“48……”
“49……”
“50……” tiểu gia hỏa ngây thơ nhắm mắt lại đứng ở tại chỗ đếm số..
Lúc cô bé đếm tới 50, Hoàng Phủ Minh nôn nóng chạy đuổi tới trước mặt cô bé: “Miêu Miêu!”
“Daddy???” Tiểu gia hỏa mở mắt to long lanh, vui vẻ nở nụ cười.
Hoàng Phủ Minh nhíu chặt mày, nhìn chung quanh, lạnh lùng nói: “Mẹ con đâu?”
“Mommy và Miêu Miêu chơi trốn tìm, mommy Nói, chờ daddy tới rồi, Miêu Miêu liền có thể mang theo daddy cùng đi tìm mommy.”
“Trốn tìm?!!” Hoàng Phủ Minh quả thực không thể tin được, Tuyết Vi là có bao nhiêu không phụ trách, bỏ một đứa trẻ ở đây liền chơi trốn tìm? Cũng không sợ bọn buôn người lừa gạt con gái của anh đáng yêu ngốc manh này đi mất?
Nhưng giây tiếp theo……!!
Vẻ mặt anh căng thẳng…… “Miêu Miêu, mẹ con đi hướng nào?!!”
“A…… Hình như là bên kia……” Miêu Miêu mỉm cười chỉ chỉ vườn bách thú hoang vu.
Một tay Hoàng Phủ Minh bế cô bé lên, bước nhanh đuổi theo hướng Tuyết Vi rời đi ……
Hô…… Hút……
Trong vườn bách thú hoang vu to như vậy, Hoàng Phủ Minh tìm Tuyết Vi khoảng 20 phút cũng không thấy bóng dáng cô đâu. Có thể cảm giác được, hơi thở anh thập phần dồn dập, một đường đều chạy vội.
“A……!!!” Đột nhiên, một tiếng đàn ông gầm nhẹ từ nơi không xa truyền đến.
Hai tròng mắt Hoàng Phủ Minh chợt lóe, hẳn là bên kia!!
Liền chạy qua nơi phát ra tiếng kia …… Thơ_Thơ_ddlqd
Cây cối chướng mắt dần dần trở nên thưa thớt, bóng dáng Tuyết Vi cũng dần dần phản chiếu ở trong tầm mắt Hoàng Phủ Minh ……
Khi nhìn thấy vết máu trên nửa khuôn mặt Tuyết Vi, con ngươi anh khẽ nhếch, theo bản năng bưng kín hai mắt Miêu Miêu: “Nhắm mắt, Miêu Miêu!!!”
“ưm……”
Sau khi xác nhận con gái nhìn không tới, Hoàng Phủ Minh đuổi nhanh hai bước, đi ra khỏi cây cối ……
Chỉ thấy, phía trên một mảnh đất trống, 7, 8 hắc y nhân nằm tứ tung ngang dọc trên mặt đất. Tuyết Vi mặt vô cảm đứng ở giữa bọn họ, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Hoàng Phủ Minh trước mắt.
“Vi, em……?”
Thấy Hoàng Phủ Minh đã khẩn trương đi tới với mình, cô nhẹ lắc đầu: “tôi không có việc gì!”
“Vậy máu trên mặt em……?”
“máu ……??” Mắt phượng nhíu lại, Tuyết Vi giơ tay, sờ sờ mặt mình, đang xem vết máu chói mắt trên ngón tay kia …… Khinh thường cười nói: “Hẳn là của đám phế vật này!!”
Vừa nghe xong, Hoàng Phủ Minh mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Mắt sâu không thấy đáy nhìn chăm chú một đám sát thủ nằm trên mặt đất, Hoàng Phủ Minh lạnh lùng nheo nheo mắt: “nhóm người này ……?”
“À, hẳn là người của anh cả anh phái tới!”
Lúc ở cửa hàng kem ly, cô liền nhận thấy được trong chỗ tối tựa hồ có người nhìn chằm chằm mình, nghĩ, tám phần là người tới không có ý tốt, cô lại mang theo Miêu Miêu không có khả năng quang minh chính đại ra tay như vậy, cho nên, lúc này mới cùng Miêu Miêu chơi cái ‘ trò chơi ’ kia.
“A, anh cả quả thật là người không an phận.” Thơ_Thơ_ddlqd
“tôi muốn chính là anh không an phận, nhưng……!” Ngữ phong Tuyết Vi vừa chuyển, ngồi xổm xuống, tàn nhẫn nắm lên đầu tóc một hắc y nhân nằm trên mặt đất. “Anh ta phái mấy thứ phế vật như vậy liền tưởng diệt trừ tôi, là xem thường tôi sao?!”
Thật không phải cô không khiêm tốn, công phu mấy người này thật sự là kém cỏi, chỉ là hai ba bước liền bị cô đánh ngã toàn bộ.
Chỉ sợ là, ở trong tâm lý Tuyết Khả Duy và Hoàng Phủ Sâm, cô…… Như cũ là Tuyết Vi nhu nhược bốn năm trước không hề có bản lĩnh đi?
Nghĩ vậy, Tuyết Vi lạnh lùng đứng lên, móc ra một cái khăn trắng ung dung chà lau tàn lưu vết máu trên mặt……
Hoàng Phủ Minh đứng ở trước mặt cô hai tròng mắt chợt lóe, khom người, đặt Miêu Miêu ở trên mặt đất: “Miêu Miêu, nhắm mắt lại, daddy kêu con mở, mới có thể mở, biết chưa?”
Tiểu gia hỏa cho rằng daddy cũng chơi trò chơi với mình, lập tức cười ngọt ngào gật gật đầu: “vâng…… Được đát.” Dùng một đôi tay nhỏ gắt gao bịt ở trên hai mắt của mình.
“anh làm gì nhìn tôi như vậy?” Tuyết Vi khó hiểu nhìn Hoàng Phủ Minh đứng ở trước mặt mình, sắc mặt âm trầm.
Ai ngờ giây tiếp theo……
Mắt anh sâu không thấy đáy chợt lóe, vươn tay, ngay lập tức với qua cô tấn công.
Tuyết Vi tay mắt lanh lẹ lắc mình một cái, một tay kia, nắm chặt lấy tay anh tấn công tới mình: “này, Hoàng Phủ Minh, anh có bệnh a? Công kích tôi làm gì?!”
“A……” Hoàng Phủ Minh cười mà không Nói, một phen bế lên Miêu Miêu đứng ở cách đó không xa: “Được, Miêu Miêu, có thể mở to mắt.” Ngoái đầu nhìn lại…… “Vi, chúng ta về nhà.”
Nhìn bóng dáng anh rời đi, đôi mắt Tuyết Vi vừa chuyển, lẩm bẩm: “Anh đây là…… thử ‘thân thủ’ của tôi sao?!” Thơ_Thơ_ddlqdLúc một nhà ba người này rời khỏi công viên trò chơi đã là bảy giờ tối, nơi xe chạy tới cũng không phải là chỗ ở của Tuyết Vi, mà là một tòa sơn trang tư nhân cực kỳ xinh đẹp.
“Đây là nơi nào?” Xuống xe, Tuyết Vi nhìn sơn trang này bao la vô bờ.
Đèn đuốc sáng choang trang trí sơn trang này, chiếu rọi cảnh đêm vô cùng xinh đẹp.
“Oa, thật xinh đẹp nha, Miêu Miêu rất thích nơi này nha……” vật nhỏ cũng vỗ tay tán đồng.
Hoàng Phủ Minh hơi mỉm cười, một phen dắt lấy tay nhỏ của Tuyết Vi: “Nơi này là…… Nhà của chúng ta.” Mang theo cô đi vào trong nhà gỗ ……
Bên trong nhà gỗ ấm áp, lò sưởi trong tường đang thiêu đốt lửa hừng hực cháy.
Trong phòng, cơ bản có thể tùy ý nhìn thấy ảnh chụp Tuyết Vi, lên đến lầu hai, đẩy ra một cái cửa phòng, bên trong đầy đủ kiểu dáng cái loại đồ chơi, hoàn toàn chính là một gian phòng trẻ em hoa lệ.
“Miêu Miêu, về sau nơi này là phòng của con, thích không?”
“Thích! Miêu Miêu rất thích, cảm ơn daddy.” Tiểu gia hỏa tung tăng nhảy nhót ngã vào bên trong đôi oa oa, quả thực là chơi vô cùng vui vẻ.
Tuyết Vi ngẩn người nhìn gian phòng trẻ em đầy đủ hết tiện nghi……
Giường em bé, xe đẩy tay, xe học bước, quả thực là cái gì cần có đều có, hơn nữa hay là hai dạng khác biệt.
“anh chuẩn bị gian phòng này khi nào?”
“Rất sớm.”
“Rất sớm……?”
‘sau khi anh tính toán cùng vi kết hôn liền dọn khỏi Nhà họ Hoàng Phủ. ’
‘ cái gì?! Anh nói thật? ’ Thơ_Thơ_ddlqd
‘ ừ, lần trước, em muốn miếng đất kia, đang xây dựng chính là nhà của anh và Vi. ’
Hãy còn nhớ rõ, hơn ba năm trước, trước đêm tiệc mừng thọ của Hoàng Phủ Dương Vinh, Hoàng Phủ Nguyệt và Hoàng Phủ Minh nói qua đề tài này.
Khi đó, Tuyết Vi vô cùng chờ mong hình dáng nhà tương lai của bọn họ, chỉ tiếc…… Còn chưa có chính mắt nhìn thấy liền đã xảy ra chuyện như vậy.
Lại không nghĩ……
Cách đến hôm nay, cô vậy mà vẫn thấy được cái gọi là…… nhà của Bọn họ ……
“Khi đó, anh còn chưa biết, con của chúng ta là bé trai, hay là bé gái, vì thế liền chuẩn bị hai phần cho từng người …… anh vốn tưởng rằng, gian phòng này sẽ vĩnh viễn không dùng tới, không nghĩ tới…… Miêu Miêu xuất hiện……”