Tròng mắt Tuyết Vi vừa chuyển, buông danh sách vật phẩm trong tay, bước nhanh chạy tới lầu hai biệt thự.
“Ai?? Tiểu thư, cô chậm một chút, chậm một chút, cẩn thận thân mình.”
Bây giờ cô nơi nào còn nghĩ được nhiều như vậy?
Ninh Ninh càng kêu cô chậm một chút, bước chân cô càng mau, trực tiếp vọt tới trong thư phòng, mở máy tính ra liền tìm tòi hết thảy tư liệu về lạc cúc.
Ước chừng ba tiếng đồng hồ sau ……
“Cáp……” Ninh Ninh bồi ở một bên lười nhác duỗi eo một cái.
Ai ngờ……
“yes!!!!”
Tuyết Vi kích động hô to một tiếng, thiếu chút nữa làm Ninh Ninh sợ tới mức từ trên sô pha té xuống. “Tiểu thư? Tiểu thư, phát sinh chuyện gì??”
“A…… Ha ha ha…… Ninh Ninh, chị không có làm chuyện thực xin lỗi Minh, chị không có làm chuyện phản bội Minh. Chị không có! Chị không có!! Không có!!!” Tuyết Vi kích động bắt được đôi tay Ninh Ninh, trong con ngươi trong suốt tràn đầy nước mắt kích động.
Cô nói qua.
Nước mắt, chỉ có thể chảy xuống ở thời khắc bi thương và kích động, như vậy giờ khắc này…… Cô rốt cuộc có thể không kiêng nể gì khóc ra tới!!!!!
“Tiểu thư? Cô, cô thật sự không có làm chuyện thực xin lỗi nhị thiếu gia sao?”
“Đúng! Chị không có làm! Không có, chị sẽ chứng minh với mọi người, chị chưa bao giờ phản bội qua chồng chị, chị cũng sẽ chứng minh với Minh, chị chưa bao giờ từng có nửa điểm bất trung đối với anh!!” Thơ_Thơ_ddlqd
Không kịp lãng phí thời gian, Tuyết Vi luống cuống tay chân ở trong thư phòng tìm kiếm.
“Tiểu thư, cô đang tìm cái gì?”
“quần áo của chị, quần áo của chị đâu? Bây giờ chị muốn đi gặp Minh, muốn đi gặp anh!!”
“Tiểu thư, cô từ từ, em đây liền đi lấy áo ngoài cho cô.” Ninh Ninh kích động cười, bước nhanh chạy ra thư phòng đi tìm áo khoác cho Tuyết Vi.
“A…… Ha hả……” Tuyết Vi đứng tại chỗ, ngẩn người cười, nụ cười cao hứng kia phát ra từ đáy lòng.
Oan khuất được rửa sạch là thứ yếu.
Nơi phát ra nụ cười của cô chủ yếu vì mình rốt cuộc có thể cấp cho Hoàng Phủ Minh một công đạo, có thể cho cảm tình bọn họ một công đạo!!!
‘ linh linh linh……’
Tiếng chuông di động vang lên, mặt Tuyết Vi mang theo nụ cười khó nén tiếp lên điện thoại: “Chào ngài, tôi là Tuyết Vi, xin hỏi có chuyện gì sao……”
“Tiểu thư, quần áo cho cô ……” Ninh Ninh cầm áo ngoài trong tay mới vừa bước vào trong thư phòng, liền nhìn đến Tuyết Vi cầm di động trong tay ‘ lạch cạch ’ một tiếng rơi xuống mặt đất.
“Tiểu, tiểu thư? Cô……”
“Ninh Ninh…… Mẹ tôi …… bà đã qua đời……” Thân thể, dần dần chuyển tới cửa, nước mắt ở hốc mắt Tuyết Vi, nháy mắt trút ra.
Mới bất quá thời gian ngắn ngủn mười phút mà thôi, cô mới từ trong tuyệt vọng rút ra tâm tình, lần thứ hai ngã vào bên trong hầm băng.
Ninh Ninh biết rõ…… Thơ_Thơ_ddlqd
Lúc này đây, Tuyết Vi đau chỉ sợ so với một tháng trước đau còn muốn triệt để nội tâm, còn muốn cực kỳ bi thương nhiều hơn……
“Tiểu ca, làm ơn, tiểu thư nhà tôi thật sự có việc gấp muốn ra cửa, anh giúp đỡ, để tiểu thư nhà tôi rời đi?” Cửa biệt thự, Ninh Ninh đau khổ cầu xin hai gia đinh bảo vệ.
“A, nghĩ ra đi? Không có cửa đâu, kêu tiểu thư nhà cô thành thành thật thật ngốc trong phòng đi!”
“Tiểu ca, tiểu thư nhà tôi tốt xấu gì cũng là nhị thiếu phu nhân nhà các người đi, chính là anh không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật đi?”
“Cái gì nhị thiếu phu nhân? Cử hành hôn lễ, chúng tôi liền cho cô ta mặt mũi, cô ta bây giờ…… Chính là người vợ bị bỏ rơi mà thôi.”
Nhìn nụ cười khinh thường của hai gia đinh kia, Ninh Ninh lập tức liền phát hỏa: “Các người nói cái này là nói cái gì? Tôi nhớ rõ các người lúc trước vẫn cúi đầu khom lưng đối với tiểu thư nhà tôi, làm gì? Bây giờ tiểu thư nhà tôi gặp nạn, các người liền lộ ra sắc mặt tục tằng sao?”
“Cô bé, tôi nói cho cô, nơi này là Nhà họ Hoàng Phủ, chúng tôi là hạ nhân Nhà họ Hoàng Phủ, quở trách chúng tôi, còn không tới phiên cô!!”
“Các người……!!!” Ninh Ninh xem như hoàn toàn hiểu rõ cái gì kêu gặp nạn mới có thể thấy chân tình.
Cô đơn giản cũng lười nhiều lời cùng hai người kia, quay đầu liền chạy vào trong biệt thự. “Tiểu……”
“Được rồi, các người nói chuyện chị đều nghe được.”
“Hừ, nhóm người này quả thực là mắt chó xem thường người, khi tiểu thư vinh quang mỗi ngày bọn họ vây quanh mông cô; cô vừa rơi xuống bọn họ liền……”
“cái này thực bình thường.” Tuyết Vi còn nhớ rõ Tuyết Khả Duy đã từng nói qua……
‘ bị cảm giác vây quanh như vậy làm sao? ’ Thơ_Thơ_ddlqd
‘ đó là bởi vì em không mất đi, mới có thể nói nhẹ nhàng như vậy. Khi em cảm thụ qua phù hoa, cũng sẽ chịu không nổi tịch mịch. ’
Bây giờ, cô đã nhấm nháp qua cảm giác từ địa ngục đi lên thiên đường, lại từ thiên đường ngã vào địa ngục, thời gian hơn một tháng này, cô nên thấy đều đã nhất nhất chứng kiến, thật sự không giống như lời Tuyết Khả Duy, sẽ có cảm giác tịch mịch gì.
A.
Có lẽ, cô sớm đã nhìn thấu nhân tình nóng lạnh đi?
“Ninh Ninh, em đi giúp chị kêu tam thiếu gia tới.”
“Kêu tam thiếu gia sao?”“Đúng……” Lúc này, cũng chỉ có Hoàng Phủ Nguyệt mới có thể giúp cô thoát phiền phức.
Sau một lúc lâu, Ninh Ninh liền gọi Hoàng Phủ Nguyệt lại đây. Trải qua anh hỗ trợ, Tuyết Vi thành công từ Nhà họ Hoàng Phủ lẩn trốn ra bên ngoài rồi.
Đánh xe, một đường đến sở cảnh sát.
Ở cảnh sát dẫn dắt, Tuyết Vi đi tới phòng gửi thi thể.
Ngây ngốc đứng ở chỗ cửa, hai chân cô giống như là bị đóng đinh, cũng không nhúc nhích một chút.
Hy vọng cỡ nào, nằm ở nơi đó không phải mẹ mình, chỉ là cảnh sát nhận sai người mà thôi; mà mẹ, ở Nhà họ Tuyết như cũ, qua những ngày không tốt cũng không xấu, ít nhất mẹ con các cô tùy thời có thể gặp nhau.
“Tuyết tiểu thư?” Cảnh sát bên cạnh nghi hoặc nhìn bước chân Tuyết Vi yên lặng.
Cô hít sâu một hơi, dùng sức cắn góc môi dưới, rốt cuộc nện bước nặng nề.
Một bước…… Thơ_Thơ_ddlqd
Hai bước……
Ba bước……
Khi đến nhà xác, cảnh sát chậm rãi kéo ra túi bảo tồn thi thể.
Tôn Vân Vân đã bị nước biển ngâm đến bụng trướng thoáng chốc ánh vào mi mắt Tuyết Vi ……
“Mẹ!!!!!!” Tiếng gào rống cắt qua gian phòng xác u lạnh này, nước mắt từ hốc mắt Tuyết Vi liền trào dâng ra tới……
Hãy còn nhớ rõ, từ thời khắc có ký ức đó, thế giới của cô cũng chỉ có mẹ, không có cha.
Đối với mẹ sống nương tựa lẫn nhau, sớm chiều ở chung, xác thực mà Nói, Tuyết Vi cũng không hiểu biết. (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)
Mẹ có thân nhân gì??
Nhà ngoại ở nơi nào??
Mẹ có quá khứ thế nào??
Cô không biết hết thảy, cũng không đi qua hỏi. Thậm chí, ngay cả cha mình là ai cũng không đi hỏi.
Cô chỉ biết là, chính mình vừa sinh ra liền ở Ngự thành, mẹ là người phụ nữ hiền lành lại thiện lương, cái này, đã đủ rồi;
Chỉ cần mẹ con các cô có thể vĩnh viễn hạnh phúc, vui sướng sinh hoạt ở bên nhau, thế này, là đủ rồi! Là đủ rồi! Không hơn! Không hơn……
Này ------
Là nguyện vọng Tuyết Vi trước bảy tuổi ……