#nuvuonggaothet
Edit: Hố - tuyetvoi_
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
========================
Lúc Tạ Tiểu Manh thấy mình đã thoát thân khỏi cái chuyện quỷ quái này, lẽ ra đã định nguẩy đít đi thẳng.
Nhưng lúc này Chúc Ương đang rất khó ở, thành ra cô ta cũng không dám biểu lộ ra vẻ nhẹ nhõm gì quá. Hơn nữa, cô cũng là vô duyên vô cớ bị Chu Lệ Na kéo vào cái vòng kinh hãi này, giờ nhìn thấy cô ả cũng thấy ngứa răng ngứa lợi, bởi vậy cô ta cũng rất hả hê mà ngồi nhìn Chúc Ương giày vò cô ả thêm nữa.
Cho nên Tạ Tiểu Manh ngoan ngoãn đi bưng trà rót nước cho Chúc Ương, lại tự tiện lục lọi tủ lạnh, gọt hoa quả bưng đến tận bàn.
Khác quái gì hai tên ác bá tự tiện xông vào nhà dân, vừa trói vừa bức hiếp chủ nhà, giờ lại còn thảnh thơi nhàn nhã ăn hoa quả, nhấm nháp snack, xong giương mắt ngồi nhìn chủ nhà người ta chật vật khổ sở chứ.
Dù lúc này Chu Lệ Na đúng là “tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa”, nhưng cũng ngăn không được cô nàng đắm chìm trong vui sướng vì vừa thoát được khỏi một kiếp đại nạn.
Nhưng rồi lại sợ hãi Chúc Ương thật sẽ chơi chết mình, thế là bất chấp bộ dáng chật vật, cô ta cũng đem hết tiền căn hậu quả mọi chuyện nói ra tuốt luốt.
“Các cậu có còn nhớ ngày nghỉ lễ mùng 1 tháng 5 khi ấy, trên đường tôi trở về quê đã gặp phải tai nạn xe cộ liên hoàn trên đường cao tốc không.”
Lúc ấy mấy chiếc xe liên tục đâm vào nhau, tình trạng vô cùng thảm khốc, tin tức còn lên cả hotsearch, mà trùng hợp Chu Lệ Na vừa vặn cũng là người trong cuộc của vụ việc.
Hơn nữa cô nàng còn rất may mắn, vụ tai nạn xe cộ lần đó đã khiến cho hơn hai mươi người thiệt mạng và chỉ có hai người may mắn còn sống.
Chu Lệ Na lại càng là may mắn trong may mắn, cô nàng còn chỉ bị trầy xát nhẹ, ở trong bệnh viện quan sát vài ngày là đã được xuất viện.
Lúc ấy sau khi trở lại trường học, chị em mọi người biết được đều lập tức tổ chức một trận tiệc tùng cho cô nàng để ăn mừng màn sống sót ngoạn mục sau tai nạn này.
Chu Lệ Na như chợt nghĩ đến điều gì đó, trên cánh tay đã sởn hết cả da gà: “Lúc đầu tôi cho rằng chuyện ấy chẳng qua cũng chỉ là ngoài ý muốn, vượt qua rồi thì thôi, có rất nhiều người cũng đã từng trải qua tình huống cực kỳ nguy hiểm gì đó đấy thôi?”
Chúc Ương không kiên nhẫn để nghe những lời này, “Xì” một tiếng: “Tôi không có thời gian ở đây nghe cô cảm thán sinh mệnh vô thường đâu, tôi cũng chỉ còn thừa có sáu ngày đây này, thời gian của tôi rất quý giá, đừng có làm trò lãng phí tính mạng của tôi nữa đi?”
Chu Lệ Na gấp gáp nói tiếp: “Thứ năm tuần trước, tôi đột nhiên nhận được một đĩa CD, khi ấy tôi cứ như bị thôi miên vậy, mơ mơ màng màng mà mở lên xem nó.”
“Nhưng mà sau khi xem xong, tôi không chỉ nhận được cuộc điện thoại đếm ngược tử vong mà còn nghe thấy cả một đoạn âm thanh trực tiếp xuất hiện trong đầu mình. Nói rằng mình đáng nhẽ đã bị chết trong trận tai nạn xe cộ kia, chỉ là do sơ xuất của Diêm Vương nên mới thoát được một kiếp này.”
“Nhưng tính mạng này đã không còn là của tôi nữa, nhất định phải tham gia vào trò chơi gì đó, nếu còn giữ được tính mạng thì mới có thể tiếp tục sống sót.”
“Lúc ấy tôi đã quá sợ hãi nên cũng không dám suy nghĩ gì nhiều, nhưng cái CD nữ quỷ đòi lấy mạng kia, có lẽ chính là thể thức của trò chơi này chăng?”
Chúc Ương nghe xong, lật tay vứt toẹt vỏ quýt lên mặt cô nàng: “Nói cách khác thì người đáng nhẽ phải chết chính là cô. Thế đầu óc cô có vấn đề gì không mà còn bắt người khác làm kẻ chết thay thế? Con nữ quỷ xấu đau xấu đớn kia ban đầu rõ ràng vì nhắm vào cô nên mới đến.”
“Theo cách nói của cô thì tôi đâu có tránh thoát một hồi đại kiếp sinh tử để được Diêm Vương lật lại tính sổ đâu. Tính mạng của tôi rõ ràng là thuộc về tôi, chẳng việc quái gì mà phải tham gia cái trò chơi sinh tồn tử vong kia cả. Nếu là trò chơi thì chắc cũng phải có quy tắc đi, con bitch quỷ kia nhẽ thật sự có thể tự do thay đổi mục tiêu chắc?”
Nói rồi lại khịt mũi coi thường, cũng mặc kệ con quỷ kia có đang theo sát cô như hình với bóng không, châm chọc nói: “Nhìn cái bộ dạng chết trôi của ả đi, cả đời chắc mãi vẫn chỉ là bùn nhão không trát được tường, trở thành quỷ rồi mà cũng chỉ có thể làm mấy con tiểu lâu la, một con tốt cùi bắp để vứt ra làm trò thử nghiệm thì có thể có được quyền hạn quái gì?”
Tạ Tiểu Manh và Chu Lệ Na nghe cô mắng nào thì xấu đau xấu đớn, lâu la, bùn nhão, con bitch, con tốt, cùi bắp.... vân vân và mây mây... từ ngữ thay đổi liên xoành xoạch vô cùng phong phú để nhục mạ nữ quỷ, thế là lại không khỏi cảm thấy kinh hồn táng đảm thay cho Chúc Ương.
Quả thật chưa bao giờ thấy qua người nào bị quỷ ám rồi mà còn kiêu ngạo ngang ngược đến thế.
Chu Lệ Na không biết nữ quỷ có được tự tiện thay đổi người được chọn hay không, cô cũng không muốn biết, cô thực sự vô cùng hy vọng sự việc này sẽ hoàn toàn chấm dứt ở đây.
Cô ta cũng vô cùng gấp gáp muốn bái bai tránh thật xa Chúc Ương, thế là vội vàng đem tất cả mọi chuyện còn lại ra nói sạch ——
“Chuyện khác thì tôi không biết, chắc bản thân cô phải tự tìm tòi thôi, nhưng tôi sẽ nói cho cậu về tình huống mấy ngày nay của mình.”
Chúc Ương nghe Chu Lệ Na nói xong, tóm gọn lại thì đại khái cũng đã biết được cách làm của nữ quỷ.
Tóm lại mà nói, trong thời hạn 7 ngày này, lúc đầu sự hiện diện của nữ quỷ sẽ rất yếu ớt, lực ảnh hưởng cũng rất thấp, nhưng càng đến gần ngày cuối thì lại càng mạnh.
Dựa theo mọi chuyện Chu Lệ Na đã trải qua, ngày thứ nhất và ngày thứ hai chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo khó chịu, thi thoảng ý thức bị suy yếu - cũng chính là lúc không có phòng bị thì sẽ bất thình lình bị hù dọa giật bắn cả mình.
Bắt đầu từ ngày thứ ba, nữ quỷ đã có thể tiến vào trong giấc mơ của người, quấy nhiễu khiến họ không thể yên giấc.
Sau khi Chu Lệ Na bị xâm chiếm trong giấc mơ, sang đến ngày hôm sau thì tinh thần của đã càng thêm hoảng hốt, sau đó mới bất tri bất giác mà vẽ ra bức tranh trong phòng mỹ thuật kia, ngay cả cô ta mà lúc ấy cũng suýt bị chính mình dọa sợ chết khiếp.
Sau đó thì cô ả ngay lập tức trốn rụt trong nhà, lúc đầu còn dám đặt thức ăn ở bên ngoài về, nhưng khi người nhân viên giao hàng đến gõ cửa, Chu Lệ Na nhìn người bên ngoài thông qua mắt mèo, gương mặt người nhân viên giao hàng lại biến thành nữ quỷ, hướng về phía cô cười âm trầm khủng bố.
Chu Lệ Na sợ tới mức hồn phi phách tán, cũng không dám đặt đồ ăn bên ngoài nữa luôn, hoàn toàn dựa vào thức ăn tồn trong tủ lạnh mà sống qua ngày.
Nhưng sang đến ngày thứ sáu, vừa mở tủ lạnh ra, quả dưa hấu lại bỗng nhiên biến thành đầu người chết của con nữ quỷ. Trên mái tóc đen đã dính đầy sương lạnh, con mắt còn đột nhiên mở ra trừng trừng đối diện với cô.
Lúc này Chúc Ương chính là đang ăn miếng dưa hấu kia, nãy vừa cắn một miếng vào trong miệng còn đang nghĩ: ngọt thật. Vừa nghe đến đó, ngay lập tức đã cảm thấy cmn quá ghê tởm, vội vội vàng vàng bỏ dưa hấu xuống.
Chúc Ương uống một ngụm nước đè xuống cảm giác buồn nôn, ho một tiếng hỏi: “Chỉ như thế thôi à? Đều chưa thực chất chạm vào người cô?”
Chu Lệ Na nghĩ thầm: thế mà còn chưa đủ doạ người nữa chắc? Nhưng mồm thì lại trả lời: “Việc này, hình như chưa có, cô ta, lúc ấy cô ta cũng chỉ ở trong tủ lạnh cười như con dở thôi.”
Chúc Ương nghe xong những lời này thì thoáng giật mình, trầm tư một lát.
Chu Lệ Na thận trọng nói: “Những gì tôi biết đều đã nói hết ra rồi, cậu xem ——”
Chúc Ương nhìn cô ta cả nửa ngày, Chu Lệ Na bị nhìn chằm chằm mà lại sợ chết khiếp, còn đang định cho rằng con bitch này chuẩn bị giở trò gì để giày vò mình thì đối phương lại nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu cho Tạ Tiểu Manh cởi trói cho cô.
Lúc này ba Chúc Ương cũng đã gửi số điện thoại và tiền sang cho, cô đứng dậy, bảo Tạ Tiểu Manh lúc ra về nhớ đừng quên thu dọn công cụ gây án, sau đó một mình rời đi thẳng.
Tạ Tiểu Manh đột nhiên gọi cô lại: “Này, Chúc Ương, cậu yên tâm, chuyện này mình sẽ không nói cho ai đâu.”
Chu Lệ Na cũng gật đầu lia lịa cam đoan: “Tôi cũng sẽ không nói, tuyệt đối sẽ không để cậu bị người ta cười nhạo đâu.”
Chúc Ương quay đầu lại, ý vị thâm trường cười một tiếng: “Vừa lúc cần điều ngược lại đấy, các cô mang chuyện này lan truyền ra ngoài cho tôi, càng nhiều người biết thì càng tốt, trong vòng hai ngày, nếu đề tài thảo luận trong trường học lại dám là chuyện khác thì tôi sẽ đến thăm hỏi các cô thật “ ân cần “.”
Hai cô ả hai mặt nhìn nhau, thật không thể hiểu nổi Chúc Ương này cmn là mắc bệnh gì rồi, nhẽ nào dù có phải chết thì cũng phải giữ chặt lấy cái vị trí đề tài hot nhất toàn trường hay sao? Hay có khi nào cô còn có ý định khác.
Đợi sau khi Chúc Ương rời khỏi, Tạ Tiểu Manh thoăn thoát thu dọn xong đống dây thừng và đồ nghề, Chu Lệ Na muốn giúp cô nàng lại còn bị xem thường nữa: “Những thứ này tôi sẽ cầm đi, tránh lưu lại chỗ này rồi không biết lúc nào đó lại bị người ta xiên cho một dao sau lưng.”
Chu Lệ Na ngượng ngùng: “Mình cũng không định nhằm vào cậu mà, đó là do cậu xui xẻo lúc ấy lại ở bên cạnh Chúc Ương đấy chứ?”
Tạ Tiểu Manh ngừng tay, quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào Chu Lệ Na: “Mặc dù tính cách Chúc Ương tồi tệ lại khó hầu hạ, nhưng tôi thà tình nguyện người phải chết là cậu chứ không phải cô ấy, chí ít thì khi có chuyện xảy ra thì còn có thể trông cậy vào Chúc Ương. Chứ còn cậu ấy à, làm được gì chắc?”
Chu Lệ Na bị những lời này khiến cho gương mặt có phần vặn vẹo, hai người chia tay trong không khí chẳng vui tẹo nào.
Mà Chúc Ương bên này, sau khi có được số điện thoại của đại sư thì liên hệ ngay tức khắc, cũng may mắn là lịch trình gần đây của người ta không bận.
Dưới sự ra giá hào sảng khí phách của Chúc Ương, đại sư lập tức đáp ứng ngay ngày mai sẽ đến.
Hai ngày đầu lực ảnh hưởng của nữ quỷ cực kỳ có hạn, Chúc Ương về nhà, ngoại trừ cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo như hình với bóng kia ra thì không còn gì khác, nhưng trong lòng dù sao cũng đã nắm được mọi điều cơ bản, nên ngày hôm nay cô đều không bị lợi dụng sơ hở để nữ quỷ sử dụng ảo cảnh hù doạ.
Nhưng không biết Chúc Vị Tân lại nghe phong phanh được tin tức từ đâu mà biết chị mình vừa lừa gạt được hai khoản tiền to, cậu chàng hiếu kì nên gọi điện thoại đến hỏi thăm ngay lập tức.
Chúc Ương vừa nghe đã không nhịn được mà nói: “Liên quan gì đến chú, chuyện của chị chú đừng hỏi nhiều lắm điều, à đúng rồi, chị nhớ chú mày còn tích góp rất nhiều tiền mừng tuổi phải không nhỉ, chuyển hết cho chị đi, chị đang sợ chỗ này vẫn còn chưa đủ đây.”
“Ài, vậy chị cũng phải nói cho em rốt cuộc đã có chuyện gì chứ?” Nói xong lại nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ chị lỡ tay làm người kia sao rồi nên phải bỏ tiền ra bịt miệng lại à? Thi thể giấu ở chỗ nào? Vẫn là để em đến chôn xác giúp chị đi.”
“Nhân tiện xem thử kẻ nào dám cầm tiền mà chưa ngậm miệng, định trí trá ăn vạ thì để em cho hắn ——”
Đầu video bên kia là hình ảnh Chúc Vị Tân làm động tác cắt cổ ra hiệu.
Tuy Chúc Ương bị xui xẻo quấn thân vào lúc này, nhưng thấy em trai như vậy cũng không nhịn được bị chọc cười: “Được rồi, chỉ với cái bộ dáng đao đần này của chú mà còn định phạm pháp à, ở trong nhà ngoan ngoãn dùm chị đi.”
Chúc Vị Tân thấy tâm tình của chị mình tốt hơn chút thì lập tức nhân sơ hở đề cập lại chuyện để hắn chuẩn bị qua đây ở, nhưng Chúc Ương làm sao có thể để hắn đến đây vào lúc này.
Cô một mực kiên quyết từ chối, nói xong lời cuối cùng thì Chúc Vị Tân cũng đã hết vui, bĩu bĩu môi giận dỗi, nhưng chợt nhớ đến điều gì lại hỏi: “Đúng rồi, hôm qua em có ra ngoài ăn cơm với bạn, chị đoán xem em đã trông thấy ai?”
“Không đoán!” Chúc Ương đang quét sơn móng tay, không thèm để ý đã từ chối.
“Em trông thấy anh Lộ đó.”
Đường sơn vẽ lên móng tay từng hoa văn bỗng khựng lại một chút, móng tay tinh xảo xinh đẹp cứ vậy mà bị một nét phá hỏng.
Chúc Ương hít sâu một hơi: “Chị không cho chú qua đây nên chú phải đổi qua đề tài làm chị mày không được thoải mái có đúng không?”
Chúc Vị Tân vội vàng nói: “Em không có ý đó, nhưng về chuyện này lúc đầu rõ ràng chị cũng là người vô lý vãi ra, à khoan, điều em định nói không phải vấn đề này, mà là —— dáng vẻ của anh Lộ lúc ấy trông kỳ quái lắm.”
Chúc Ương xua tay ngắt lời hắn: “Được rồi, được rồi, chị mày không có hứng thú nghe, dập máy đây.”
Nói thật, từ nhỏ đến lớn Chúc Ương chưa biết sợ người nào, nhưng thật ra lại có một người, cô thà rằng đi đối mặt với quỷ còn hơn là phải đối mặt với anh ta.
Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, bởi vì phải đợi đại sư đến nên Chúc Ương dứt khoát ở luôn trong nhà không ra ngoài cửa nữa.
Hiếm khi cô phải tự mình làm bữa sáng, trong nhà vốn có thuê dì giúp việc mỗi ngày sẽ đến dọn dẹp vệ sinh, bổ sung nguyên liệu nấu ăn, thỉnh thoảng cũng sẽ chuẩn bị chút đồ ăn nhanh để trong tủ lạnh.
Chúc Ương lấy hộp đông lạnh ra, hấp chút sủi cảo, lại làm một cốc sữa đậu nành, ăn bữa sáng đơn giản.
Trong lúc đó, điện thoại di động của cô thu nhận được vô số tin nhắn, đa số là từ các chị em và cơ số những anh chàng theo đuổi mới biết chuyện nên gửi lời hỏi thăm.
Xem ra mấy người Tạ Tiểu Manh đã hoàn thành nhiệm vụ mà cô giao không tồi, lại mở forum trường ra, quả nhiên tin tức hư hư thực thực Chúc Ương bị quỷ ám đã lên top đầu.
Bởi vì loại chuyện này quá đỗi hoang đường, cho nên đa số mọi người chỉ ôm tâm tình vây xem náo nhiệt, phần lớn khác thì chia sẻ rằng mình đã từng nghe thấy chuyện ma thậm chí còn gặp phải ma ở dưới topic, nhưng cũng không biết mọi chuyện thật giả ra sao.
Cuối cùng đều là tỏ vẻ rất lo lắng cho Chúc Ương, chẳng qua đều là vờ vịt hỏi han để che giấu tâm tình xem náo nhiệt của bản thân chứ có quái gì.
Chúc Ương thế nhưng lại vô cùng hài lòng với hiệu quả này, nếu như đại sư có thể thu phục được con nữ quỷ nữa thì tất nhiên lại càng tuyệt vời.
Nếu như không thể... ——
Giết thời gian bằng cách lướt điện thoại thì luôn trôi qua luôn rất nhanh, giờ cơm trưa vừa qua không bao lâu thì đại sư đã gọi điện thoại nói mình đến rồi.
Chúc Ương tự mình đi mở cửa chính đón người, không ngờ đến phương ấy vậy mà lại trẻ tuổi hơn rất nhiều so với suy nghĩ của cô.
Nhìn dáng vẻ thì có lẽ cũng chỉ lớn hơn cô mấy tuổi mà thôi, nhưng mà cả người hắn đều tản mác ra khí chất tiên phong đạo cốt, xuất trần thoát tục, khiến cho người ta cảm thấy rất đáng tin cậy.
Cũng khó trách người ta còn trẻ tuổi như vậy mà đã được ba cô tôn sùng gọi một tiếng “đại sư” như thế.
Thần sắc đối phương lãnh đạm, cực kỳ có phong phạm của cao nhân, nói: “Tại hạ họ Tạ, trong điện thoại Chúc tiểu thư đã tả rất rõ ràng về tình huống của mình, nhưng tôi vẫn cần phải nhìn xem cái băng ghi hình mấu chốt kia đã.”
Chúc Ương dĩ nhiên nói được, lập tức tiếp đón người vào nhà, đem đĩa CD đến cho Tạ đại sư quan sát một lần.
Sau khi xem xong, đại sư trầm ngâm một hồi: “Loại tình huống này, rất hiếm thấy đấy!”
Chúc Ương rót cho hắn cốc nước: “Là sao?”
“Ma quỷ thông thường sinh ra đơn giản là vì trong lòng người có khuất tất, đa số người tìm đến bọn tôi chỉ để cầu tâm lý được an ủi. Những thứ không sạch sẽ kia, dưới hoàn cảnh là thế đạo ngày nay cũng thường chẳng ra gì được đâu, đa số những “thứ” mà tôi gặp thì đều đã mất đi thần trí, ngơ ngơ ngác ngác, chỉ còn là một cỗ chấp niệm.”
“Nhưng còn con quỷ của cô rõ ràng rất khác so với mọi thứ tôi biết, con nữ quỷ này có khuynh hướng quyết tâm nhắm vào cô rất mạnh, không biết vừa rồi cô có để ý hay không, trong video lúc mà con nữ quỷ nhìn gương trang điểm, nó căn bản không hề thèm nhìn tôi, ánh mắt tất cả đều chú định trên người cô.”
Chúc Ương nghĩ thầm: xem ra đại sư này quả thật có chút tài năng, chí ít trông cũng cẩn trọng khá đáng tin cậy, vì thế vội nói: “Đúng vậy, không sai, vậy ngài có biện pháp nào giải quyết hay không, đại sư?”
Đại sư “ có vẻ đáng tin cậy “ khổ sở nói: “Nói thật thì loại chuyện này là khó xử lý nhất, nó không khác gì Lệ Quỷ bị uổng mạng trở về thanh toán nghiệt nợ, có oán báo oán, có cừu báo cừu, bất kể ai cũng không thể ngăn cản. Mặc dù trường hợp của cô cũng không đến nỗi nghiêm trọng đến thế, nhưng nếu không biết nữ quỷ này vì sao lại liều mạng ghi hận như vậy thì cũng khá nghiêm trọng đấy.”
“Dù sao thì cô cũng phải khó khăn lắm mới đi đến được bước này, đến cũng đã đến rồi, tôi sẽ liều mạng dùng hết nguyên khí của mình giúp cô vượt qua hiểm cảnh, tuy nhiên chi phí làm việc mấy tháng sau ——”
Chúc Ương nghĩ thầm, đại sư này dáng dấp tiên phong đạo cốt thật đấy, thế mà nói đến giá cả cũng chẳng hề mập mờ tí nào.
Dẫu sao thì chỉ cần có thể chơi chết ả nữ quỷ kia thì có tốn nhiều tiền hơn nữa thì cô cũng chẳng quan tâm. Thiên Sư bắt quỷ thì cũng là người, là người thì cũng cần có cơm ăn chứ.
Vì thế lập tức sảng khoái nói: “Đại sư, ngài yên tâm, tôi đã mời ngài làm việc thì chắc chắn sẽ không để ngài phải làm không công rồi.”
Đại sư thấy cô nói vậy thì vuốt cằm nói: “Được rồi, sắc trời giờ cũng đã tối, trưa mai là lúc dương khí tràn đầy khi đó làm gì hãy làm, sau này tôi sẽ ở chỗ này quan sát mấy ngày, mỗi ngày đều đến một lần để thanh lọc triệt để khí tức tà ma rồi mới đi.”
Chúc Ương không có ý kiến, để dì giúp việc dọn dẹp căn phòng của khách cho đại sư, rồi giữ cả dì giúp việc ở lại chỗ này qua đêm một hôm luôn.
Bữa tối được đặt ở một khách sạn năm sao gần đây đưa đến, cả khách lẫn chủ đều vui vẻ dùng bữa, sau đó lại bàn chút chuyện về tình huống trong sự việc này, rồi sau đó cả ba người mới trở về phòng của mình.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, Chúc Ương biết đêm nay nữ quỷ có lẽ sẽ xâm nhập vào trong giấc mộng của mình cho nên rất không muốn đi ngủ.
Cô lướt điện thoại đến tận 12 giờ đêm, lúc này đã bắt đầu lim dim mơ màng buồn ngủ, chợt, một tiếng hét thảm thiết được vang lên từ căn phòng cách vách.
Không phải giọng của dì giúp việc, mà trái lại là giọng của đại sư.
Chúc Ương vội vàng choàng lên áo khoác vọt vào phòng khách, vừa mở cửa đi vào đã lại phát hiện đại sư đang đứng trước bồn rửa tay, trên mặt còn lấm tấm mấy vệt nước.
Vừa thấy Chúc Ương đi đến, hắn cứng đờ quay đầu lại, khoé miệng còn co giật nói: “Tôi vừa chơi mấy bàn Vương Giả Nông Dược*, thế nhưng tinh thần không tốt nên khiến cho cả team bị hố, vừa bị ăn chửi túi bụi nên đi rửa mặt một cái cho tỉnh ấy mà.”
*1 app game điện thoại có vẻ khá nổi ở Tàu:3 ta chưa chơi nên hẻm bít j đâu á:)))
“Rửa mặt xong lại muốn tìm khăn lau mặt, ban đầu tôi không để ý lắm, nhưng trong lúc mơ mơ màng màng lại thấy cái khăn mặt màu đen, vừa định lau thì lại thấy có gì đó sai sai, cảm giác nó không hề giống vớikhăn mặt, trái lại giống như tóc của phụ nữ thì đúng hơn.”
“Thế là tôi vén đống tóc ra thì cả bản mặt của con quỷ cái kia hiện ra, mắt đối mắt nhìn tôi trừng trừng.”
Mặc dù Chúc Ương chưa đến nỗi coi đại sư như cọng rơm cứu mạng, nhưng lúc này cũng quá cmn cạn lời.
Cô nói: “Thế thì sao? Anh là thầy trừ ma cơ mà, gặp ma không phải là chuyện thường ngày ở huyện à? Anh hét loạn cái gì chứ?”
Lúc này đại sư đã hoàn toàn chẳng còn tí phong phạm cao nhân nào, hai chân đều bị dọa run cả lên, nói: “Đó là vì tôi không nghĩ đến, trên đời này thế nhưng thật sự sẽ có ma quỷ!”
Lời nói này bao gồm combo tin tức hơi quá lớn, Chúc Ương lập tức nhìn hắn lom lom: “Nói cách khác, anh chỉ là tên lừa đảo chứ gì? Vậy tiếng tăm của anh nổi như thế là từ đâu ra?”
Tạ đại sư ngượng ngùng nói: “Trời sinh gan của tôi đã lớn, không sợ tối cũng không sợ chuyện gì kinh hãi. Hồi còn nhỏ tôi đã từng đến căn nhà xảy ra chuyện tà môn của người ta ở vài ngày, sau đó trong nhà họ bỗng trở nên tốt hơn nhiều. Lúc trưởng thành rồi, bất kể là nhà ma, hay cao ốc có ma gì, tôi cũng chỉ cần vào ở giống như thế vài hôm là ổn thỏa, cho nên bèn dứt khoát treo biển hành nghề làm ăn luôn.”
“Nhưng, nhưng tôi không nghĩ đến thật sự có thể nhìn thấy ma sống sờ sờ đó, đây vẫn là lần đầu tiên đó! Không được, tuy rằng cô là mỹ nữ xinh đẹp nếu phải chết thì cũng quá đáng tiếc, nhưng chuyện này của cô tôi không làm nữa đâu. Lúc chiều khi thấy cô tôi cũng chỉ định làm màu chút thôi, sau khi giải quyết phiền phức xong để cô ấn tượng, cảm kích thì nhân tiện tán tỉnh tí chút.”
“Nhưng chuyện này thật sự vượt ngoài khả năng của tôi rồi, mỹ nữ, cô tự bảo trọng nhé.”
Còn chưa đi được hai bước thì đã bị Chúc Ương túm giật lại. Tạ Dịch còn tưởng rằng em gái này giờ chắc thấy bất lực quá nên muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng là hắn nên cũng quay đầu lại. Thế nhưng, em gái xinh đẹp hiền lành ban trưa đã biến mất hút con mẹ hàng lươn, thay vào đó là vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ mỉa mai, còn khủng bố nói: “Vậy cũng chả sao, nói không trừng thể chất đặc thù của anh chưa đến nỗi vô dụng lắm đâu, so với đám đại sư giấy kia thì có khi cũng không tệ.”
“Mấy ngày này anh cứ ở lại chỗ này đi, nếu dám bỏ chạy tôi sẽ nói bố tôi vạch trần anh, làm anh mất sạch mối làm ăn, còn báo cả cảnh sát rằng anh lưu manh lừa gạt tôi, chưa hết nha, còn phải thuê người trùm bao tải đánh gãy chân chó của anh nữa.”
Tạ Dịch vào Nam ra Bắc đã nhiều năm nay, há có thể sợ đống đe doạ vớ vẩn của mấy cô gái trói gà không chặt?
Hắn còn đang định nói gì đó thì chợt thấy Chúc Ương rút chiếc bút ghi âm từ trong túi ra, vẻ mặt khinh miệt nhìn hắn: “Tôi đã biết có nữ quỷ muốn lấy mạng mình, thế thì chẳng lẽ không nên để tâm ghi lại tất cả động thái của bản thân sao?”
“Ừm, anh đoán cũng không sai, camera cũng vẫn luôn quay đấy, thế nên đừng hòng nghĩ chạy trốn. Ban đầu mấy thứ này vốn là để đối phó với nữ quỷ, không nghĩ đến là lại sử dụng lên người anh trước đâu.”
Tạ Dịch trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, WTF, tự bản thân cô muốn làm gì đều đã nghĩ kỹ rồi thì còn tìm đại sư làm cái quần què gì?
Còn con quỷ kia nữa, không phải vẫn nói là quỷ chỉ giỏi bắt nạt mấy bé yếu ớt đáng thương bất lực thôi sao? Rốt cuộc con đũy này phải luẩn quẩn trong lòng bao nhiêu mới đi dây vào con mẹ ác nhân quái thai lai quái vật này vậy?
=============================
#hơi mụn xíu xíu so với lịch ta hẹn các nàng:p
nghỉ lễ nên tinh thần ăn chơi bết bát lên cao quá:)))
16:42 - 29/04/2019