Phượng Cửu Ca ngẩng đầu nhìn về phía Vân Ngạo Thiên.
Dưới ánh sáng màu vàng, nam nhân kia lẳng lặng nhìn nàng, mím chặt môi mỏng, không nói một lời.
Nhưng mà nhìn mi tâm khẽ nhăn kia, Phượng Cửu Ca lại hiểu được, hắn đang thúc giục nàng.
Nàng lập tức cũng không chậm trễ, đối mặt với Hách Liên Phong Việt, thẳng thắn mở miệng: “Không phải ngươi hỏi ta muốn ngươi nhiều mạng như vậy làm gì sao? Thực tế, rất đơn giản, ta hy vọng lấy mạng đổi một lời hứa hẹn của ngươi.”
“Hứa hẹn?”
Phượng Cửu Ca gật gật đầu: “Sau này nếu Minh Nguyệt vương triều của ta xảy ra biến cố gì, hy vọng Bệ hạ có thể xem xét, không nên xen vào chia một chén canh. Ta muốn lấy bốn cái mạng Bệ hạ nợ ta đổi lấy lời hứa này, Bệ hạ cũng không thiệt thòi gì.”
“Không thiệt thòi, mà là thiệt thòi lớn.”
Hách Liên Phong Việt liên tục lắc đầu, ngược lại không nghĩ tới Phượng Cửu Ca nữ nhân này tâm ngoan không nói, dã tâm cũng lớn.
Minh Nguyệt vương triều sớm muộn gì cũng biến thiên, Phượng Cửu Ca nàng không phải vật trong ao.
Chỉ là tiếng “Bệ hạ” này, xem ra là muốn đem tình cảm của nàng và hắn trong rừng rậm Cự Nguyên Ma Thú kia, đều đặt ở trên người hắn không muốn hắn nhân cơ hội thôn tính Minh Nguyệt.
Cũng được, Minh Nguyệt vương triều là vùng quê hẻo lánh, Thánh Dực của hắn không hiếm lạ.
Khóe miệng Hách Liên Phong Việt nhếch lên, trên mặt liền lộ ra ý cười du dực, tà khí giống như lần đầu tiên gặp mặt.
“Ta nói này Cửu tiểu thư, Hách Liên Phong Việt ta cũng không phải người chịu thiệt thòi, ngươi cứu ta mấy lần, là đổi lại ta một cái hứa hẹn, ta đáp ứng ngươi. Bất quá hai ngày nay ở chung với nhau trong Ma Thú Sâm Lâm, Hách Liên Phong Việt ta cả đời sẽ không quên...”
Sớm chiều ở chung có thể nói, cùng giường chung gối, may mà hắn không nói ra miệng!
Không quên cái đầu của ngươi!
Phượng Cửu Ca vội vàng nhảy dựng lên, cuống quít đưa tay che miệng Hách Liên Phong Việt.
Hách Liên Phong Việt sớm có chuẩn bị, một bước lùi né tránh, trên mặt ý cười tà mị vẫn như cũ: “Cửu tiểu thư làm gì nhiệt tình như vậy, phu quân ngươi đang ở phía sau, đừng làm hắn hiểu lầm.”
Hách Liên Phong Việt!
Phượng Cửu Ca thật sự thẹn quá hóa giận, Truy Hồn vừa ra, liền chém tới.
Vân Ngạo Thiên chính là một cái bình dấm không thể chọc được, hắn còn lên tiếng tương kích như thế, là ngại mình sống dai quá đúng không!
Nàng lập tức cũng lười nói, trực tiếp vung đao mà lên.
Hỏa Diễm đỏ rực.
Cuồng phong cuốn lên lá khô, tựa hồ muốn đem rễ của tất cả cỏ kia nhổ lên.
Thấy Phượng Cửu Ca thật sự nổi giận, Hách Liên Phong Việt cũng không trêu chọc nàng nữa, đấu khí màu tím trên người thịnh, liền chạy ra một đoạn khoảng cách thật xa.
Hắn cười tủm tỉm hướng về phía Phượng Cửu Ca vung tay lên, xem như chính thức cáo biệt: “Cửu tiểu thư, phu quân ngươi chịu không nổi ngươi, hoan nghênh đến tìm ta. Hậu cung của Hách Liên Phong Việt ta, nhất định lưu lại cho ngươi một tòa cung điện tốt nhất! ”
Một câu này, trở thành một lời hứa hẹn không thể phá vỡ.
Theo sách dã sử của vương triều Thánh Dực đời sau ghi lại, mùa thu năm Lập Hòa thứ ba, hậu cung Thánh Dực đại hưng thổ mộc, xây Cửu Khuyết Cung.
Cửu Khuyết Cung xây xong, rồng bay phượng múa, gạch vàng trải đất, ngọc thạch vi giai. Trình độ xa hoa của nó, trước giờ chưa từng có.
Nhưng sau khi cung điện được xây dựng, không ai sống, thời gian trống lên đến bốn mươi lăm năm.
Phong Việt Đế mỗi lần tiến vào trong điện, lưu luyến không rời, nhưng cũng không lưu lại. Cung nhân đều cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng không có người dám hỏi.
Năm Lập Hòa thứ mười sáu, Phong Việt đế nạp dân nữ Liễu thị làm phi, diễm áp quần phương, sủng nhất lục cung. Trong phút chốc, hậu cung giải tán, từ đó về sau quân vương không lên triều.
Vô số phi tần bị phế, Hoàng hậu tiến vào lãnh cung. Liễu thị Y Y vốn nên mẫu nghi thiên hạ, lại đột nhiên từ Thánh Dực hậu cung biến mất, không thấy bóng dáng.
Nghe nói Liễu thị ngày trước khi mất tích mạnh mẽ xông vào Cửu Khuyết Cung kim bích huy hoàng, thấy trong cung không có dấu vết người ở, trên tường cung treo một bức tranh, nữ tử trong tranh cùng nàng thập phần giống nhau, liền mừng rỡ, thỉnh cầu Phong Việt Đế ban cho.
Phong Việt Đế giận dữ, ban thưởng hạc đỉnh hồng, thi thể ném ở Loạn Tám Cương, sói hoang phân thi.
Năm Lập Hòa thứ bốn mươi tám, Phong Việt Đế băng hà.
Cửu Phụ cung làm bạn với hắn mấy chục năm, trong lúc hắn mất, hao phí vô số nhân lực vật lực chuyển tất cả vào Hoàng Lăng, cùng hắn yên nghĩ.
Đây là chuyện sách sử sau này ghi lại. (tui viết khúc này mà đau lòng quá)
Mà lúc này, Phượng Cửu Ca nghe Hách Liên Phong Việt nói không chuyện không đứng đắn, thật hận không thể cởi giày ra hung hăng chụp chết hắn, để giày của nàng dán lên mặt hắn mới tốt.
Hứ, tức chết nàng.
Hách Liên Phong Việt tự nhiên cũng không có tâm tìm Thất Diệp Hỏa Diễm Thảo, một đám Hỏa Diễm Thú không để cho hắn có được, muốn chống lại Hỏa Kỳ Lân, thêm mười người như hắn cũng không có chút phần thắng nào.
Huống chi Phượng Cửu Ca cũng là hướng về phía Thất Diệp Hỏa Diễm Thảo tới, hắn lại ở lại chỗ này không có chút ý nghĩa nào. Còn không bằng sớm rời khỏi địa bàn Minh Nguyệt vương triều, miễn cho sinh nhiều rắc rối.
Hạ quyết tâm, Hách Liên Phong Việt dựa theo đường cũ trở về, muốn xem có thể gặp được tiểu đội bị thương của mình hay không.
Nhưng mà tiểu phân đội không thấy, ngược lại nhìn thấy mấy người lúc trước cùng con Hỏa Diễm Thú lạc đàn kia chiến đấu. Bọn họ đã được cứu xuống, sau đó Nguyệt Dao chạy tới đang kiểm tra thương thế cho bọn họ, bản thân nàng cũng bị thương không nhẹ.
Thấy Hách Liên Phong Việt lướt qua, mấy người lập tức cảnh giác, đều là vẻ mặt đề phòng nhìn hắn.
Nguyệt Dao lại càng không khách khí mở miệng: “Nam nhân thối, nếu ngươi muốn gây bất lợi cho chúng ta, tốt nhất nên cân nhắc trọng lượng của mình trước.”
Hách Liên Phong Việt nghe lời này, cười vô tội.
Chỉ là vừa mở miệng, ngữ khí tà mị kia, mỗi một chữ đều tựa hồ muốn mạng người: “Suy nghĩ cũng không cần. Một đám tàn binh bại tướng của các ngươi, bổn quân một tay có thể giải quyết. Thánh nữ Nguyệt Dao, chiến thần Trát Tây tướng quân, chết trong Ma Thú Sâm Lâm này thần không biết quỷ không hay, ai biết là ai làm. Các ngươi cho rằng, cơ hội tốt như vậy, bổn quân sẽ buông tha cho các ngươi sao? ”
Đích xác, cơ hội tốt như vậy có thể diệt trừ hai địch nhân hạng nặng, quá tốt. Nguyệt Dao vừa rồi cứu những người đó khiến cả người bị thương, đã hoàn toàn không thành uy hiếp đối với hắn. Hắn hiện tại muốn động thủ, những người đó dùng hết toàn lực cũng không chống đỡ nổi một kích của hắn.
Nguyệt Dao cau mày, không hề đề phòng đứng dậy, đi tới trước mặt Hách Liên Phong Việt.
“Thánh nữ...” Mấy người phía sau lo lắng nhìn Nguyệt Dao, nàng lại khoát tay áo, ý bảo mọi người yên lòng chớ nóng nảy.
“Nói đi, điều kiện.”
Nguyệt Dao thẳng thắn mở miệng, ngữ khí có chút không kiên nhẫn.
Đã sớm nghe nói Hoàng đế Phong Việt của Thánh Dực vương triều làm việc tâm ngoan thủ lạt, không chút lưu tình. Hiện giờ cơ hội tốt đặt ở trước mắt hắn, hắn lại không có đem bọn họ nhanh chóng giết chết, ngược lại có tâm tư nói vài câu, rõ ràng chứng minh hắn có ý đồ khác.
Nguyệt Dao là một người thẳng tính, đơn giản thẳng thắn.
Điều kiện có thể chấp nhận được, bọn họ bảo mệnh. Không thể chấp nhận được, họ chấp nhận số phận.
Tính tình người không của Thượng Đế Phong hào sảng, cũng không có thời gian rảnh rỗi nhìn những âm mưu quỷ kế.
Hách Liên Phong Việt nhún nhún vai, không thể không thừa nhận thánh nữ của Thượng Đế Phong rất thẳng thắn. Hắn cũng không giấu diếm, không chút để ý thuận miệng nói: “Nam nhân ngươi muốn tìm còn sống...”
Con ngươi Nguyệt Dao rũ xuống lập tức nâng lên, bên trong tinh quang lấp lánh: “Hắn ở đâu! ”