Ban đêm, yên tĩnh.
Cành cây rung động, ngọn lửa sáng ngời thịt nướng thơm ngát, Phượng Cửu Ca thèm đến chảy nước miếng.
Hách Liên Phong càng thấy khóe môi khẽ nhếch lên, một nụ cười từ khóe mắt đuôi lông mày tán ra: “Ngươi nhìn như vậy, phỏng chừng gà nướng này đều bị ngươi nhìn đỏ mặt.”
Phượng Cửu Ca trợn trắng mắt, không chớp mắt: “Loã thể của đồng loại của chúng nó ta đã xem qua nhiều lắm, còn giã vờ đỏ mặt cái gì.”
Loã thể... Loã thể...
Rõ ràng câu nói không có bất kỳ ý nghĩa nào, hết lần này tới lần khác có thể làm cho nàng nói ra một loại ý tứ rất kia, làm cho người ta nhất thời á khẩu không nói nên lời.
Mười mấy người chung quanh khóe miệng đồng loạt co giật.
Kỳ thật Phượng Cửu Ca cũng có bất đắc dĩ của mình.
Nàng không nhìn chằm chằm gà nướng của nàng, chẳng lẽ nhìn chằm chằm Hách Liên Phong Việt?
Hắn có cái gì đẹp đâu mà nhìn.
Mười mấy người bọn họ gặp phải cũng là một trong những tiểu phân đội mà Hách Liên Phong Việt mang đến, đều là loại nhân vật nghiêm túc ngôn tiếu, giống như lợi khí.
Nàng và bọn họ khẳng định không còn lời nào để nói, lại không muốn cùng Hách Liên Phong Việt noi chuyện, chỉ có thể đem tình cảm ân cần chờ đợi, nhìn chằm chằm vào trên người gà nướng còn đang nướng.
Hách Liên Phong Việt đối xử với nàng thật sự không tệ, nhìn nướng không sai biệt lắm, đầu tiên xé một cái đùi gà đưa cho Phượng Cửu Ca.
Hết lần này tới lần khác nàng tươi cười, được tiện nghi còn khoe khoang: “Ta biết quy củ hoàng gia các ngươi, trước khi ăn còn phải tìm người đến thử một lần có độc hay không, loại công việc vừa khổ vừa mệt mỏi này, loại thô lỗ như ta hoàn toàn xứng đáng! ”
Nói xong tiếp nhận lấy lấy đùi gà trong tay Hách Liên Phong Việt, há mồm xé một khối thịt lớn, bắt đầu ăn như hổ đói.
Tiểu Thủy đối với loại gà nướng bình thường này không có hứng thú gì, chỉ ở một bên khinh bỉ nhìn chủ tử nhà mình.
Khí chất, khí chất, khí chất đâu...!
Hách Liên Phong Việt ở một bên ngược lại tương đối bình tĩnh.
Hắn ta đã quen với hành động của nàng.
Tao nhã xé bỏ một cái đùi gà khác, tướng ăn kia cùng Phượng Cửu Ca tạo thành tương phản rõ rệt, giống như đang ăn một bữa ăn thịnh soạn.
Ăn no uống đủ, Phượng Cửu Ca giương mắt nhìn, thấy Hách Liên Phong Việt cùng mười mấy hắc y nhân kia đồng loạt nhìn nàng, không nói một câu.
Nàng ngay lập tức thức thời đứng dậy: “Mệt mỏi một ngày, ta đi nghỉ ngơi trước đây, mọi người muốn nói gì, từ từ nói. Muốn làm chuyện gì, từ từ làm, ta sẽ không làm phiền.”
Rất rõ ràng, mười mấy hắc y nhân còn sót lại cũng gặp phải thương thế nghiêm trọng, về phần là thiên ý hay là giả tạo, cái này thì phải cân nhắc.
Hách Liên Phong Việt khẳng định có kế hoạch muốn an bài, không liên quan đến chuyện của nàng, chính là ở trước mặt nàng nói nàng cũng không có hứng thú gì, tội gì ở đó, để cho bọn họ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi một chữ cũng không phun ra được?
Dứt khoát chiếm lấy tiên cơ, chiếm lều trại trước.
Mười mấy hắc y nhân chung quanh thấy Phượng Cửu Ca trực tiếp chui vào lều trại duy nhất, lại thấy bệ hạ của bọn họ không có ngăn cản, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Trách không được bệ hạ cưng chiều nữ nhân kia như vậy, xem ra là sủng ái mới bệ hạ thu được.
Hách Liên Phong Việt ho khan hai tiếng, kéo suy nghĩ của chúng hộ vệ trở về, lúc này mới mở miệng: “Các ngươi vừa nói, các ngươi trên đường gặp phải người của Thượng Đế Phong...”
Đêm, quá dài, ngưng tụ thành sương đêm lạnh.
Hách Liên Phong Việt có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, vén rèm lều trại lên, đi vào.
Bên trong lều trại, Phượng Cửu Ca chiếm cứ một bên, còn một bên trống rỗng.
Hắn thấy vậy, ý cười trong mắt thật sâu, rạng rỡ lóe sáng.
Nữ nhân này, xem ra cũng biết đêm nay hai người bọn họ sẽ cô nam quả nữ ở chung một phòng, cho nên đem địa phương lưu lại cho hắn.
A, tiết mục lạt mềm buộc chặt, nàng ngược lại chơi đến nhẹ nhàng quen thuộc.