-Thần thiếp phản đối!
Tất cả mọi người trong Long Triều Điện đều nhìn về nơi phát ra tiếng nói ấy. Các vị quan văn võ đều xanh cả mặt mày. Tất cả cúi đầu xuống, chẳng một ai dám ngước lên. Họ cùng một sắc thái như nhau, toàn thân run cầm cập.
Liễu Tích bước từng bước nhẹ nhàng uyển chuyển đến trước Đông Duẩn, cúi thấp người hành lễ.
-Liễu Tích tham kiến Hoàng Thượng!
-Trẫm miễn lễ, Liễu Phi hãy bình thân.
-Tạ ơn Hoàng Thượng.
-Liễu Tích, nàng đến đây để làm gì? Chẳng phải Trẫm đã nói không có việc gì thì không được đến Long Triều Điện rồi hay sao?- Đông Duẩn nhíu mày.
-Ai nói thần thiếp không có việc? Thần thiếp đến đây muốn hỏi cho ra lẽ chuyện này.
-Là chuyện gì?
-Chuyện lập Hoàng Hậu là do dân chọn lựa, tuy không hỏi ý dân lành nhưng người cũng nên dọ ý của các Cung Tần của Hậu Cung chứ. Cớ sao người lại một mình đơn phương lập Hậu?- Liễu Tích cất giọng nhẹ nhàng, dứt khoát. Ánh mắt nhìn đăm đăm vào Chiêu Trinh như muốn ăn tươi nuốt sống.
-Vậy theo nàng, Chiêu Trinh không phù hợp ở điểm nào?- Đông Duẩn khẽ nhếch môi.
-Thứ nhất, Chiêu Trinh vào Cung sau nhiều Phi Tần khác. Thứ hai, con trai của Chiêu Trinh là Thái Tử không phải Hoàng Thái Tử càng không phải người nối ngôi vua thì sao nàng ấy có thể bước lên ngôi vị Hoàng Hậu. Tuy Hoàng Hậu đã bị phế truất, người có thể lập Hậu khác nhưng một người không đủ phẩm chất thì sao có thể xứng bậc mẫu nghi thiên hạ?
-Vậy theo Liễu Phi thì ai là người xứng đáng nhất?- Đông Duẩn khẽ cười.
-Ai là người xứng đáng chỉ có người mới hiểu rõ thôi!
-Haha!!! Được, theo ý Trẫm Chiêu Quý Phi vẫn xứng đáng nhất. Còn về ý kiến của người dân thì nàng khỏi lo lắng, Trâm đã hạ lệnh xuống thôn xã dọ ý của người dân, các Cung Tần khác cũng như thế, đa phần đều đồng ý cả.
-Nhưng Hoàng Thượng, tại sao người không hề hỏi han gì đến Liễu Tích?- Liễu Tích cả giận, nhíu chặt hai mày.
-Ta định hỏi ý của nàng và một số Cung Tần còn lại nhưng Thái Hậu đã đồng ý thay, mà nàng cũng biết đó, lời của Thái Hậu chính là lời của cả Hậu Cung. À còn chuyện của Giao Ân Thái Tử nữa chứ! Cách đây không lâu nàng có đi Lâm Thục du ngoạn cùng Liễu Phu Nhân trong lúc đó Giao Ân đã được sắc phong là Hoàng Thái Tử và nhận chỉ đi trấn giữ biên cương. Sau khi về, không ai nói nàng biết sao? Trẫm, nghĩ Ngôn công công đã nhanh miệng hơn Trẫm nữa chứ.
-Hoàng Thượng...người...- Liễu Tích thẹn quá hóa giận, không nói nên lời.
-Thái Hậu giá lâm!
Vừa nghe như thế, tất cả đều quỳ xuống hành lễ trừ Đông Duẩn là đang ung dung ngồi lên ngai vàng.
Từ cửa chính to lớn, một người phụ nữ uy quyền với dáng đi kiêu sa tự tại đang bước vào. Nếu như không ngồi ở chiếc ghế Thái Hậu thì có lẽ ai cũng sẽ nghĩ người ấy ắt hẳn là một đại mỹ nhân, tài sắc vẹn toàn.
-Thỉnh an Thái Hậu, Thái Hậu bình an, bình an, đại bình an.
-Ai gia miễn lễ, các ái khanh mau bình thân.
-Đa tạ Thái Hậu!
Lưu Thái Hậu bước lên bậc thang khắc long phụng tỉ mỉ và được dác vàng. Dừng trước ngai phụng của Hoàng Hậu mà chính bản mình đã từng ngồi lên cách đây khá lâu, bà không khỏi xót xa khi nhớ đến những kỉ niệm giữa bà và Thái Thượng Hoàng vào những ngày tháng ấy. Sự ra đi đột ngột của chồng chính là một nỗi đau thắt lòng mà bà phải chịu đựng.
Gạt đi cảm xúc của mình, Lưu Thái Hậu cất tiếng nói uy quyền và nhìn xuống dưới.
-Hôm nay là ngày con trai của ai gia lập Hậu, những kẻ nào dám phá đám?
-Thái Hậu, thần thiếp chỉ muốn Hoàng Thượng giải bày cho ra lẽ chớ nào dám phá rối a.- Liễu Tích vội vàng nhẹ giọng.
-Liễu Phi có ý kiến gì à?
-Thần thiếp...- Liễu Tích ấp úng.
-Ý định lập Hậu do Hoàng Thượng đề bạt với ai gia đã lâu, suy nghĩ của ai cũng giống với suy nghĩ của Hoàng Thượng, cả Hoàng Cung này chẳng một ai có ý kiến gì sao chỉ riêng Liễu Phi đây là bất bình thôi vậy? Hay là, Liễu Phi nghĩ chỉ có nàng mới đủ tư cách ngồi lên chiếc ngai phụng này?- Lưu Thái Hậu buông ra toàn những câu châm chọc.
-Thần thiếp nào có ý đó!-Liễu Tích đảo mắt, răng nghiến chặt lại.- Chỉ e rằng cả Hoàng Cung này có mắt như mù.
-Loạn ngôn!- Đông Duẩn tức giận, dằn tay vào ngai vàng.
-Liễu Tích không mau quỳ xuống! Ngay cả Hoàng Thượng còn không dám mà ngươi dám trả treo với ai gia à?- Lưu Thái Hậu trừng mắt.
Liễu Tích biết mình trong lúc cả giận đã phát ngôn bậy bạ, liền quỳ xuống dập đầu hối lỗi.
-Thái Hậu, Hoàng Thượng, do Liễu Tích đã sai, thần thiếp đã sai.
-Liễu Tích, ngươi quỳ ở đó mà nghe ai gia nói. Những chuyện ngươi làm, ngày hôm nay ai gia sẽ cho bàn dân thiên hạ biết hết. Sống trong Hậu Cung này, ai cũng phải tìm cho mình một chỗ đứng vững chắc. Nhưng làm gì cũng phải nghĩ xem lương tâm của mình đặt ở đâu. Con trai ngươi chết là do khi sinh ra đã yếu ớt, sức lực không bằng ai. Thế nào ngươi lại đi rêu rao khắp Cung là do Chiêu Trinh cũng mang long thai, sợ con trai người cướp lấy ngai vàng. Năm Ân nhi 3 tuổi, chính ngươi đã sai Ngôn công công bắt cháu của ta mà mang đi. Không nhờ vị quan ngũ phẩm ở Đại Lâm thấy kim bài của ta mà đưa về, nếu không thì đến bao giờ Đại Thái Tử của Đại Đông Thuyên Quốc này trở về đây? Do ngươi, chỉ cần một hành động sai trái nào đó của ngươi thôi cũng đủ làm cho Đại Quốc này suy vong rồi chứ đừng nói gì đến sự phồn thịnh, ngự trị mãi mãi về sau. Tội ác ngươi làm ắt ngươi phải gánh chịu. Ngươi ỷ dưới một người trên vạn người thì muốn làm gì thì làm à? Ngươi nên nhớ Hoàng Thượng là Hoàng Thượng, người chỉ lo việc Triều chính còn ta Lưu Thái Hậu mới chính là người nắm quyền cai quản các ngươi đây. Ta lập Hậu là giúp ta một vài phần chứ không phải xong xuôi rồi thì ta giao hết để thảnh thơi tấm thân này.
-Liễu Tích, ngay cả tội ác tày trời như thế mà ngươi cũng dám làm sao? Lỡ như con trai Trẫm không trở về thì bấy giờ thuận lợi cho ngươi rồi chứ gì?- Đông Duẩn siết chặt tay, sắc khí cũng nóng dần lên.- Người đâu! Mau đưa Liễu Tích vào lãnh cung, sống hết quảng đời còn lại để ả biết lỗi của mình mà sám hối.
-Hoàng Thượng, Liễu Tích biết lỗi, xin người rộng lòng thứ tha.- Liễu Tích liên tục dập đầu.
-Người đâu, mau lên.- Không màng đến lời của Liễu Tích, Đông Duẩn quát.
Chiêu Trinh thấy tình thế đã không cứu vãn được nữa liền quỳ xuống van xin giúp Liễu Tích.
-Hoàng Thượng, Thái Hậu! Chiêu Trinh biết việc mà Liễu Phi gây ra là do lòng đố kỵ và đau khổ, khốn đốn khi mất đi đứa con do mình đứt ruột sinh ra. So với mọi bề chỉ do cảm tính lấn át đi lí trí. Người nên khoan dung, độ lượng cho Liễu Phi một cơ hội sửa sai.
-Chiêu Quý Phi, nàng mau đứng dậy cho Trẫm. Chính ả đã hại con trai của nàng mà bây giờ nàng còn van xin giúp hay sao?- Đông Duẩn nhẹ giọng.
-Hoàng Thượng, chuyện mình làm thì ắt hẳn trời biết, đất biết. Người hãy để mọi chuyện thuận theo tự nhiên còn hơn chính người lại là kẻ sát nhân.- Chiêu Trinh vẫn không đứng dậy, quỳ mãi ở đấy.
-Ai gia bảo Chiêu Quý Phi lập tức đứng dậy!- Lưu Thái Hậu gằn giọng.
-Thần thiếp sẽ quỳ đến khi nào Hoàng Thượng và Thái Hậu tha lỗi cho Liễu Phi thì mới thôi.- Chiêu Trinh một mực giữ vững ý chí của mình.
-Được, nếu nàng không đứng dậy thì Trẫm cũng sẽ đưa nàng vào lãnh cung.
-Phụ Hoàng!- Vỹ Ái và Lệ Vân vội vàng quỳ xuống.
-Phụ Hoàng, nhi thần mong người khai ân, tha lỗi cho mẫu hậu. Mẫu hậu làm vậy chỉ vì muốn người tha thứ những lỗi lầm đã qua của Liễu Phi thôi.- Vỹ Ái không ngừng run cầm cập.
-Phải đó Phụ Hoàng, nhi thần mong người khai ân!- Lệ Vân bẽn lẽn cất tiếng.
-Chiêu Quý Phi ơi là Chiêu Quý Phi! Nàng muốn Trẫm phải làm gì đây? Bản thân của nàng cũng biết người mà Trẫm sủng ái nhất chính là nàng rồi bây giờ nàng lại dựa vào đấy mà ép buộc Trẫm hay sao?- Đông Duẩn thở dài.
-Thần thiếp nói rồi, nếu Hoàng Thượng tha thứ cho Liễu Phi thì thần thiếp sẽ đứng dậy. Không lẽ một chuyện đơn giản như vậy, Hoàng thượng cũng không làm được?- Chiêu Trinh cắn chặt môi.
-Mẫu Hậu...!- Đông Duẩn quay sang cầu cứu Lưu Thái Hậu.
-Người muốn làm gì thì làm, ai gia đây không ý kiến.- Lưu Thái Hậu lắc đầu.
-Thôi được! Chiêu Quý Phi, An Nhiên công chúa và Thuyễn Bình công chúa mau đứng dậy.- Đông Duẩn phất tay áo.
-Đa tạ Hoàng Thượng.
-Còn Liễu Phi, tuy không được đưa vào lãnh cung nhưng Trẫm phạt người cả cuộc đời này không được bước ra khỏi tẩm cung, sống một mình ở Hoa Thy Điện. Còn Ngôn Công Công, ta sẽ xử phạt sau.
-Tạ ơn Hoàng Thượng!
Vài người tỳ nữ đi đến đỡ Liễu Tích đứng dậy rồi đưa về Hoa Thy Điện. Chiêu Trinh lặng lẽ nhìn sắc thái của Đông Duẩn. Nàng biết đây là hình phạt vẫn chưa thỏa lòng của người.
Lưu Thái Hậu nhìn Chiêu Trinh nháy nháy mắt rồi nhìn Đông Duẩn ra ám hiệu. Chiêu Trinh hiểu ý, nhanh chóng bước lên bậc thang đến bên Đông Duẩn. Đưa tay vuốt vuốt ngực, làm dịu đi con tức giận và rót vào tai những lời ngọt như mật.
-Hoàng Thượng còn giận thần thiếp sao? Nếu Hoàng Thượng giận Chiêu Trinh như thế rồi thì Chiêu Trinh phải làm sao đây?
Đông Duẩn bật cười, quay sang mắng yêu Chiêu Trinh.
-Nàng đó! Thật biết cách làm Trẫm hạ hỏa.
Đông Duẩn đứng dậy, nắm lấy tay của Chiêu Trinh.
-Trẫm chính thức tuyên bố sắc phong Chiêu Quý Phi làm Hoàng Hậu.
-Hoàng Thượng anh minh!...