Nữ Vương Thế Giới Ngầm Quá Kiêu Ngạo

Chương 49: Chương 49: Ai là nương tử?




Thính Phong Hiên.  

Đèn được thấp đầy đủ sáng như ban ngày.  

Phượng Cửu Ca cùng Vân Ngạo Thiên vừa mới vào trong hiên, chỉ thấy một phụ nhân đang đứng ở cửa phòng ăn, thân hình như nhàh liễu dưới gió. Lông mày nhỏ như liễu, hai mắt như hoa, không tính là tuyệt sắc, nhưng cũng là loại bên trong bích ngọc dễ nhìn.  

Bên cạnh, một người đàn ông trung niên vặn vẹo đứng ở nơi đó cẩn thận che chở cho người phụ nhân kia, ánh mắt lại hướng về phía nơi này, bày ra khuôn mặt thối, giống như là không hy vọng hai người bọn họ lại đây.  

Nam nhân này không phải Phượng Vân là ai? Mà vị phụ nhân bên cạnh hắn, tất nhiên là mẫu thân của Phượng Cửu Ca, Hạ Doanh Doanh.  

Phượng Cửu Ca thấy vậy cười khẽ một tiếng, tới gần Vân Ngạo Thiên, nhỏ giọng nói với hắn: “Nương ta có chứng đờm, lát nữa nói cái gì ngươi chỉ cần đáp ứng là được, không cần để trong lòng.”

Vân Ngạo Thiên có chút không hiểu ý tứ của Phượng Cửu Ca, chỉ thấy nàng sải bước đi tới, nâng Hạ Doanh Doanh liền nhanh chóng đi vào trong phòng: “Nương thân thể người yếu ớt, đứng ở bên ngoài cẩn thận bị cảm lạnh.”

Hừ, còn không phải là ngươi tính tình nóng nảy, không muốn tới. Phượng Vân trừng mắt nhìn Phượng Cửu Ca một cái.  

Phượng Cửu Ca tâm tình tốt, cũng hừ lạnh một tiếng, không quan tâm tới Phượng Vân.  

Lại nói nguyên nhân ân oán của hai người, vẫn là bởi vì Hạ Doanh Doanh mà nổi lên.  

Thân thể Hạ Doanh Doanh lại nói chính là Lâm muội muội đầu thai chuyển thế a, là một người yếu đuối. Lúc trước mang thai Phượng Cửu Ca, Phượng Vân cũng không đồng ý nàng đem hài tử sinh ra, kết quả nàng lấy cái chết bức bách, thế muốn bảo vệ huyết nhục của mình.  

Phượng Vân không cách nào, chỉ có thể cẩn thận che chở thân thể Hạ Doanh Doanh, kết quả nàng còn đang lúc sinh nở xuất hiện tình huống, lâm vào hôn mê, tính mạng nguy kịch. Về sau dùng cực phẩm đan dược treo lấy tính mạng, lại dẫn phát chứng đờm, vô luận là phương pháp gì, lại lâu ngày trị không được.  

Mấy năm nay Phượng Cửu Ca vơ vét vô số dược vật quý hiếm, nhưng không thấy hiệu quả. Cũng chỉ có thể nhìn mẫu thân nhà mình, ngẫu nhiên tư duy không giống người thường.  

Ví dụ như bây giờ, Hạ Doanh Doanh đột nhiên tránh thoát tay Phượng Cửu Ca, ngược lại đi tới trước mặt Vân Ngạo Thiên, nắm lấy tay hắn: “Con dâu a, con phải cẩn thận một chút. Thật vất vả mới có được tiểu bảo bối, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.”

Nói xong còn trừng mắt nhìn Phượng Cửu Ca một cái: “Ngươi làm trượng phu cũng không chiếu cố nương tử của ngươi thật tốt, trong bụng hắn có thể mang cốt nhục của ngươi, chính là thời điểm cần quan tâm.”

Phượng Cửu Ca nhìn khuôn mặt giống như kết thành một tầng băng sương của Vân Ngạo Thiên, nhịn cười liên tục đáp: “Nương giáo huấn đúng, ta sẽ hảo hảo chiếu cố nương tử ta.”

Nói xong còn ngẩng đầu, hướng về phía Vân Ngạo Thiên nhướng mày: “Nương tử, sau này ta tuyệt đối sẽ đối xử tốt với người.”

“Như vậy là tốt rồi. Chúng ta hãy vào dùng bữa tối thôi. “

Hạ Doanh Doanh dịu dàng cười, Phượng Vân vội vàng hướng về phía Phượng Cửu Ca nháy mắt một cái, đỡ Hạ Doanh Doanh tiến vào phòng ăn.  

Vừa thấy Hạ Doanh Doanh vào phòng, Phượng Cửu Ca lập tức nhịn không được cười điên cuồng, cười đến nước mắt đều chảy ra: “Ha ha, nương tử, sau này ngươi phải sinh cho ta một tiểu tử mập mạp a! ”

Đỉnh đầu Vân Ngạo Thiên giống như mây đen kéo đến, một thân khí bạo ngược tăng vọt. Lông mày rậm rạp nhếch lên như lợi kiếm cắm nghiêng, một đôi mắt đen liếc nhìn nàng, sắc bén kinh người.  

Phượng Cửu Ca vừa thấy khí thế dọa người của hắn, lập tức thu liễm ý cười, cố nén tâm tư nghiêm túc nói: “Ta sinh cho ngươi, ta sinh cho ngươi còn không được sao? ”

Vân Ngạo Thiên ngẩn người, ánh mắt trầm xuống, thần sắc trong mắt biến ảo trong chốc lát, nhẹ nhàng tràn ra một chữ: “Được.”

Khí tức cuồng lược đột nhiên mất đi, đến vô tung đi vô ảnh.  

Phượng Cửu Ca gợi lên một nụ cười không tiếng động, đưa tay kéo tay Vân Ngạo Thiên: “Nếu là phu quân ta, thân nhân của ta cũng là thân nhân của ngươi. Họ sẽ đối xử tốt với ngươi như ta, và ngươi cũng vậy.”

Vân Ngạo Thiên sắc mặt khẽ động, gật gật đầu: “Đây là đương nhiên.”

Phượng Vân ở bên trong nhìn hai người ở cửa lải nhải nửa ngày, có chút không kiên nhẫn: “Ta nói hai người các ngươi, trời đều muốn sáng rồi, cơm tối này các ngươi còn ăn hay không! ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.