Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 376: Chương 376: Quả thực là trời cũng giúp ta!




Mắt thấy còn có vài bước sắp phá tan phiến ‘ hắc ám ’ này, nhưng bụng Tuyết Vi lại càng thêm đau đớn.

“Bảo bối, cầu xin con, giúp mẹ, bà ngoại con trên trời linh thiêng còn không có an giấc ngàn thu, giữa mẹ cùng với ba ba con cũng có chuyện không có nói rõ ràng, mẹ không thể chết được, không thể chết ở ngay lúc này!”

Đều Nói, mẫu tử liên tâm.

Đứa nhỏ này giống như là thật sự nghe được lời Tuyết Vi khẩn cầu, cô cảm giác đau đớn dường như lập tức liền biến mất.

“Cảm ơn con, bảo bối……” Tuyết Vi tuệ tâm cười, mới phát hiện, kỳ thật trên thế giới này cô cũng không phải không có chỗ nào dựa vào, cô còn có đứa trẻ chưa ra đời đang đau lòng cho mình.

Thật tốt……

Loại cảm giác này…… Thật tốt……

Cất bước một cái, Tuyết Vi rốt cuộc phá tan ‘cấm địa tử vong ’ này, mà trong khoảnh khắc cô chạy đến quốc lộ ……

Một chiếc xe hơi chạy như bay về phía cô liền dừng lại đây.

“Không……” Tim, cao cao nhắc tới cổ họng, Tuyết Vi theo bản năng nhắm hai mắt lại.

Liền ở thời điểm chiếc xe kia còn cách có mấy chục mét xa liền đụng vào cô, chỉ nghe……‘ két ’ một tiếng, xe vững vàng ngừng ở trước người Tuyết Vi.

Hô……

Mở mắt ra, Tuyết Vi như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía bóng cây kia, đám hắc y nhân kia truy kích cô như cũ, tựa hồ cũng không có ý tứ dừng tay.

Đáng chết!

Bọn họ điên rồi sao? Đã càn rỡ đến mức không vương pháp sao?

Tuyết Vi không kịp ngừng lại, vừa muốn cất bước liền chạy……

Ai ngờ.

“Chị Tuyết?” Xe hơi kia suýt nữa đụng vào cô, dò ra một cái đầu.

Tuyết Vi nhìn lên…… “Khúc Lăng?” Thơ_Thơ_ddlqd

Ha,! Trời cũng giúp ta!

Đã bất chấp nhiều lời, Tuyết Vi kéo ra cửa xe một bên ghế phụ: “Khúc Lăng, mau, lái xe!”

“Chị Tuyết, đã xảy ra chuyện gì, làm sao hoảng loạn như vậy?”

“Có người muốn giết chị, mau lái xe!” Mắt Tuyết Vi nôn nóng nhìn hắc y nhân kia sắp đuổi lại đây, vội vàng phân phó Khúc Lăng khởi động xe.

Tuy là không hiểu ra sao, Khúc Lăng vẫn dựa theo mệnh lệnh của Tuyết Vi khởi động xe.

Thấy đám hắc y nhân kia bị ném phía sau, rốt cuộc Tuyết Vi có thể an tâm nghỉ tạm một chút……

“Chị Tuyết, chị là vợ của Hoàng Phủ Quân Trường, vậy mà có người dám giết chị sao? Đám người kia là không muốn sống nữa sao?” Bên cạnh, Khúc Lăng nghi hoặc đã mở miệng.

Tuyết Vi vô lực nhìn anh liếc mắt một cái, mất mát cười nói: “chị và Minh…… Đã kết thúc.”

“Kết thúc? Vì sao? Quân Trường đại nhân yêu chị như vậy, các người làm sao lại chia tay? Khó trách nguyên bản hôn kỳ bị hủy bỏ, rốt cuộc là vì sao, chị Tuyết?”

“Vì sao?”

Tuyết Vi cũng muốn hỏi vấn đề này.

Rõ ràng giữa cô và Hoàng Phủ Minh như cũ có tình, nhưng mà…… Kẻ gian giữa đường, ngạnh sinh sinh biến bọn họ thành một đôi oán ngẫu.

Nên oán ai?

Nên trách ai? Thơ_Thơ_ddlqd

A……

Nói đến cùng, còn không phải mẹ con Nhà họ Tuyết kia gây ra sao?

Tuyết Vi trầm mặc không nói nhìn về phía ngoài cửa sổ, hiện giờ, cô đã như nguyện vọng của mẹ con họ.

Một người, giết hại mẹ cô; một người khác, chia rẽ gia đình cô, biến cô thành một con chó mất nhà.

Bất quá không quan hệ.

Hay là câu nói kia……

Chỉ cần Tuyết Vi cô còn một hơi, món nợ huyết hải thâm thù này, cô sẽ với mẹ con kia, sẽ tới đòi lại với mọi người Nhà họ Tuyết!

Đôi tay nắm chặc nắm tay nhô lên gân xanh, Tuyết Vi gắt gao cắn răng, một đôi mắt trong suốt không cách nào xóa đi cừu hận.

“Ngô……”

“Chị Tuyết, chị làm sao vậy?”

Không biết qua bao lâu, Sắc mặt Tuyết Vi đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.

Cô thống khổ che lại bụng mình, một tay kia, gắt gao bắt được cánh tay Khúc Lăng: “Khúc…… Khúc Lăng, chị…… khả năng chị…… Khả năng muốn sinh.”

“A?”

“Mau…… Mau đưa chị…… Mau đưa chị đi bệnh viện.”

“Đi, đi bệnh viện? Được, được, này liền đi, chị Tuyết, chị trước nhẫn nại một chút.” Khúc Lăng lập tức luống cuống, vội vàng quay lại đầu xe chạy tới bệnh viện binh đoàn thứ ba.

“Chờ đã, Khúc Lăng, đừng đi bệnh viện binh đoàn thứ ba.” Tuyết Vi có dự cảm, nếu đi nơi đó, sợ là Tuyết Khả Duy vừa thu được tin tức sẽ phái sát thủ lại đây trước tiên. Thơ_Thơ_ddlqd

“Chúng ta đi nơi nào đây? Chỉ có bệnh viện binh đoàn thứ ba là gần nhất.”

“cậu yên tâm, sinh đứa trẻ không thể nhanh như vậy, ít nhất còn cần thời gian mấy giờ chuyển dạ.” Nói đến đây, đôi mắt Tuyết Vi vừa chuyển: “Chúng ta liền đi bệnh viện bờ biển.”

“bệnh viện bờ biển hả?”

“Đúng vậy, nơi đó có một bệnh viện bờ biển mới, chỉ cần nửa giờ xe chạy liền đến.”

“được, chúng ta liền đi nơi đó!” Nói xong, Khúc Lăng luống cuống tay chân mở ra hướng dẫn, theo như lời Tuyết Vi thẳng đến bệnh viện kia.

Ba giờ sau, bệnh viện Tân Hải.

“Bác sĩ, chị Tuyết thế nào?” Cửa phòng sinh, Khúc Lăng nôn nóng dò hỏi mấy bác sĩ đi ra từ phòng sinh.

“cậu là người nhà sản phụ sao?”

“tôi không phải.”

“Vậy cậu chạy nhanh thông báo người nhà sản phụ lại đây, nói sản phụ có dấu hiệu khó sinh, hỏi bọn họ, nếu là phát sinh chuyện ngoài ý muốn, rốt cuộc đầu tiên là giữ người mẹ, hay là giữ đứa bé trước.”

“Cái gì? Được, được, tôi lập tức liền đi thông báo……” Khúc Lăng vừa nghe xong, vội vàng móc ra di động gọi điện thoại cho Nhà họ Hoàng Phủ ……

Nhà họ Hoàng Phủ.

Trời tháng sáu, sáng rất sớm, mới bảy giờ sáng, mặt trời liền đã treo lên cao.

Hoàng Phủ Minh đổi mới một thân quân trang, vừa muốn chuẩn bị chạy đến bộ đội chấp hành diễn tập quân sự hôm nay, một trận tiếng đập cửa dồn dập liền truyền tới.

Anh hơi nhíu mày, con ngươi u lạnh nhìn về phía lối vào phòng khách.

Chỉ thấy, Lạc quản gia bước nhanh đi đến: “Nhị thiếu gia, một bộ hạ của ngài mới vừa gọi điện thoại tới Nói, Tuyết tam tiểu thư muốn sinh.”

“Tuyết Vi muốn sinh?” (xem nhanh ở dembuon chấm vn)

Tính tính thời gian, lúc này mới 8 tháng mà thôi, Tuyết Vi sinh non sao?!

Sắc mặt Hoàng Phủ Minh căng thẳng, lại ra vẻ bình tĩnh nói: “bây giờ tình huống cô ta thế nào?”

“Trong điện thoại Nói, Tuyết tam tiểu thư có dấu hiệu khó sanh, bác sĩ dò hỏi nếu là thật sự xảy ra chuyện, là bảo toàn người mẹ, hay là bảo toàn đứa bé trước?”

Vừa nghe lời này, toàn bộ ngụy trang của Hoàng Phủ Minh biến mất không hình không bóng: “Tuyết Vi bây giờ ở bệnh viện nào?!”

“Ở bệnh viện Tân Hải.” Lạc quản gia mới vừa hội báo xong.

Hoàng Phủ Minh cũng bất chấp đi bộ đội gì, cất bước liền chạy, nhưng anh mới vừa chạy hai bước, bước chân đi trước lại đột nhiên yên lặng……

‘Minh, mẹ em là bị người giết hại! muốn anh giúp em, muốn anh giúp báo thù mẹ em! ’

‘Còn có, Minh …… em không có làm chuyện thực xin lỗi anh. Không có! Ngày đó, ngày đại thọ của cha, sở dĩ em cùng Dạ làm ra chuyện như vậy, là bởi vì chúng tôi đích xác bị người hạ thuốc. ’

‘Ha hả, lúc ấy em đích xác cho rằng em và Dạ không có bị người thiết kế. Nhưng, bây giờ ……’

‘Nhưng bây giờ, mẹ cô qua đời, cho nên…… cô muốn lợi dụng tôi giúp cô báo thù, liền bắt đầu nói dối với tôi sao?! ’

‘Từ hôm nay trở đi, tôi không bao giờ muốn nhìn đến cô xuất hiện ở trong tầm mắt tôi, bây giờ! Cô lập tức…… cút ra khỏi Nhà họ Hoàng Phủ! ’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.