-Không ngờ Vỹ Ái công chúa trốn yến tiệc là ra đây.
Một giọng nói trầm trầm nhưng mang đầy sự ấm áp và yêu thương vang lên phía sau Vỹ Ái.
Vỹ Ái quay đầu nhìn lại. Trước mắt nàng, một nam nhân tuấn nhan anh tú, khí chất bức người. Vỹ Ái mỉm cười rồi lại ngắm ánh trăng vàng đang tỏa sáng giữa bầu trời đầy sao đêm. Dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng ấy trông nàng càng yêu kiều, thanh nét biết bao.
-Tuệ Dân ca ca, đêm nay trăng đẹp lắm đúng không?- Vỹ Ái ưu nhã, nhẹ nhàng hỏi.
-Đúng, trăng đêm nay rất sáng và tròn.- Tuệ Dân mỉm cười, nhìn ánh trăng rồi lại nhìn ngắm nàng.
Hoạt Tuệ Dân là con trai trưởng của Hoạt tướng quân. Từ nhỏ đã được tiến cung chơi đùa cùng Vỹ Ái và Lệ Vân. Đôi khi còn góp một ít ý kiến nhỏ nhặt cho hoàng thượng trong chiến cơ đại sự, do trí thông minh từ nhỏ hơn hẳn người thường.
Vỹ Ái chợt nắm lấy tay của Tuệ Dân kéo lại đứng ngay bên cạnh nàng. Tuệ Dân có chút sững sờ, vì thế mà tim cũng càng đập mạnh.
Vỹ Ái cố nén vết thương lòng, hai môi mím chặt lại, gượng cười.
-Tuệ Dân ca ca, ta nghe phụ hoàng bảo sau khi ta thành thân thì sẽ tát hợp cho huynh và Lệ Vân tỷ tỷ. Đúng chứ?
-Đúng là vậy nhưng ta sẽ từ chối hoàng thượng việc tát hợp này cho dù có mang tội phản nghịch.- Tuệ Dân cười khổ.
-Sao vậy chứ?- Vỹ Ái ngạc nhiên, chẳng phải Lệ Vân rất tốt lại thùy mị, dịu dàng, là nữ nhân vạn người si mê cơ mà.
-Vì Lệ Vân không phải là người mà ta yêu.- Tuệ Dân cong môi cố tỏ ra vui vẻ.
-Vậy, người huynh yêu...là ai?- Vỹ Ái tò mò hỏi.
Tuệ Dân đan tay vào tay của Vỹ Ái, ôn tồn thốt ra.
-Người ta yêu tuyệt nhiên chỉ có nàng.
Vỹ Ái như chấn động. Tình cảm này nàng đã chôn chặt suốt mười bốn năm từ khi gặp Tuệ Dân năm nàng tròn bốn tuổi. Thiết nghĩ, Tuệ Dân vốn thích tỷ tỷ nên nàng không dám nói. Tình đơn phương vẫn chỉ là đơn phương mà thôi.
Vỹ Ái im lặng, ngắm bầu trời đêm với những ngôi sao lấp lánh. Nàng biết, nàng và Tuệ Dân sẽ không đến được với nhau, sẽ không thể ở bên cạnh nhau cho nên nàng không dám mạo phạm gì nhiều.
Tuệ Dân không nói nữa, chọn cách im lặng là tốt nhất. Có lẽ phụ thân nói đúng, Vỹ Ái không bao giờ thuộc về chàng. Tuệ Dân mỉm cười, cố gắng kìm lại những chua xót trong tim.
Vỹ Ái tựa đầu vào vai Tuệ Dân, giống như hai người lúc nhỏ. Bây giờ nàng chỉ cần có Tuệ Dân bên cạnh, che lấp nỗi cô đơn cùng nàng.
Phía xa xa, bốn cặp mắt nhìn theo, không biểu lộ một chút cảm xúc nào. Họ không bảo không rằng mà quay đi cùng một lúc.
...
Vỹ Ái cùng Tiểu Y quay về, vừa vào đến cửa thì nàng đã kinh hãi chỉ có thể lắp bắp.
-Các...các ngươi...
Ngạo Huấn, Khoa Huyễn, Lạc Trắc và Tôn Trì đang nhấm nháp ít trà, vừa thấy bóng dáng của nàng thì họ liền đưa mắt nhìn.
-Các ngươi sao lại vào đây?
-Hoàng thượng cho!- Khoa Huyễn chỉ mở miệng nói ba từ.
-Nếu phụ hoàng cho phép các ngươi vào thì các ngươi cũng phải ở nội đường chứ? Sao lại vào mộng phòng của ta?- Vỹ Ái nhíu mày giận dỗi.
-Cũng là hoàng thượng cho!- Lạc Trắc nở một nụ cười ngây ngô.
Vỹ Ái cắn môi, cả hoàng cung này có nàng công chúa nào chưa thành thân đã để nam nhân khác thấy mộng phòng của mình. Mà ngay tại đây không phải một mà là đến tận 4 người. Ôi trời, chắc nàng chết mất.
-Vỹ Ái công chúa đã khỏe rồi à?- Tôn Trì hỏi giọng lo lắng.
-Ơ...
Vỹ Ái chợt nhớ ra, nàng vội trở nên khó thở, cả thân người chao đảo ngã vào người Tiểu Y.
-A, công chúa, công chúa...người không sao chứ?- Tiểu Y hốt hoảng, đỡ lấy nàng.
Vỹ Ái nháy nháy mắt, ra hiệu cho Tiểu Y. Tiểu Y vừa thấy được liền hiểu ý, bè theo Vỹ Ái.
-Công chúa, người đang không khỏe, để nô tỳ đưa công chúa vào nghỉ ngơi.
-Tiểu Y, ngươi nhớ nếu ngày mai phụ hoàng đến thì bẩm “Vỹ Ái thất lễ, không ra cung kiến người được!”
-Nô tỳ đã rõ, bây giờ công chúa hãy nghỉ ngơi cho lại sức.
Tiểu Y dìu nàng đến giường, để nàng nằm xuống và đắp chăn cẩn thận. Vỹ Ái khẽ liếc mắt nhìn bốn vị thái tử rồi nhìn Tiểu Y.
-Ngươi mau ra đó, giúp ta đuổi khéo họ đi.
-Tiểu Y hiểu rồi ạ.
Tiểu Y ra ngoài, cúi đầu lễ phép.
-Thưa bốn vị thái tử, công chúa đang không khỏe trong người, nếu sáng mai có thời gian thì hãy quay lại đây thăm công chúa còn bây giờ đã khuya e rằng không tiện.
-Được rồi, ngươi bẩm lại với công chúa, sáng sớm ngày mai, ta sẽ đến thăm.- Ngạo Huấn đứng dậy, vừa nói được bấy nhiêu đấy đã bỏ đi.
Ba vị kia cũng không nói thêm gì, cứ thế họ bỏ ra ngoài.
-Thưa công chúa, các vị thái tử đã đi rồi ạ.
-Tiểu Y, ta...ta thấy...trong người không ổn.
-Công chúa, người không sao chứ?- Tiểu Y chạy đến, lo lắng áp tay vào trán Vỹ Ái.
Cả người Vỹ Ái nóng bừng, đôi môi cũng trắng bệch, khô khốc. Trước mắt nàng, mọi thứ trở nên mờ ảo, đầu bỗng đau nhức khiến nàng hoa cả mắt.
-Công chúa, người đừng làm nô tỳ sợ, để nô tỳ đi gọi thái y.
Tiểu Y vừa nói xong thì chạy vụt đi tìm thái y, dáng vẻ vô cùng lo lắng.
Tuệ Dân vào trong mộng phòng của Vỹ Ái, do lúc nãy chàng đang ở hoa viên, một mình hưởng hoa ngắm nguyệt. Thấy Tiểu Y hối hả chạy đi thì kéo lại hỏi. Tiểu Y kể hết chuyện cho Tuệ Dân nghe rồi nhanh chóng chạy đi tìm thái y.
-Vỹ Ái, muội không sao chứ?
Tuệ Dân nâng đầu Vỹ Ái lên, tựa vào người chàng và ôm nàng vào vòng tay của mình. Vỹ Ái nhíu hai mày thanh tú, trên mặt lấm tấm mồ hôi. Hai mắt nàng nhắm nghiền, không thể mở.
Trong cơn mê man nàng vẫn thấy bóng dáng của Tuệ Dân ở hoa viên. Bất giác nàng thốt lên, gọi tên chàng.
-Tuệ Dân...Tuệ Dân...
-Ta ở đây, ở ngay bên cạnh muội.
Tiếng thở đều đều của Vỹ Ái phả vào tay Tuệ Dân, làm chàng đỡ phải lo lắng. Vỹ Ái tuy im lặng, không cử động nữa nhưng nàng vẫn rất mệt mỏi và bức rức. Nàng nhận thấy một vòng tay rất ấm áp đang ôm nàng vào lòng, yêu thương và đầy ý nuông chiều.
...
Sáng sớm, sau khi thái y bắt mạch và kê thuốc cho Vỹ Ái thì phát hiện thân nhiệt của nàng không điều độ dẫn đến bạo bệnh như đêm qua.
Bốn vị thái tử nghe tin cũng đến “thăm hỏi” nàng. Theo như họ thấy hôm qua, nàng đang giả vờ mắc bệnh, để xem hôm nay nàng còn giả vờ như thế nào.
Nhìn Vỹ Ái trên giường, sắc mặt kém hơn rất nhiều, thân người như mất hết sức lực. Họ nheo mắt, bán tín bán nghi.
-Hoàng Thượng giá đáo. Chiêu quý phi đến.
-Tham kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
-Tham kiến Chiếu Quý Phi, Quý Phi bình an, bình an, đại bình an.
-Trẫm miễn lễ, các khanh hãy bình thân.- Đông Duẩn phất tay áo.
-Tạ ơn hoàng thượng.
Đông Duẩn đến bên giường của Vỹ Ái và ngồi xuống sờ tay lên trán nàng.
Chiếu Trinh quay sang thái y nhã nhặn hỏi, chất giọng rất lo lắng.
-Thái y, Ái nhi thế nào rồi?
-Bẩm quý phi, công chúa nhất thời thay đổi thân nhiệt xung thành bạo bệnh.- Thái y chấp tay, cẩn cúi thưa.
-Được rồi, ngươi lui đi.
-Tạ ơn quý phi.
Chiêu Trinh đến bên Vỹ Ái, lo sợ nắm tay nàng. Gương mặt như vừa hốt hoảng.
Vỹ Ái cử động hai mắt rồi lười biếng mở mắt ra. Nàng thấy xung quanh có rất nhiều người nhưng đã mất bóng của Tuệ Dân. Đôi mắt nàng chợt trùng xuống.
-Ái nhi, Ái nhi không sao chứ?- Chiêu Trinh như vừa bắt được vàng, gấp rút hỏi nàng.
-Nữ nhi không sao, hiện giờ đã khỏe.- Vỹ Ái nói giọng nho nhỏ, khó nghe.
-Tốt rồi, như thế đã tốt rồi.- Đông Duẩn gật đầu, mừng rỡ.
Tiểu Y bưng trên khay một chén thuốc đi vào.
-Tham kiến hoàng thượng, tham kiến quý phi nương nương.
-Trẫm miễn lễ.
-Bẩm hoàng thượng, đây là thuốc do Khuê thái y kê và bảo nô tỳ sắt cho công chúa.
-Ngươi đưa đây, để tự tay trẫm cho Vỹ Ái uống.
-Thưa, phụ hoàng, để nữ nhi tự mình uống được, người đừng hạ vi long thể.
Vỹ Ái gượng dậy và nhận lấy chén thuốc.
...
Mọi người đều trở về tẩm cung lo việc riêng của mình. Chỉ còn Lạc Trắc là ở lại. Vốn dĩ lúc nãy chàng đi cùng ba vị kia nhưng vì lo lắng cho Vỹ Ái nên quay trở lại.
-Sao ngươi không về?
-Ta lo cho ngươi, lỡ như ngươi ở một mình lại có bất trắc gì thì sao.- Lạc Trắc nhíu mày như trách móc.
-Ta vẫn còn Tiểu Y bên cạnh mà, ngươi không phải lo như thế.
-Ngươi đã khỏe hơn rồi chứ?
-Ta vẫn ổn.
-Ngươi muốn đi đâu cho khoây khỏa đầu óc không?
-Bây giờ ta muốn cử động còn không được mà đi đâu.- Nàng lắc đầu rồi thở dài ra.
Lạc Trắc mỉm cười song đó vươn tay bế sóc nàng đi.
-Lạc Trắc, ngươi buông ta xuống, ngươi đưa ta đi đâu?
Nàng giãy giụa, dùng tay đánh vào ngực Lạc Trắc.
-Ta đưa ngươi đến một nơi. Tuy ngươi không còn sức để đi nhưng bên cạnh ngươi vẫn còn ta.
Vỹ Ái vì câu nói ấy làm cho đỏ mặt, tim không ngừng đập mạnh. Nàng lấy lại lí trí rồi vẫn cố đánh vào ngực Lạc Trắc.
-Lạc Trắc buông ta xuống ngay. Ta là công chúa đương triều, chưa thành thân, không thể nam nhân nào chạm vào.
Lạc Trắc sững người, ánh mắt nhìn nàng đầy tức giận.
-Không để nam nhân chạm vào? Vậy hôm qua nàng cùng nam nhân khác ở hoa viên nắm tay nhau gọi là gì?...