Nữ Vương Ngốc Nghếch, Yêu Anh Nhé!

Chương 33: Chương 33: Nữ Tử Của Anh




Lan Phong về nhà, anh vừa tham dự một cuộc họp rất quan trọng đối với công ty nên hiện giờ anh cảm thấy rất mệt mỏi. Lúc nãy cũng may anh đã nhờ trợ lý của mình đón Vũ Đằng bằng không không biết cô phải chờ anh đến bao giờ.

Vào đến phòng khách, nhìn xung quanh chẳng thấy ai thì anh liền đoán được cô đang ở đâu. Bước lên cầu thang và đến phòng riêng, anh mở cửa ra nhưng cũng không thấy cô đâu cả. Lan Phong nhíu mày, anh vội vàng lấy điện thoại gọi cho Vũ Đằng.

Sau một lúc, anh quăng điện thoại lên bàn. Cô làm gì mà khóa cả nguồn điện thoại vậy chứ? Anh thả người xuống giường và ôm lấy đầu.

Vũ Đằng từ trong nhà tắm bước ra. Trên người cô lúc này chỉ quấn mỗi một chiếc khăn to.

-Ơ...anh về lúc nào vậy?

Lan Phong quay đầu lại, vừa thấy cô, anh liền lao đến và ôm lấy.

-Anh nhớ em!

Một mùi hương nhẹ dịu sộc vào mũi khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm trong người hơn. Vũ đằng mỉm cười, cô vươn tay ôm tấm lưng rộng lớn của anh. Bất chợt, một giọt nước mắt nóng ấm của cô rơi xuống.

Hai ngày nữa, chỉ hai ngày nữa thôi là cô sẽ mãi mãi rời xa anh rồi. Mãi mãi chỉ được thấy anh trong ảo giác. Cô tin rằng, rồi đây anh sẽ tìm được một người nào đó yêu anh hơn cô, quan tâm anh nhiều hơn cô và sẽ không rời xa anh một giây một phút nào cả.

-Anh đi thay đồ đi rồi xuống ăn tối, cũng đã trễ rồi đó.

-Uhm, em...mặc đồ...kìa...!- Anh ấp úng.

-A...- Vũ Đằng chợt nhớ, cô vội lại tủ quần áo lấy đồ thay.

Nhìn dáng vẻ của Vũ Đằng, Lan Phong bất chợt phì cười. Ngốc chi mà ngốc thế không biết!

Sau bữa tối, cả hai cùng ngồi trên sofa ở phòng khách xem tivi. Vũ Đằng gối đầu lên đùi anh, cô khẽ nhắm hờ hai mắt.

-Em mệt à?- Anh vuốt tóc cô.

-Không, em chỉ muốn như thế này thôi. Được gối đầu trên chân của anh, được bên cạnh anh như vậy là đủ lắm rồi.

-Nếu như em buồn ngủ hay có gì đó thì nói với anh.

-Lan Phong!

-Hửm...anh nghe!- Anh nhướng mày.

-Anh cúi xuống đây, em muốn mói cái này.

Anh không do dự, suy nghĩ gì cả, cứ thế cúi đầu xuống. Vũ Đằng kéo đầu anh, cô chủ động hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy. Hành động của cô khiến anh hơi bất ngờ nhưng rồi anh lại lấy được lí trí của mình. Đưa tay áp vào má của cô, Lan Phong càng gắt gao chiếm đoạt đôi môi nhỏ nhắn.

Vũ Đằng mím môi, cô chợt bật khóc rồi ôm lấy cổ anh.

-Em yêu anh! Em không muốn xa anh đâu.

-Được rồi, anh hiểu mà. Anh không rời xa em càng không để đánh mất em. Với anh, em chính là người phụ nữ thứ hai mà anh yêu nhắt.

-Nếu như một ngày nào đó em không thể bên cạnh anh nữa thì anh có buồn không?

-Không bao giờ có chuyện đó đâu! Từ khi nào mà em lại có những suy nghĩ linh tinh như thế?

-Em không đùa đâu đấy!

-Được rồi! Nếu em rời xa anh thì chắc chắn anh sẽ...

-Sẽ thế nào?- Cô nhíu mày.

-Sẽ nắm thật chặt tay của em và đặt lên tim của anh, để em cảm nhận nó.- Anh mỉm cười.

Vũ Đằng như vỡ òa, cô hạnh phúc đến nỗi bật khóc thành tiếng. Lan Phong hoảng hốt, anh vội vã vỗ về cô.

-Thôi nào, đừng khóc. Anh thương mà!

-Hôm nay...em muốn là của anh!- Cô dụi đầu vào ngực anh, lí nhí nói.

-Thật không đấy? Để không thôi em lại bảo anh dê xồm.- Anh bĩu môi.

Vũ Đằng không trả lời, cô chỉ gật gật đầu đáp trả.

-Được thôi!- Anh với tay lấy remote tắt tivi.

-Nói là làm liền vậy ha?

-Vậy chứ em muốn khi nào?

-Em...chưa chuẩn bị tâm lý mà.- Cô xịu mặt.

-Hả?? Em làm gì mà thái quá dữ vậy?

-Thế thì sao? Anh chẳng phải con gái, lo gì đâu.

-Thua em luôn!

Vũ Đằng ngoan ngoãn suy nghĩ, tay cô cầm lấy tay của anh nghịch nghịch. Lan Phong hết kiên nhẫn, anh lên tiếng hỏi cô.

-Em suy nghĩ xong chưa?

-Cho em suy nghĩ một lúc nữa đi!

-Không đâu!- Nói rồi anh liền nhấc bổng cô lên.

-Lan Phong! Mau thả em xuống...em nói là chưa mà.- Cô giẫy giụa, đánh vào ngực anh.

Lan Phong không nói một lời nào, cứ thế bế cô lên phòng. Vừa vào bên trong, đặt Vũ Đằng xuống giường, ngay lập tức, anh áp môi hôn lấy Vũ Đằng. Cô nhắm nghiền mắt, một tay nắm chặt drap, tay còn lại ôm đầu của anh. Lan Phong nhanh như cắt, mới đó mà anh đã cởi bỏ áo ngoài của cô. Tay anh như có ma thuật, hễ lướt đến đâu đều làm cho Vũ Đằng rùng mình đến đó.

-Um...- Bất đắc dĩ, Vũ Đằng kêu lên.

Lan Phong đưa tay ra sau, vuốt ve tấm lưng trần mịn màng của cô, tiện thể cởi luôn lớp áo cuối cùng. Anh hết sức chiếm hữu, hôn thật sâu ở cổ khiến cô bủn rủn cả tay chân.

-Lan Phong...em...- Cô thở gấp.

-Anh nghe đây!

-Qua đêm nay...em sẽ kể cho anh nghe...một chuyện!

-Được, chuyện gì của ngày mai thì ngày mai sẽ tính, còn bây giờ là lúc để anh gần em.

Vũ Đằng không nói gì nữa, cô im lặng, lắng nghe từng nhịp thở của anh. Tay của Lan Phong di chuyển xuống dưới, từ từ gỡ cúc quần của cô. Vũ Đằng không phản kháng, cô cứ như một con búp bê, mặc anh tùy ý.

Lan Phong vừa định gỡ cúc áo thì Vũ Đằng nắm lấy tay anh ngăn lại.

-Để em!

Cô nhẹ nhàng gỡ từng cúc. Vừa cởi áo của anh, cô đưa mắt nhìn vòm ngực săn chắc ấy. Vũ Đằng mỉm cười, đưa tay sờ nhẹ, cô cảm nhận được thân nhiệt của anh đang rất nóng. Bỗng nhiên, cô cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên ngực anh.

-A...- Anh chợt kêu lên.

-Anh sao vậy? Em làm anh đau à?

-À...anh không sao.- Anh ôm lấy eo cô, kéo sát vào người và hôn lên bả vai.- Em có biết, đối với anh, em tuyệt vời như thế nào không?

-Em...không?- Cô run cầm cập, càng ôm chặt anh.

-Em là người duy nhất, cũng là người con gái cuối cùng của cuộc đời anh.

Lan Phong lại đặt cô xuống giường, nâng niu từng chút một. Anh hôn lướt xuống cổ, nhẹ nhàng dùng tay xoa lên đôi nhũ hoa đang căng cứng. Vũ Đằng cong người, móng tay của cô báu chặt vào lưng anh đau điếng. Cô thở gấp, thân nhiệt một lúc càng nóng hơn.

Đưa tay xuống dưới, Lan Phong đưa tay vào hoa huyệt. Vũ Đằng rùng mình, cô càng thở gấp và tựa hẳn vào anh, cơ thể như chẳng còn sức lực. Hôn nhẹ vào môi cô, anh giúp cô giữ lại lí trí của mình.

-Em chịu đau một lúc nha!

-Đau nhiều không anh?

-Không đâu, chỉ một lúc là hết ngay.

-Anh nói thật chứ?

-Anh nói thật mà.

Vũ Đằng gật đầu. Lan Phong tách hai chân của cô ra rồi di chuyển thân người xuống dưới. Anh từ từ đưa vào trong, cử động rất nhẹ nhàng vì sợ Vũ Đằng sẽ đau.

-A...đau quá anh!

-Em chịu đựng một chút thôi.

Cô gật đầu, cắn chặt môi mình. Hạ thân của cô bây giờ đang rất đau, thêm cử động ra vào của anh càng khiến cô đau điếng.

Khi cảm nhận được cơ thể của Vũ Đằng và thấy cô đã bớt đi căng thẳng thì anh mới từ từ nhanh hơn. Vũ Đằng rớt cả nước mắt, cô đưa tay lên che miệng để không phải phát ra tiếng nấc nghẹn của mình. Lan Phong thấy cô như vậy thì không khỏi đau lòng, anh dừng lại và hỏi cô.

-Em vẫn đau à?

-Không, em hết rồi. Chỉ là em đang hạnh phúc thôi. Anh tiếp tục đi!

-Nếu em không chịu đựng nổi thì thôi vậy, hôm khác cũng được. Nhìn em như thế anh còn đau lòng hơn.

-Em không sao mà, anh tiếp tục đi.

Lan Phong không nói thêm gì, anh tiếp tục quay lại vị trí cũ.

Càng nhìn anh, Vũ Đằng càng muốn khóc thật to. Hai ngày nữa, đúng hai ngày nữa cô sẽ đi và thứ quý giá nhất cuộc đời cô đã trao cho anh rồi, mãi không hối hận.

...

Vũ Đằng như một cô mèo nhỏ, nằm gọn trong vòng tay của Lan Phong ngủ ngon lành. Anh mỉm cười, vén vài sợi tóc phủ trước mắt của cô ra. Vũ Đằng hôm nay rất khác với Vũ Đằng của lúc trước. Vả lại, hôm qua cô còn chủ động mở lời. Anh nhớ rất rõ, cô đã từng nói: “Điều quý giá nhất là đêm tân hôn chứ không phải bây giờ.“. Anh không ngờ cô lại đổi ý nhanh như vậy.

Khẽ động đậy hai mắt, Vũ Đằng lười biếng lại dụi đầu vào ngực anh. Lan Phong bật cười, anh hôn lên trán rồi nói với cô.

-Em cứ ngủ đi, còn học thì hôm nay nghỉ một bửa

-Hôm nay anh và em về thăm ba mẹ được không? À thăm cả ông nội nữa.

-Được, anh sẽ đi cùng em!

-Vâng!

Vũ Đằng ngáp một cái thật dài rồi lại chu môi ngủ tiếp. Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, lòng anh như có mật ngọt đổ vào.

Đợi khi chắc mẩm cô đã ngủ thì anh mới với tay lấy điện thoại, ấn số và gọi.

“...”

“Cuộc họp hôm nay và ngày mai, không cần biết có quan trọng hay không, cứ chuyển hết sang hôm khác cho tôi.”

“...”

Anh ngắt máy, song đó lại ôm nữ tử vào lòng và ngủ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.