Nữ Vương Thế Giới Ngầm Quá Kiêu Ngạo

Chương 45: Chương 45: Cởi y phục ra




Vân Ngạo Thiên chậm rãi để ý đến y bào huyền sắc trên người, nhấc mí mắt liếc nhìn Phượng Cửu Ca một cái, ánh mắt thu liễm lại.  

Hắn mở miệng, mặc dù là quan tâm, nhưng ngữ khí vẫn lạnh như trước: “Vết thương của ngươi rất nhanh khỏi, trong chốc lát đã không sao? ”

Phượng Cửu Ca tùy tiện ngồi đối diện Vân Ngạo Thiên, bưng trà lạnh trên bàn lên uống một ngụm: “Thân thể ta rất tốt. Tam ca lại tinh thông y thuật, giỏi luyện đan, có hắn ở đây, ta còn có thể có chuyện gì.”

Mỗi lần hắn kê cho nàng một đống thuốc uống, nhìn liền đau đầu, dứt khoát thừa dịp người không chú ý, toàn bộ đều ném xuống vách núi.  

Nếu bàn về thánh phẩm chữa thương, nàng cất giữ những bảo bối kia, so với tam ca có tác dụng nhiều hơn.  

Vân Ngạo Thiên giương mắt nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt thật sâu: “Tam ca ngươi ngược lại y thuật rất cao thâm.”

''Đúng...đúng vậy...” Phượng Cửu Ca không hiểu sao bị ánh mắt Vân Ngạo Thiên nhìn có chút sợ hãi, nhanh chóng đem lực chú ý chuyển đến mục đích của nàng, “Hồi Nguyên Thuật của ngươi lợi hại như vậy, thân thể hẳn là tốt hơn không sai biệt lắm đi, ta đang muốn mang theo ngươi đi gặp một người.”

Ánh mắt trong vắt của Vân Ngạo Thiên bắn về phía nàng, biểu tình nhàn nhạt không có một chút phập phồng.  

“Cởi y phục ra.”

“Cái gì?”

Phượng Cửu Ca bị kinh hãi nhảy ra một bước, trong tay Truy Hồn ngang ngực, làm bộ hộ vệ, “Vân Ngạo Thiên, ngươi cũng đừng quên đáp ứng ta cái gì.”

“Phu quân.”

“Ta quản phu quân ngươi hay là hôn quân, ngươi nên biết thân thể hiện tại của ngươi, nhưng đánh không lại ta.”

Phượng Cửu Ca vừa nghĩ tới đây, lông mày liễu nhướng lên, khóe miệng nhếch lên mang theo vẻ tà khí, “Như thế nào? Chẳng lẽ phu quân một mình khó ngủ? ”

Vân Ngạo Thiên nhướng mày, ở khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh khinh thường: “Xem ra Kim Phong Ngọc Lộ này, ta vẫn nên giữ lại tự mình dùng rồi.”

''Phu quân thật sự là, có thứ tốt thì phải nhanh chóng lấy ra, để người hiểu lầm ngươi, thật không tốt.”

Phượng Cửu Ca rút đao tốc độ nhanh, tốc độ thu đao nhanh hơn, nhưng chung quy nhanh nhất vẫn là tốc độ nàng thay đổi sắc mặt.  

Khóe miệng nàng nhếch lên, cười đến mức gọi là rực rỡ như hoa: “Phu quân a, Kim Phong Ngọc Lộ tên này vừa nghe chính là thứ tốt, dùng để làm gì? ”

Không cần làm gì, chỉ cần là đồ vật trong tay Vân Ngạo Thiên, liền tuyệt đối không phải hàng thấp kém, thu trước rồi nói sau.  

Vân Ngạo Thiên không có mở miệng, mà là mở lòng bàn tay hắn ra. Một viên thủy châu trong suốt, ở trong lòng bàn tay hắn khẽ rung động, thoạt nhìn cùng không có khác gì giọt nước bình thường.  

Phượng Cửu Ca đang buồn bực, chỉ thấy một đoàn viên cầu màu lam nước đột nhiên từ trên người nàng vọt ra, trực tiếp nhào vào trong lòng bàn tay Vân Ngạo Thiên, liền đem giọt nước trong lòng tay hắn liếm sạch sẽ.

Những thứ tốt, những thứ đẹp, ta muốn, ta muốn! Xúc tu mềm mại vươn ra giương nanh múa vuốt trước mặt hai người, bộ dáng kia, không phải Tiểu Thủy thì là ai?

Tiểu Thủy này trời sinh thiên trường, bản thân nó chính là vật không tầm thường. Nó đều cảm thấy là thứ tốt, như vậy Kim Phong Ngọc Lộ nhất định là đồ vật thượng đẳng.  

Nhưng Phượng Cửu Ca vừa mới thay đổi vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, Vân Ngạo Thiên lại mở miệng làm dập tắt nàng đang một bụng ân cần:“Chỉ một giọt này.”

Nàng buồn bã nhìn quả bóng nhỏ màu xanh biếc bên cạnh. Tiểu Thủy đang lười biếng nằm trên bàn tiêu hóa kim phong ngọc lộ vừa mới ăn được. Vẻ mặt thỏa mãn kia, nàng nhìn thấy càng thêm ghen tị.  

Vật nhỏ này, vẻn vẹn chỉ một ngày, ăn một khỏa thập tam cấp ma thú nội đan, lại ăn nàng một khỏa đỉnh cấp hộ tâm đan, hiện giờ lại ăn Kim Phong Ngọc Lộ của Vân Ngạo Thiên, nó ngược lại không sợ ăn no chết a.  

Vân Ngạo Thiên nhìn biểu tình Phượng Cửu Ca biến hóa muôn vàn, khóe miệng hơi nhếch lên một chút: “Y phục, cởi ra.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.