Lãnh Liệt Hàn bắt đầu
cúi xuống hôn cô, từ mi tâm thẳng đến cánh môi, từ cánh cổ tuyết trắng
tiến thẳng xuống dưới. Dừng lại chỗ thỏ trắng bé nhỏ trên bộ ngực đứng
thẳng, môi lưỡi không ngừng vân vê. . .
Anh dùng mọi cách thức
phong phú đùa nghịch nơi mẫn cảm, đầu lưỡi linh hoạt của anh khiến cho
Hạ Du Huyên không thể chịu nổi, thân hình nhỏ nhắn trong vô thức cũng
giãy dụa theo, xao động không yên nhưng khát vọng lại càng nhiều. . .
Môi lưỡi anh luận động ở một bên, bàn tay to lớn cũng không nhàn rỗi vuốt
ve bên còn lại, hai luồng kích thích khiến cho Hạ Du Huyên khẽ ngâm nga, hơn thế nữa, không kiềm chế được mà ưỡn ngực lên. Cứ như vậy, cô đem
mình dâng lên miệng sói xám to lớn.
Lòng bàn tay của anh rất ấm
áp, Hạ Du Huyên giống như một đứa trẻ tham luyến hấp thu hơi ấm của anh, làm cho anh từ từ cưng chiều cô.
Lãnh Liệt Hàn ngẩng đầu, hài lòng nhìn cô nhóc đang xao động ở dưới thân.
Bàn tay to nhẹ nhàng đỡ dưới lưng cô, cúi đầu, tiếp tục hôn lên phần đẫy đà bên còn lại. Tay cô không tự giác luồn vào những sợi tóc màu tím bạc
của anh, những sợi tóc tinh tế đó vô cùng mềm mại, nhưng lại không theo
khuôn phép, giống như anh, vô cùng kiêu ngạo và cuồng vọng, không chịu
khuất phục trước bất kỳ ai, nhưng lại vô cùng ôn nhu dịu dàng.
Không có người con gái nào có thể chống lại sức quyến rũ của anh.
Hạ Du Huyên cảm nhận được anh đang trêu chọc, nơi bị anh cưng chiều dần
dần lan tràn ra xung quanh. Cô không kiềm hãm được khẽ run rẩy, khát
vọng càng thêm nhiều hơn.
Lãnh Liệt Hàn biết rõ cô đang muốn, thế nhưng lại không vội đi vào, nộ long to lớn đè trên hoa nhị của cô, bàn
tay to bắt lấy vòng eo thon nhỏ của cô "Bảo bối, muốn?"
Hai cánh
tay Hạ Du Huyên giống như con rắn trơn mềm ôm lấy cần cổ của người đàn
ông, đôi mắt tím mê ly càng làm cô thêm quyến rũ, cái miệng nhõ nhắn khẽ nhếch, đẹp đến rung động lòng người.
Trong mắt Lãnh Liệt Hàn nhanh chóng hiện lên ngọn lửa nóng rực, cưng chiều mở miệng "Bảo bối, ngoan, gọi tên của anh."
Nói xong, đem hai chân thon dài trắng nõn của cô nâng lên, đặt ngang hông mình.
"Hàn. . .Ừm. . .A,. . ." Thanh âm kiều mị của Hạ Du Huyên thốt ra, ngay sau đó là những tiếng hét chói tai.
Hạ thân người đàn ông nhanh chóng nhúc nhích, anh biết đây là lần đầu tiên của bảo bối, thế nhưng cô thật sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho anh
không kiềm chế được, căn bản dịu dàng không nổi.
"Ưm hừ. . . Đau, đau quá. Hàn. . ."
Lãnh Liệt Hàn đau lòng hôn lên những giọt nước mắt trên khoé mắt cô, dịu
dàng nói "Bảo bối, ngoan, thả lỏng, em kẹp anh quá chặt. Ngoan, thả
lỏng."
Cái đó của Hạ Du Huyên rất chặt và nhỏ, kẹp lấy niềm kiêu hãnh của anh đến gần đứt đoạn.
"Ừm. . ." Móng tay sắc nhọn của Hạ Du Huyên bấm vào sau lưng người đàn ông.
Điều này tựa hồ như càng kích thích toàn bộ khát khao của người đàn ông.
Ngoài miệng dịu dàng an ủi Hạ Du Huyên, thế nhưng động tác dưới thân lại càng ngày càng hung hãn, càng ngày càng nhanh.
Ra ra vào vào, Hạ Du Huyên khẽ ngâm nga không ngừng.
Trên thân thể hai người đều lộ ra những giọt mồ hôi lấp lánh, trong căn phòng tràn ngập mùi vị mập mờ.
Hai người mặc dù mệt mỏi không chịu nổi, nhưng vẫn kiên trì làm, giống như không biết mệt mỏi là gì. . .