-Mình biết, sẽ chẳng bao giờ cậu thích mình, nhưng mình vẫn sẽ luôn dõi theo cậu. Những ai đã từng làm cậu khóc, mình sẽ bắt họ khóc gấp mười lần.
Vũ Đằng đỏ bừng mặt, cô không biết phải làm như thế nào. Việc này quá bất ngờ đối với cô. Hai tay bỗng nhiên cứng ngắc, cô không thể nào đẩy anh ra hay là vươn tay ôm lấy anh thật chặt. Cô chỉ biết mím môi rồi mấp máy.
-Lan...Lan Phong!
Anh buông cô ra rồi đứng dậy, cho hai tay vào túi và quay lưng đi.
-Cô không biết bơi thì sao mà tham gia chuyến đi biển sắp tới của trường?
-Lan Phong!- Cô gọi.
Anh dừng bước, quay đầu nhìn lại. Vũ Đằng cắn môi, cô khẽ nói.
-Chuyện lúc sáng, cậu đừng hiểu lầm nha!
-Hiểu lầm? Huh...- Anh nhếch môi.- Tại sao tôi phải hiểu lầm khi giữa tôi và cô chẳng là gì của nhau.
-Mình...mình...- Cô ấp úng.
-Ngồi đó nghỉ mệt đi, chốc sau tôi sẽ đưa cô về.
-Cậu...đã từng thích ai chưa?- Cô cúi đầu, lí nhí.
Lan Phong mở to mắt nhìn cô, gương mặt của anh trong phút chốc liền tái mét. Tim cũng vì thế mà nhảy loạn xạ.
-Cô...cô...đang nói gì vậy?
Vũ Đằng ngước mặt lên nhìn anh và mỉm cười thật tươi.
-Mình chỉ hỏi thế thôi! Nhìn cậu chắc chắn là không có thích ai đâu ha.
Lan Phong cười khẩy một cái rồi nhảy ùm xuống hồ. Người gì đâu mà ngốc thế không biết. Nói đến đấy rồi mà còn hỏi anh một câu vớ vẩn như thế.
Vũ Đằng ngồi trên bờ, chu môi nhìn anh bơi ở dưới hồ. Vừa nhớ đến lúc nãy anh đã ôm cô thì cả người của cô nóng ran, mặt cũng đỏ bừng. Áp hai tay vào má, Vũ Đằng gục đầu xuống. Xấu hổ chết được, tự nhiên lại nghĩ đến những chuyện như thế.
Đến khoảng gần 6 giờ chiều thì Lan Phong lên bờ. Anh lấy balo rồi vào phòng thay đồ. Vũ Đằng mãi lo đọc sách mà không biết anh đã đứng ở phía sau từ lúc nào. Cô vừa quay mặt sang thì thấy cả gương mặt anh tuấn của Lan Phong ập vào. Cô giật mình làm rơi quyển sách xuống đất. Vũ Đằng im lặng, cô mím môi, chớp mắt nhìn anh.
Lan Phong cúi đầu xuống, anh đưa mặt lại gần Vũ Đằng. Cô nhắm tịt mắt, trông căng thẳng vô cùng. Anh đưa tay ghì lấy đầu của cô, kéo gần lại. Vũ Đằng lảng tránh, cô quay mặt qua hướng khác. Lan Phong khẽ cong môi, cuối cùng thì lại là “ôm” chứ không phải “hôn“. Vũ Đằng run rẩy cả người. Chưa bao giờ cô được gần anh đến thế. Chính cô cũng không ngờ người như Lan Phong luôn luôn im lặng nhưng lại là người nguy hiểm nhất.
Lan Phong đứng dậy, anh bất chợt đỏ mặt trông đáng yêu cực kỳ. Vũ Đằng phì cười, cô khúc khích nhìn anh.
-Cười gì thế?- Anh nhíu mày khó hiểu.
-Mặt...mặt của cậu...đỏ ửng lên kìa.- Cô nói đức quảng.
-Mắc...mắc cười lắm sao?- Anh trừng mắt.
-Không...không có!- Cô lắc đầu và nén tiếng cười lại.
-Huh, về thôi!- Anh hừ lạnh rồi bước đi.
Vũ Đằng đứng dậy, cô vội chạy theo sau anh.
-Lan Phong chờ mình với!
Chiếc BMW Series dừng trước cổng nhà của Vũ Đằng. Cô xuống xe rồi vẫy tay chào anh.
-Tạm biệt nha! Cảm ơn cậu nhiều lắm.
-Không có gì!
Lan Phong nhìn cô một lần nữa rồi cho xe chạy đi.
Vũ Đằng mở cổng và vào trong. Vừa bước lên bậc thang để vào nhà thì Vũ Đồng đã chạy ra, lo lắng ghì vai cô.
-Vũ Đằng, em đã đi đâu vậy? Ra về chị qua lớp của em nhưng không thấy em đâu hết.
-Có người gửi cho em một tờ giấy và bảo ra hồ bơi của trường.
-Vậy à? Rồi họ nói với em những gì?- Vũ Đồng nhíu mày thắc mắc.
-Em không thấy ai hết, chỉ có mỗi mình Lan Phong thôi. À, lúc em vừa vào thì cửa đóng chặt lại, còn có giọng nói của một cô gái nào đó vọng vào nữa.
-Thế à? Chắc chắn là có âm mưu rồi. Không thể nào mà lại gửi giấy cho em một cách vô lý như thế. Nhưng sao em ra được?
-Do Lan Phong liên lạc với bác bảo vệ ý. Bằng không em đã ở đó luôn rồi.- Cô chu môi nói.
-Thôi được rồi, em lên phòng thay đồ đi còn xuống ăn tối nữa. Ba mẹ chờ em về mới chịu dùng bữa đó.
Vũ Đằng gật đầu rồi lên phòng. Sau khi dùng xong bữa tối, cô vào phòng và đến cửa sổ đứng. Bất chợt đưa tay lên chạm lên môi mình, cô lại đỏ bừng mặt. Cô vỗ vỗ vào mặt và thở hắt ra.
-Gì thế Vũ Đằng? Tự nhiên lại như thế, cậu ấy không thích mình đâu. Nhưng câu nói lúc chiều là ý gì nhỉ?
Vũ Đằng cắn môi, cô quay vào trong và nằm xuống giường. Cô không thích anh, cô không thích anh đâu. Chỉ là tiếp xúc gần với anh làm cho cô hồi hộp như ba người kia thôi mà. Nhưng có điều, nó cho cô một thứ gì đó rất khác.
...
Hôm nay là cuối tuần, Vũ Đằng được nghỉ học ở nhà. Do hôm qua Khánh Dương có gọi đến và hẹn cô hôm nay đi khu vui chơi nên bây giờ Vũ Đằng đang chuẩn bị để đi cùng với anh. Khoát lên người bộ váy màu hồng nhạt chưa qua gối, một đôi giày búp bê cũng màu hồng và chiếc ví nhỏ. Vũ Đằng ra khỏi phòng, cô bước xuống cầu thang rồi ra cổng. Vừa ra ngoài thì cô đã thấy Khánh Dương đang tựa người vào xe và chờ đợi. Vũ Đằng bước đến và mỉm cười với anh.
-Chào Khánh Dương!
Khánh Dương gãi đầu, anh ái ngại mỉm cười thật tươi.
-Chào cậu, Vũ Đằng!
-Ơ...đứng đây mãi thế, cậu không đưa mình đi sao?- Cô chu môi, giọng như trách yêu anh.
-À!- Anh bật cười.- Mình quên mất.
Khánh Dương mở cửa xe và nói với cô.
-Mời cậu lên.
Vũ Đằng gật đầu, cô lên xe và ngoan ngoãn thắt dây an toàn. Những điều này đều do Vũ Đồng đã “dạy” cho cô tất. Khánh Dương đóng cửa, anh trở lại vị trí lái xe của mình và khởi động. Chiếc xe dần dần lăn bánh chạy tít xa nhà cô.
Vũ Đằng nhìn ngắm mọi thứ xung quanh. Buổi sáng cuối tuần ở đây thú vị thật, không khí thật náo nhiệt. Cô mỉm cười thích thú, tận hưởng từng làn gió lướt qua tóc của mình.
Khánh Dương nhìn cô, anh mỉm cười. Chợt anh vươn tay nắm lấy tay cô. Vũ Đằng như hốt hoảng, mặt của cô bắt đầu ửng hồng lên.
-Vũ Đằng có biết gì không?- Anh hỏi cô.
-Không! Mình không biết gì hết. Có chuyện gì rồi sao?- Cô lắc đầu rồi nhíu mày.
-Không phải! Chỉ là hôm nay...- Anh chòm người qua ghé vào tai cô và thì thầm.- Cậu đẹp quá!
Vũ Đằng mím chặt môi. Hai bên má càng nóng lên, đỏ bừng. Khánh Dương vừa nhìn thấy thì liền phì cười. Anh không nói thêm gì nữa, tập trung vào việc lái xe của mình, tay vẫn nắm chặt tay của cô.
Vũ Đằng muốn rút tay ra khỏi tay của anh nhưng vì sự ấm áp từ bàn tay ấy làm tim cô càng thêm tan chảy. Cô cúi mặt xuống che giấu đi sự ngượng ngùng đang lúc ẩn, lúc hiện trên mặt của mình.
Khánh Dương cho xe vào bãi giữ xe. Anh bước xuống và mở cửa cho cô. Cả hai cùng bước vào công viên giải trí lớn nhất thành phố. Khánh Dương đưa Vũ Đằng vào khu cảm giác mạnh, vừa nhìn thấy những trò chơi ở đấy thì cô liền lắc đầu. Khánh Dương nhíu mày, anh khom người xuống hỏi cô (bởi anh cao hơn cô cả một cái đầu).
-Vũ Đằng muốn chơi gì nào?
-Mình chơi gì cũng được nhưng đừng phải mấy trò này. Nhìn sợ quá đi!
-Cậu sợ những trò này? Không phải lúc trước cậu rất thích những trò cảm giác mạnh sao?- Anh nhíu mày.
-Lúc trước...mình thích sao?
Câu nói của Vũ Đằng khiến anh như chấn động. Có lẽ cô đã mất trí nhớ sau khi gặp tai nạn cũng nên. Thảo nào khi đi học trở lại thì cô chẳng nhớ đến ai, tính cách cũng thay đổi.
Anh mỉm cười, đưa tay bẹo má cô.
-Được rồi, chúng ta đi chỗ khác nhé!
Những người trong khu vui chơi đều há hốc mồm trước hành động thân mật của hai người. Họ nghĩ cả hai là người yêu của nhau nên không khỏi ghen tỵ. Khánh Dương chẳng để tâm đến, anh đan tay vào tay của cô và kéo đi. Đứng trước Thủy Cung, anh quay sang hỏi cô.
-Đây là Thủy Cung, cậu có muốn vào không?
-Thủy Cung?
Vũ Đằng không ngờ ở đây cũng có Thủy Cung cơ đấy, thường thì cô chỉ nghe Thái Hậu kể lại thôi. Do tính tò mò của mình, cô liền gật đầu.
-Uhm, vào đó đi.
Khánh Dương đến quầy và mua hai vé. Anh quay lại rồi cùng cô vào trong.
Trước mắt Vũ Đằng là một màu xanh dương của nước và những đàn cá đang bơi lội. Cô thích thú chạy đến bên mặt kính nhìn ngắm đàn cá nhỏ, đủ loại màu sắc đang lượn qua lượn lại. Cô quay lại vẫy tay gọi Khánh Dương.
-Dương! Cậu đến đây xem này.
Khánh Dương bật cười, anh bước đến bên cạnh cô.
-Cậu xem này, trông nó ngộ quá ha.- Cô chỉ tay vào con cá to, xung quanh người toàn là gai, cứ lâu lâu nó lại phồng lên như quả bóng.
Nhìn gương mặt hào hứng như trẻ con của cô làm cho anh thêm thích thú, tim như vừa có dòng nước ngọt chảy qua. Vũ Đằng chợt nắm lấy tay anh kéo đi. Khánh Dương thoáng chốc đứng hình nhưng rồi sau đó anh lại chạy theo cô. Vũ Đằng trỏ trỏ tay vào mặt kính ngay môi của con cá lau kính. Cô chu môi rồi đưa mặt sát lại gần. Khánh Dương vừa thấy thế thì vươn tay ôm lấy vai cô và kéo đi. Làm sao anh lại để nụ hôn đầu của cô trao cho con cá đó một cách vô lý vậy chứ. Không bao giờ đâu.
Sau một lúc vui chơi ở Thủy Cung thì Khánh Dương đưa Vũ Đằng đi dạo xung quanh và ngắm cảnh.
Vũ Đằng ôm bụng, cô không nhịn được cười, cứ khúc khích mãi.
-Cậu làm gì cười hoài vậy?- Anh thắc mắc.
-Mình nhớ đến con cá lúc nãy, trông nó mắc cười ghê á.
-Con cá mà cậu định hôn chứ gì? Bắt đầu từ giây phút này là mình thấy ghét nó rồi đó.- Anh ấm ức, bực bội nói.
-Nó dễ thương thế cơ mà.- Cô bĩu môi, xịu mặt xuống.
Anh bật cười, ôm lấy bả vai của cô.
-Thì nó dễ thương nhưng chẳng bằng cậu.
Vũ Đằng chu môi, cô bật cười rồi đẩy anh ra.
-Cậu đấy, bớt dẻo miệng đi.
Anh mỉm cười, song đó đưa cô đến Vườn Tình Yêu. Đứng trước cổng, chưa gì Vũ Đằng đã bị thu hút bởi những bông hoa rực rỡ không chừng lại còn đẹp hơn trong Tẩm Cung của cô. Khánh Dương nhìn Vũ Đằng, anh véo má cô rồi nói.
-Đây là một trong những vườn hoa to và đẹp nhất thành phố, cậu muốn vào đó không?
Vũ Đằng gật gật đầu, không đợi đến Khánh Dương, cô tự chạy vào trong. Sở thích của cô chính là hoa, cô yêu nhất cũng chính là hoa. Khánh Dương cho hai tay vào túi, anh lắc đầu rồi đi theo cô.
Vũ Đằng nâng một cành hoa lên và hít nhẹ. Mùi hương nhè nhẹ, êm dịu sộc vào mũi cô. Vũ Đằng mỉm cười, ở đây còn có cả những loài hoa mà Tẩm Cung của cô chưa có.
Đang loay hoay chợt cô va vào một người nào đó. Vũ Đằng mất thăng bằng, cô suýt ngã xuống đất, may mà có Khánh Dương đỡ lấy.
-Ayda!- Cố khẽ hét lên.
-Cậu bị sao thế?- Anh lo lắng hỏi.
-Mình không sao, chỉ thấy đau ở cổ chân thôi.
-Vậy à!?
Anh dìu cô đến bên ghế đá và ngồi xuống. Khánh Dương đặt hai chân của Vũ Đằng lên đùi của mình và xem xét cổ chân của cô.
-A, đau!- Cô giật mình, suýt nữa là khóc thật to.
-Cậu chịu đựng một xíu nữa thôi. Bây giờ mình đưa cậu về ha.
Vũ Đằng gật đầu, cô đưa tay lên lau lau hai mắt. Khánh Dương đứng dậy, anh quỳ một chân xuống và nói với cô.
-Lên đi, mình cõng.
-Thôi, mình tự đi được mà.- Cô lắc đầu.
-Cậu mà không lên mình sẽ bỏ mặc cậu đấy.- Anh nhíu mày, giọng nói như đang trách cô.
-Ơ...được rồi, mình sẽ lên mà.
Vũ Đằng trèo lên lưng anh. Khánh Dương đứng dậy, anh bước từng bước thật chậm rãi.
-Cậu như thế mình lo lắm.- Anh khẽ nói.
-Ơ, hả?- Cô theo bản năng thốt ra.
-Mình đã rất lo lắng. Nếu cậu bị đau ở chân thì mình lại đau ở tim...