anh sờ người vợ thì làm sao?! Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
Tuyết Vi hung tợn trừng mắt bàn tay to kia, mắt phượng chợt lóe, tay nhỏ thình lình chộp tới anh…… “Lập tức lấy tay anh ra!”
“Ưm.” Hoàng Phủ Minh không khỏi thống khổ kêu rên một tiếng. Cơ hồ là cắn răng, bàn tay lại tăng thêm vài phần lực độ.
Tuyết Vi đã ra một tiếng buồn rống, giống như là cùng anh phân cao thấp, cũng tăng thêm lực tay mình.
Cứ như vậy, bên trong truyền đến hết đợt này đến đợt khác tiếng rên thống khổ, một màn kia vốn ôn nhu lập tức liền biến thành đấu trường giữa nam lẫn nữ ……
Lúc này, ngoài lều trại.
Mới vừa rửa tay xong Mộ Thần Hiên đi ngang qua lều Hoàng Phủ Minh rõ ràng nghe được trong lều kia tiếng liên miên không dứt.
“Ai…… Xem ra thai phụ thật sự tương đối mãnh liệt……” Anh bất đắc dĩ lắc đầu, hoàn toàn đem tiếng thống khổ trong lều trại trở thành tiếng rên rỉ……
quán trà cổ kính tản ra ý nhị
Hoàng Phủ Tước và Hoàng Phủ Dương Vinh khoanh chân mà ngồi, một cây cổ thụ ngàn năm trước bọn họ, trên bàn trà bày một bộ cờ vây bạch ngọc.
“Tước, cờ nghệ của em Gần đây cao không ít, bất quá…… vẫn là bại bởi anh.” Hoàng Phủ Dương Vinh hơi hơi mỉm cười, hạ cờ đen trong tay.
Hoàng Phủ Tước chỉ phải bất đắc dĩ nhún vai: “Anh hai, anh đều lão bánh quẩy, anh cùng em chơi cờ, không phải khi dễ em sao?”
“em nói lời này là sao, rõ ràng chính là em hẹn anh tới chơi cờ, bây giờ anh thắng, ngược lại nói anh khi dễ em sao?!”
“Ai, Anh hai, anh trước đừng tức giận. Hôm nay em hẹn anh lại đây chơi cờ, chính là tìm được giúp đỡ. Anh muốn cùng cô ta đánh một ván cờ hay không?” Hoàng Phủ Tước câu môi cười. Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
Nhưng thật ra rước lấy lòng hiếu kỳ của lão gia tử: “Tìm tới giúp đỡ? Gọi tới, kêu người đó cùng anh chơi bàn tiếp theo, thật ra anh muốn nhìn một chút, em tìm tới người giúp đỡ có bao nhiêu lợi hại.”
“Đây chính là anh nói nha! Anh hai, anh cũng đừng hối hận.” Hoàng Phủ Tước cố lộng huyền hư chỉ vào Hoàng Phủ Dương Vinh.
“Hừ, anh có cái gì phải hối hận! Kêu người đó tới là được.”
“OK!” Anh cười tà đánh cái thủ thế, rất có tư thế ‘ bạch bạch ’ hai tiếng, vỗ vỗ tay.
Ngay sau đó……
Chốt kéo cửa mở ra. Chỉ thấy, Tuyết Vi mặc một thân sắc váy đen mặt mỉm cười đi đến: “Bác Hoàng Phủ.”
“Làm sao lại là cô!?” Hoàng Phủ Dương Vinh vừa thấy Tuyết Vi liền giận sôi máu, một đôi con ngươi tràn đầy tức giận nhanh chóng nhìn về phíaHoàng Phủ Tước trước mặt: “Tiểu tử, nay còn bày cho anh một hồi Hồng Môn Yến!”