Kình Thiên Phong, nằm ở nơi giao nhau nơi tứ đại gia tộc quản lý, lại nói tiếp cũng được coi là trung tâm của Minh Nguyệt vương triều.
Kình Thiên Phong này do trưởng lão hội tọa trấn, nhiều năm như vậy vẫn khống chế cân bằng tứ đại gia tộc, điều khiển thực lực của tứ đại gia tộc, không cho một gia tộc nào mạnh hơn, đánh vỡ thế cục hiện tại.
Mà trưởng lão hội, thì do bảy vị trưởng lão đỏ, cam, voàng, lục, lam và tím quản lý.
Mà người thừa kế bảy vị trưởng lão này, mới là trọng điểm mọi người quan tâm.
Mỗi bốn năm một lần trưởng lão hội tuyển chọn đại hội, sẽ từ trong tứ đại gia tộc, thông qua tỷ thí chọn ra bảy thanh niên có chí, đức, tài, kiêm đầy đủ, làm ứng cử viên cho bảy vị trưởng lão.
Sau đó, còn có thể đưa bọn họ đến học viện đứng đầu Lâm Uyên đại lục – Đế Phụ học viện tiến hành học tập sâu hơn một bước, sau khi trở về chính là thành viên trưởng lão hội.
Các thành viên của hội trưởng lão có quyền quyết định trong nhiều sự kiện lớn. Mà những người này, lại toàn bộ là từ trong tứ đại gia tộc đề cử người tuyển ra. Cho nên trong bảy danh ngạch này, có thể tiến vào mấy bản gia tộc, chính là chuyện tộc trưởng bốn gia tộc lo lắng.
Phượng Chấn đối với thực lực của mấy đứa cháu trai của mình cũng hiểu rõ, ngoại trừ Phượng Khinh Ca cùng Phượng Trầm Ca đã thành hôn đi theo nhà chồng ra, Phượng Cửu Ca khẳng định phải tính ở Phượng gia.
Nực cười, ông tốn tinh lực lớn như vậy đưa đến chỗ lão hòa thượng, người bồi dưỡng ra cũng không phải là để cho người ta chiếm tiện nghi.
Phượng Chấn hai mắt lấp lánh, tiếp tục nói: “Lễ, Nghĩa, Liêm, Phượng Liêm là dược sư duy nhất trong nhà, đối với Phượng gia mà nói rất trọng yếu, cũng không cần đi. Liền để Phượng Lễ cùng Phượng Nghĩa đi đi.”
Phượng Liêm thanh y nho sam, giọng nói ôn hòa:''Gia gia nói phải.”
Phượng Lễ cùng Phượng Nghĩa cũng gật đầu: “Vâng, gia gia. Tôn nhi nhất định không làm Phượng gia mất mặt.”
“Gia gia, còn có chúng ta.” Phượng Linh Ca ở một bên là một người nóng nảy, lập tức nhịn không được.
Phượng Chấn hiền lành cười cười, nói: “Phượng gia chúng ta người tài giỏi rất nhiều, bây giờ Tử Vô trưởng lão chính là đại cô cô của các ngươi, tự nhiên cũng không thể thiếu các ngươi.”
Tử Vô nguyên danh Là Phượng Doanh, là trưởng nữ của lão gia tử Phượng Chấn, lúc trước ở trưởng lão hội đã có tiếng, sau đó lại bởi vì thi hành đức chính khiến trưởng lão hội tâm phục khẩu phục, hiện giờ chính là trưởng lão quyền uy nhất trưởng lão hội.
Phượng gia từ trên xuống dưới, đều vì truyền kỳ nữ tử này cảm thấy chân thành tự hào.
Phượng Linh Ca vừa nghe lão gia tử nói như vậy, lúc này mới yên tâm không nên nóng nảy, nghe ông tiếp tục nói xong.
“Trong cửu Phượng, Linh, Hoan, Vũ, Nguyệt, Minh, Phi, còn có Tiểu Cửu, đều phải đi. Phượng Chấn nhìn về phía Phượng Cửu Ca, chỉ thấy nàng giống như không nghe mình nói cái gì, vẫn lột một quả nho nhét vào trong miệng Vân Ngạo Thiên, không khỏi cười lắc đầu.
Nha đầu này, khi nào có thể nghiêm túc.
Quyết định này của Phượng Chấn khiến tất cả mọi người chần chờ một chút.
Do dự một lát, Phượng Linh Ca thẳng thắn vẫn hỏi ra: “Gia gia, tuy rằng ngươi nói Tiểu Cửu học được công phu lợi hại trở về, nhưng chúng ta cũng chưa từng thấy qua. Lần đó qua Linh Lung Tháp, sợ cũng là công lao của muội phu đi. Vì sao chúng ta không trực tiếp để muội phu thay Phượng gia đi? ”
Đây cũng là nghi hoặc của mọi người.
Người đàn ông này của Tiểu Cửu, ngày thường chưng ra khuôn mặt lạnh, giống như không có ai có thể lọt vào mắt hắn. Nếu không phải ngày thành thân hắn mở miệng nói một câu, mọi người nhất định còn tưởng rằng hắn là câm.
Bất quá ở hồ sen hắn có thể đánh lui Trịnh Nghiệp Minh thanh sắc đấu khí trung kỳ, vậy chứng tỏ, thực lực của nam nhân này nhất định cao hơn Trịnh Nghiệp Minh.
Vậy vì sao còn muốn bỏ vốn cầu mạt, để cho Tiểu Cửu tham gia, không cho Vân Ngạo Thiên tham gia?
(Chương 51 mình bị nhầm tên tên đại tỷ là Khinh không phải Thanh nhé, cho mình chin lỗi về sự nhầm lẫn)