Trên hành lang tối tăm, Hoàng Phủ Minh âm trầm một khuôn mặt, một tay cắm túi tiền bước nhanh đi đến cổng lớn gian hội sở tư nhân.
Trời biết, lúc vừa nghe đến đám người phụ nữ kia nói xấu Tuyết Vi anh liền muốn bạo phát, còn đang kiềm chế lửa giận. Liền chờ Tuyết Vi thanh minh với mọi người, cô là vợ của anh.
Đáng tiếc, đến cuối cùng anh cũng không có chờ được một câu kia.
Hoàng Phủ Minh liền không rõ, người phụ nữ đáng chết này nói câu nói kia thì sao vậy? Chẳng lẽ làm vợ của anh liền mất mặt như vậy sao? Tình nguyện bị người khác hiểu lầm đi quyến rũ đàn ông, cũng không muốn nói là vợ của anh sao?!
Anh càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng nén giận.
“lúc tôi học trung học vẫn luôn coi Tuyết Vi là nữ thần, không nghĩ tới người phụ nữ này sau lưng làm ra loại chuyện này? Sớm biết vậy lúc sơ trung ấy tôi liền phải làm cô ta.”
“A, bây giờ anh đi muốn cô ta cũng không muộn.”
Mới vừa đi ra hội sở, Hoàng Phủ Minh liền nghe được đối thoại của hai người đàn ông ở chỗ hút thuốc.
Anh nắm chặt nắm tay, vừa muốn rời đi. Nhưng giây tiếp theo……
Anh mắt Hoàng Phủ Minh vừa chuyển, một cái bước xa liền vọt tới trước mặt hai người đàn ông kia.
“Hoàng Phủ quân…… ưm……”
Một quyền thật mạnh bay về phía mặt một người đàn ông trong đó; vung chân, lại hung hăng đá ở trên bụng một người đàn ông khác.
Tựa hồ cảm thấy chưa hết giận, anh nhấc thùng rác ở một bên ‘ phanh ’ một tiếng liền nện ở trên người hai người kia.
“Hoàng Phủ…… Hoàng Phủ Quân Trường, ngài…… vì sao Ngài đánh chúng tôi?”
“Vì sao? Các người nói vợ của tôi liền không được!” Hoàng Phủ Minh cơ hồ là cắn răng phun ra mấy chữ, bây giờ anh một bụng tức giận, vừa vặn lấy hai người này xì hơi. Thơ_Thơ_ddlqd
‘ quang quang quang ’ lại là mấy đá đi lên.
Cần phải biết, xuất thân anh là tham gia quân ngũ, mấy đá này đủ để đá người ta hộc máu.
Hai người đàn ông thống khổ lăn trên mặt đất.
Đúng lúc này……
“Được, không sai biệt lắm xong rồi.” Một giọng bất đắc dĩ từ phía sau Hoàng Phủ Minh phát ra.
Mắt anh nghiêm khắc chợt lóe: “cút, này không ……” trong khoảnh khắc anh quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi treo nụ cười điềm mỹ chậm rãi phản chiếu ở trong tầm mắt anh.
Lòng tràn đầy tức giận vì cô xuất hiện dường như biến mất không hình không bóng.
Ở trong trí nhớ Hoàng Phủ Minh, trừ bỏ mẹ anh, còn chưa bao giờ vì một người phụ nữ giận chó đánh mèo với người khác như thế. Tuyết Vi là người thứ nhất.
“Không phải đi rồi sao?!” Hoàng Phủ Minh ra vẻ nghiêm túc đã mở miệng.
“Này không phải chờ anh sao.”
“Chờ tôi?”
“Đúng vậy.” Tuyết Vi ở trong cười chứa thâm ý, đôi tay chậm rãi vây quanh ở trước người, nghịch ngợm xoay cái quyển quyển: “tôi liền nghĩ, anh có thể trong một phút liền ra tới hay không?”
Nói thật, đối với cục diện vừa mới rồi, cô thật sự có chút oán trách Hoàng Phủ Minh không có đứng ra đúng lúc. Thơ_Thơ_ddlqd
Sau khi giận dỗi đi về, Tuyết Vi giống như lập tức liền bình tĩnh xuống.
Ngẫm lại, tính cách Hoàng Phủ Minh nhất quán làm việc cùng với phong cách xấu xa đến mức tận cùng. Cô liền cùng chính mình đánh cuộc.
Nếu người đàn ông này lập tức ra tới, cô nhất định sẽ cho người đàn ông này một cái ‘ kinh hỉ ’; nếu anh không có ra tới, như vậy, cô cũng sẽ không nhớ cái gì……
Kết quả, cô chờ tới rồi!
“cái người phụ nữ thúi này, nói với người khác cô là vợ của tôi có thể chết sao?!”
Hoàng Phủ Minh nghiến răng nghiến lợi ôm eo Tuyết Vi.
“Phốc……”
“Cười cái gì cười?! Nghiêm túc chút cho lão tử!”
“được rồi.” Tuyết Vi ra vẻ nghiêm mặt thái độ đứng đắn. Nhưng giây tiếp theo, đôi mắt cô vừa chuyển, duỗi tay, điểm điểm chóp mũi Hoàng Phủ Minh: “tôi không Nói, không phải cũng có người nói thay tôi sao?”“Đáng chết!”
Bây giờ Hoàng Phủ Minh đều có lòng muốn bóp chết cô.
Vốn định ‘ tính kế ’ làm Tuyết Vi thổ lộ; kết quả khen ngược, tính kế tới, tính kế đi, nhưng thật ra anh trước để chính mình đi vào, làm cái người phụ nữ thúi này nhìn ‘ chê cười ’!?
“Minh, tôi muốn hỏi anh một vấn đề……” vẻ mặt Tuyết Vi dần dần nghiêm túc xuống dưới.
Hoàng Phủ Minh buông tay ôm vào trên eo cô ra, lạnh lùng nói: “Hỏi!”
“Đêm qua, anh cùng Chị hai tôi…… Là thật sự?”
“Hả?” Vẻ mặt anh vừa chuyển, đôi con ngươi sâu thẳm nhanh chóng hiện lên một tia sáng giảo hoạt. “Đương nhiên.” Thơ_Thơ_ddlqd
‘ lộp bộp ’
Tim Tuyết Vi trầm xuống thật mạnh. “Nếu nói như vậy…… A……” Cô bất đắc dĩ nhún vai, khóe môi giơ lên một độ cung hơi mang châm chọc, quay đầu liền phải rời đi.
“cô để ý sao?!”
Nghe tiếng Hoàng Phủ Minh chất vấn sau lưng, bước chân Tuyết Vi đi trướcngưng hẳn: “Nên phát sinh đã xảy ra. Để ý không ngại, cũng không vãn hồi rồi không phải sao?”
“Này hết thảy đều là cô……”
“tôi biết, đây hết thảy đều là tôi tự tìm.” Tuyết Vi cắt đứt lời kế tiếp của Hoàng Phủ Minh, mặt vô cảm xoay người, lạnh lùng nói: “Chính là, tôi sẽ không đối với chuyện này có bất luận hối hận gì!”
Đúng!
Dù cho sẽ có rối rắm, chính là cô không có bởi vì chuyện kêu Hoàng Phủ Minh cưới Tuyết Phỉ Nhi mà cảm thấy hối hận một chút!
“Đã lâu như vậy, cô đối với tôi một chút cảm giác đều không có sao?!” Đôi tay Hoàng Phủ Minh gắt gao nắm thành nắm tay. Anh chưa bao giờ cảm thấy trên thế giới này có chuyện gì là việc khó, duy độc theo đuổi Tuyết Vi, làm sao liền khó như vậy?!
“Minh, anh sai rồi. Tôi không hối hận, cũng không phải bởi vì tôi đối với anh không có cảm giác. Mà là bởi vì tôi không có lựa chọn nào khác! Anh có biết hay không, ba ba anh lấy chuyện gọi Hoàng Phủ Sâm về nhà làm điều kiện trao đổi với tôi. Cho dù tôi không biết giữa anh và Hoàng Phủ Sâm có mâu thuẫn thế nào, nhưng giác quan thứ sáu nói cho tôi…… tôi không thể để anh ta trở về! Không thể để anh ta lấy đi Vị trí Quân Trường của anh! Cho nên……”
Đôi mắt rủ xuống.
Vẫn là nói ra hết thảy. Thơ_Thơ_ddlqd
Lúc cô đi ra hội sở liền nói với chính mình, nếu trong vòng một phút đồng hồ Hoàng Phủ Minh đuổi theo ra tới, cô liền cho anh một cái ‘ kinh hỉ ’, mà cái ‘ kinh hỉ ’ đúng là chuyện này!
“người phụ nữ ngu xuẩn!”
Tiếng gầm nhẹ quanh quẩn ở bên tai Tuyết Vi, cô không nghĩ tới sau khi cô nói ra chân tướng Hoàng Phủ Minh vẫn trách cứ cô?
Nghi hoặc nâng lên mi mắt.
Nhưng, giây tiếp theo……
Hoàng Phủ Minh bước nhanh lao xuống thang lầu, một tay gắt gao ôm cô ở trong lòng ngực. “Vi, tôi nói một lần cuối cùng, cô phải tin tưởng tôi. Quân Trường này vốn là tôi đoạt lại từ trong tay Hoàng Phủ Sâm, cho dù là anh ta lấy đi, tôi vẫn có bản lĩnh đoạt lại. Cho nên, cô không cần vì tôi suy xét. Bởi vì đối với tôi mà Nói, trên thế giới này không có bất cứ thứ gì…… quan trọng hơn so với cô!”
Ma âm trầm thấp quấn quanh ở bên tai Tuyết Vi thật lâu không cách nào tan đi.
Cô chậm rãi nâng lên mi mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia không gì sánh kịp, trong mắt toàn là si mê.
Đều Nói, một người đàn ông động tâm đối với một người phụ nữ khả năng yêu cầu thời gian rất dài; mà một người phụ nữ động tâm đối với một người đàn ông khả năng chỉ cần một sự kiện, hoặc là một câu nói.
Tuyết Vi đã không nhớ rõ trước đây có chuyện vì Hoàng Phủ Minh động tâm qua, nhưng bây giờ, cô có thể khẳng định, cô đang vì những lời này của anh động tâm, tim đập.
Hóa ra……
Được yêu lại là chuyện hạnh phúc như thế.
Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là ít nhất cô đối với người đàn ông này cũng có hảo cảm!&