Vũ Đằng bước đến phía sau trường học. Ở đây không ồn ào, náo nhiệt như sân trường mà lại mang một bầu không khí rất thanh tĩnh, yên bình.
Cô bước đến sau gốc cây cổ thụ to, nhìn người con trai tai đang đeo headphone, ngồi trên cành cây cổ thụ phía trước tựa người vào và hai mắt nhắm hờ như ngủ. Chính Vũ Đằng cũng không biết tại sao lại ra đây rồi phải lén lút nhìn anh ta.
Hình như ở anh ấy có gì đó bí ẩn lắm. Dùng xong bữa thì liền đứng dậy rời đi, chẳng đoái hoài đến một ai cả. Bỗng dưng trong cô lại xuất hiện một ý nghĩ là phải tìm hiểu cho bằng được con người thật của anh.
Lắc đầu vài cái. Có lẽ cô đã suy nghĩ xa xôi rồi. Giữa cô và anh đâu có gì đâu chứ. Cớ gì mà phải tìm hiểu về anh. Ngước mắt lên nhìn anh lần cuối, cô quay lưng lẳng lặng rời đi.
Lan Phong mở mắt, anh nhìn theo Vũ Đằng đến khi cô khuất bóng. Rốt cuộc cô muốn gì đây? Tại sao lại theo sau anh, còn lấp ló rồi nhìn trộm nữa.
Anh không hiểu tại sao Vũ Đằng lại thay đổi phong cách lẫn cả tính tình của mình. Chắc chắn có gì đó rồi. Một lúc xuất hiện trước anh dưới hình hài một thằng con trai chín chắn, chuẩn mực rồi một lúc lại trong dáng vẻ của một cô gái xinh đẹp, có phần ngây thơ, ngốc nghếch.
-Vũ Đằng! Đâu mới là con người thật của cô?
...
-Vũ Đồng!
Một tiếng gọi vang lên ở phía sau của Vũ Đồng, cô quay lại thì thấy Đức Hoàng đang chạy đến. Đứng trước cô, anh thở hồng hộc.
-Tìm chị có chuyện gì sao?- Vũ Đồng nghiêng đầu hỏi.
-À, em muốn hỏi chị là chị có thấy Vũ Đằng ở đâu không? Sau khi dùng bữa cậu ấy đã biến đi đâu mất tăm rồi.- Anh gãi đầu.
-Chắc là Vũ Đằng đi vòng quanh trong trường thôi mà, em ấy không đi đâu xa đâu.- Vũ Đồng mỉm cười.
-Vậy à!?
Vũ Đồng chợt nhìn thấy Vũ Đằng bước lên cầu thang để về lớp thì liền chỉ tay.
-Ơ, Vũ Đằng kìa!
-Để em lại đấy.
Anh vừa định quay đi thì Vũ Đồng nói.
-Chờ chị với, chị cũng muốn đến đó nói chuyện với Vũ Đằng.
-Vậy cùng đi thôi!
Anh và cô đi đến cầu thang và gọi Vũ Đằng.
-Vũ Đằng!
Vũ Đằng quay lại, vừa thấy Vũ Đồng và Đức Hoàng thì cô liền mỉm cười.
-Chào chị, chào cậu!
-Ừa chào em, mà Đức Hoàng nói tìm Vũ Đằng, chắc là có chuyện đúng không?- Vũ Đồng nhìn anh.
Đức Hoàng chỉ biết gãi đầu và cười hì.
-Không có, chỉ là không thấy Vũ Đằng nên em lo lắng đi tìm thôi.
Vũ Đồng bật cười, vỗ vai của anh.
-Ý gì đây.
-Hai người nói gì thế? Em chẳng hiểu gì cả.- Vũ Đằng nhíu mày.
-Sau nay em sẽ hiểu thôi.- Vũ Đồng nháy mắt.- À, sau giờ học anh Trọng Phi sẽ đến đón chị. Em lái xe của chị về đi nha.
-Em sao? Không được, em không làm được đâu.- Cô vội lắc đầu, từ chối.
-Sao vậy? Em lái xe còn sành hơn chị cơ mà, sao lại từ chối?- Vũ Đồng khó hiểu, thắc mắc.
-À...tại vì...do em không muốn lái nữa.- Cô ấp úng.
-Vậy à? Thôi, chị không ép đâu, mà em tự về được chứ?
-Ơ...em về rồi thì xe của chị thế nào?
-Không sao, chị có thể gửi lại trường. À, để Vũ Đằng về một mình chị không yên tâm bởi lúc này Vũ Đằng cứ sao sao ấy, lạ lắm.- Vũ Đồng xoa cằm.
-Vậy tan học em sẽ đưa Vũ Đằng về. Dù gì thì em cũng thuận đường ngang đó mà.- Đức Hoàng nhìn Vũ Đồng, ánh mắt có gì đó như là đang van xin.
Vũ Đồng không khỏi phì cười, cô gật và ra ý.
-Cũng được, dù sao có Đức Hoàng đi cùng thì chị cũng đỡ lo lắng hơn. À, chị phải về lớp rồi, tạm biệt hai đứa nhá.
-Dạ, chào chị nha!- Vũ Đằng vẫy tay.
-Chào chị!- Đức Hoàng mỉm cười.
Sau khi Vũ Đồng rời đi thì hai người mới trở về lớp, vừa đi cả hai vừa nói chuyện với nhau.
-Vũ Đằng nãy giờ ở đâu vậy? Hoàng tìm hoài mà không thấy.
-Vũ Đằng chỉ đi vòng quanh trường của mình thôi mà.- Cô khẽ cười.
-Uhm, cho Hoàng hỏi chuyện này nhá tuy là hơi nhạy cảm một chút.
-Hoàng hỏi đi!- Vũ Đằng gật đầu.
-Um...Vũ Đằng sao lại thay đổi ngoại hình trở thành con gái vậy? Hoàng nhìn không quen mắt cho lắm.
-Hoàng không thích hả? Vậy thôi, Vũ Đằng sẽ không bao giờ ở trước mặt của Hoàng nữa đâu.
-Không, ý của Hoàng không phải là vậy.- Nghe Vũ Đằng nói thế, anh liền lắc đầu phản bác.- Vũ Đằng nhìn dễ thương thế này thì sao mà không thích cho được. Chỉ có điều lúc trước mình chỉ thấy Vũ Đằng mặc đồ của con trai thôi nay mặc thế này có chút lạ mắt một xíu.
-Thế sao? Xin lỗi Hoàng nha, do lúc nãy mình không suy nghĩ thấu đáo mà đã nói như vậy.- Cô quay sang nhìn anh, mỉm cười thật tươi.
Đức Hoàng như điêu đứng, tim bỗng chốc đập mạnh liên hồi. Nụ cười ấy của cô rất đẹp và đây là lần đầu anh thấy được sau 2 năm học cùng lớp. Anh chỉ biết ấp úng trả lời cô.
-À, ừ...có gì đâu mà xin lỗi chứ.
Cả hai bước lên hành lang tiến về lớp. Vừa đi được vài bước thì Vũ Đằng trượt chân do một thứ chất lỏng gì đó rất trơn ở trên sàn nhà, ngay dưới chân cô. Đức Hoàng trừng mắt, anh vội nằm lấy tay Vũ Đằng, kéo cô ôm trọn vào lòng. Vũ Đằng giật mình, hai má đỏ ửng. Cả người của anh rất ấm, rất vững chãi khiến cho tim của cô lỡ mất một nhịp.
Tất cả học sinh bây giờ đều kéo đến, trầm trồ ồ lên.
Đức Hoàng nhíu mày tức giận, anh gắt lên, trong tay vẫn ôm khư khư lấy Vũ Đằng.
-Cái này là của ai đây hả?
Một cậu con trai ở phía sau đám đông bẽn lẽn bước ra. Cậu cúi gằm mặt và lí nhí.
-Đó là do em sơ suất ạ. Em xin lỗi!
-Mau dọn dẹp đi! May là có tôi kéo Vũ Đằng lại còn không cậu ấy sẽ thế nào. Cậu có chịu trách nhiệm nổi không?
-Em biết lỗi rồi ạ. Em xin lỗi anh!- Cậu ấy liên tục cúi đầu.
Đức Hoàng không đoái hoài gì đến cậu ta nữa, anh cúi xuống nhìn Vũ Đằng và nhẹ nhàng hỏi.
-Vũ Đằng không sao chứ?
-À, mình không sao. Cảm ơn Hoàng nha.
-Chúng ta về lớp thôi.
Anh khoát tay lên vai, ôm ghì lấy vai cô rồi đi một mạch về lớp. Đám đông lúc này mới giải tán, mọi người ai cũng xì xầm to nhỏ với nhau.
Vào đến lớp, vừa trông thấy Đức Hoàng đang ôm lấy vai của Vũ Đằng thì Khánh Dương bực tức, bước đến kéo anh ra.
-Này, Hoàng làm gì vậy?
-Như Dương thấy thôi.- Đức Hoàng nhún vai.
-Hoàng chơi kì nha, hớt tay trên là sao?- Khánh Dương cắn môi.
-Đùa thôi, lúc nãy Vũ Đằng xém ngã đó.- Anh mỉm cười, ánh mắt như đính chính mình vô tội.
-Vũ Đằng suýt ngã á?- Khánh Dương vội chạy đến, xoay Vũ Đằng vòng vòng.-Vũ Đằng không sao chứ? Có trầy xước chỗ nào không?
-Vũ Đằng không sao, cảm ơn Dương đã quan tâm nha.- Cô gượng cười.
-Không sao là tốt rồi.- Khánh Dương thở phào.
-Này, có thôi đi không? Hai người mau về chỗ đi, vào học rồi kìa.- Hải Nam vòng tay ở trước ngực, nói như ra lệnh.
-Nam, cậu chỉ là hội trưởng hội học sinh thôi mà làm gì mà phách lối thế hả?- Khánh Dương bĩu môi.
-Huh, vậy cậu có nghe lời của hội trưởng này không?- Anh đẩy gọng kính lên, lườm Khánh Dương.
-Về thì về, làm gì dữ vậy.- Khánh Dương phồng má rồi trở về vị trí, không quên nói với Vũ Đằng.- Tạm biệt Vũ Đằng!
Ngạo Hải Nam áp sát mặt của mình vào mặt Vũ Đằng. Cô không khỏi hốt hoảng, tim bỗng dưng lỗi nhịp và gương mặt thoáng chốc đã đỏ bừng. Anh nheo mắt, giọng nói nghe thấy mà rét lạnh.
-Đông Vũ Đằng, cô đừng ở đó mà giả vờ ngây thơ với tôi. Nhất định những khuyết điểm của cô sẽ bị tôi tìm ra thôi, cô hãy mau chóng chịu thua đi.
Anh đứng thẳng người lên, cho hai tay vào túi và tức giận nói.
-Vừa trở lại thì định vượt mặt tôi để đạt hạng nhất của học kỳ này à? Đừng có mà mơ, người ở hạng nhất lớp vẫn là tôi thôi.
Nói rồi anh quay về chỗ để Vũ Đằng ở lại với một mớ thắc mắc hỗn độn trong đầu. Hóa ra là anh đang nói về thành tích học tập sao? Cũng phải, tuần nào khi tổng kết thành tích thì anh cũng ở hạng nhất mà. Vậy mà nãy giờ làm cô giật hết cả mình.
Vũ Đằng về chỗ. Cô nhìn qua Lan Phong, lúc nào anh cũng ngủ, vào giờ học cũng vậy, giờ ra chơi vừa rồi cũng vậy. Sao anh lại ham ngủ như thế chứ? Hình như là cả buổi sáng nay anh chỉ nói những 3 câu. Người gì đâu mà ít nói thế nhợ? Chả bù cho Đức Hoàng và Khánh Dương, hai người họ cứ luôn miệng suốt.
Lan Phong mở mắt, anh nhìn thẳng vào Vũ Đằng. Vũ Đằng giật bắn người, không biết phải nói gì nên lấy tập vở trong ngăn bàn ra và chú tâm vào đấy. Lan Phong không nói không rằng, quay mặt sang hướng khác rồi lại nằm ngủ. Tuy thấy vậy nhưng anh chẳng có ngủ đâu. Anh đang suy nghĩ về Vũ Đằng, về những hành động của cô mà anh cho là kì hoặc nhất.
Kỳ lạ, lúc nào cũng nhìn, bực mình...