Ánh sáng màu vàng của ánh nắng ban mai xuyên qua bóng tối vô tận, rắc lên Tiên Đỉnh cách bầu trời tựa như trong gang tấc.
Bất giác mọi người lại đứng ở đây một ngày một đêm.
Tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên, giống như là sấm rền, thật lâu cũng không có ngừng lại.
“Tiểu Cửu ngoan, ngàn năm qua vẫn chưa có ai có thể đột phá thất tầng Linh Lung Tháp này, thật sự là đem thể diện cho Phượng gia a! Ha ha ha...”
Phượng gia nhị gia tính cách hào sảng liên tục cười điên cuồng ba tiếng, chấn đến màng nhĩ người chung quanh tê dại.
Trịnh Nghiệp Minh bên cạnh kinh ngạc nhìn Phượng Khinh Ca: “Khinh nhi, nàng không phải nói Cửu muội ngươi là phế vật không có đấu khí sao? Chuyện gì đang xảy ra? ”
Phượng Khinh Ca mặt âm trầm, hung hăng trừng trịnh Nghiệp Minh một cái: “Thu hồi bộ dạng không có tiền đồ của chàng. Nàng ấy là muội muội ta, sức mạnh của nàng ta còn không rõ ràng? Chàng không thấy người nam nhân bên cạnh nàng sao? Vừa nhìn cũng không phải là người thiện lương gì. Chàng còn không mau phái người điều tra lai lịch của người nọ.”
''Được rồi, ta sẽ cử người đến ngay lập tức. ”
Phượng Vân lúc này khóe miệng như bị chuột rút, vẻ mặt không dám tin.
Khuê nữ ruột thịt nhà mình, còn tưởng rằng ngoại trừ thích đập bảo bối của hắn, tính tình xấu đến muốn chết, giống như một tiểu lưu manh, miễn cưỡng có thể coi là có ưu điểm, chính là có thể đem lão gia tử dỗ dành xoay quanh.
Hắn từ nhỏ cũng không trông cậy vào nàng có thể thành đại khí gì, dù sao không có tiên thiên đấu khí, khởi đầu đều thấp hơn người khác hơn phân nửa.
Nhưng bất minh thì đã, nhất minh kinh người. Không phi thì thôi, một khi phi là ngút trời.
Hôm nay... Hôm nay...
Tất cả mọi người đều canh giữ bên cạnh Linh Lung Tháp, mắt thấy cơ quan từng tầng từng tầng mở ra, thẳng đến đỉnh.
Linh Lung tháp này chính là tháp thủ hộ ngàn năm của Phượng gia, người có thể từ trong tháp đi ra, ngoại trừ khai sơn tổ sư, không còn ai khác.
Một phế vật không có tu luyện đấu khí, chẳng lẽ thật sự như lão gia tử nói, học được công phu gì to lớn so với đấu khí lợi hại hơn?
Phượng Tịch thân là Phượng gia tử, ngày thường là vững vàng nhất. Bây giờ hắn gặp qua Vân Ngạo Thiên, không khỏi hạ thấp thanh âm, nhỏ giọng hỏi Phượng Chấn: “Cha, người thấy thế nào? Nam nhân Tiểu Cửu kia mang về...”
Phượng Chấn vuốt râu, cười đến ý vị thâm trường: “Kim Lân chẳng phải là vật trong ao sao? Nam nhân kia lợi dụng tốt, Phượng gia ta địa vị ngày càng lớn mạnh. Nếu lợi dụng không tốt, đó chính là tai họa diệt tộc.”
“Vậy...”
“Chuyện hôm nay, ta không hy vọng ở bên ngoài nghe được một chữ.”
“Vâng.”
Phượng Chấn nhìn trận môn Linh Lung Tháp chậm rãi mở ra, không khỏi cười tủm tỉm khoát tay áo: “Đi chuẩn bị hôn lễ cho Tiểu Cửu đi.”
“Đúng rồi phu quân, nước vừa rồi của Tiểu Thủy không làm hại ngươi, vậy vừa rồi...”
''Vừa rồi ta đã nói cho ngươi biết, ngươi chạy trốn trước, ta tự có biện pháp.”
“Ý ta là vì sao vừa rồi lại nhân cơ hội hôn ta!”
“Ngươi chết đuối.”
''Vân Ngạo Thiên!''
“Phu quân.”
Phu cái đầu ngươi!
Phượng Cửu Ca cùng Vân Ngạo Thiên vừa đi còn vừa cùng Vân Ngạo Thiên đấu miệng, kết quả bất thình lình một trận oanh vang, trận môn trước mặt vừa mở ra, liền thấy mọi người vây quanh đều là vẻ mặt mập mờ đầy ý cười, nhìn thấy da đầu nàng tê dại.
Nàng vừa rồi cùng Vân Ngạo Thiên đối thoại, hiện tại hồi tưởng lại, như thế nào giống như tán tỉnh nhau như vậy?
“Tiểu Cửu, quá xấu, còn chưa thành thân đã gọi là phu quân.”
''Ai, các ngươi đừng nói nữa, không thấy Tiểu Cửu mặt đỏ sao? ''
Mấy tỷ muội tụ tập cùng một chỗ cười thành một đoàn, Phượng Cửu Ca da mặt dày như tường thành, mặc cho các nàng tùy tiện nói.
Chỉ là trên người có một đống vết thương cũ và mới, lúc liều mạng ở bên trong còn không cảm thấy, vừa đi ra liền cảm giác toàn thân giống như muốn tan rã.
Nàng không phải chỉ muốn tìm một nam nhân lừa gạt trong nhà một chút sao, cần phải vượt qua ngũ quan trảm lục tướng lên núi đao xuống chảo dầu sao...
Nghĩ đến, mũi cô không khỏi có chút chua xót.
Nàng quá khổ sở a.