Quản gia từ phía sau chạy đến, thở hổn hển hỏi "Phu, phu nhân, tiểu thư, tiểu thư chạy rồi, không, không đuổi theo sao?"
Trong mắt Tạ Mẫn chứa đầy ý cười, khoát khoát tay "Không cần."
Quản gia nghi ngờ nhìn về phía phu nhân, tại sao lại có lòng tin như vậy?
Thuận theo ánh mắt của phu nhân, nhìn thấy viên bông tai đỏ rực đang lấp lánh phát sáng trên mặt đất, đây chính là bông tai bảo bối của tiểu
thư. Nhặt lên, hiểu ý cười cười.
Trên đường cái, mọi người kỳ quái nhìn theo cô gái toàn thân bẩn thỉu đang chạy băng băng trên đường.
Hạ Du Huyên cấp tốc chạy, thỉnh thoảng lại ngó về phía sau một chút xem có người nào đuổi theo hay không.
Lại một tiếng 'bụp'.
"A, thật là xui xẻo mà, hôm nay đã ngã hai lần rồi, rốt cuộc là cái gì
không có mắt đây?" Hạ Du Huyên xoa xoa chỗ đau trên cái mông nhỏ của
mình, gào thét lên.
"Ấy. . . . . . vị tiểu thư này, cô, cô không có chuyện gì chứ?" Từ trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh dễ nghe.
Hạ Du Huyên ngẩng đầu, người đàn ông trước mắt, mặc dù không tính là đẹp
trai, thế nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác dễ chịu như vậy.
Sau khi người đàn ông nhìn thấy Hạ Du Huyên ngã xuống, rõ ràng là sững sờ,
ngay sau đó lại kinh ngạc và vui mừng nói "Vị tiểu thư này, cô cần công
việc không?"
Hạ Du Huyên trừng lớn hai mắt "Cái gì ! ?" liền vội
vàng đứng lên nhảy ra xa vài bước, hai tay che ngực, cảnh giác nhìn theo người đàn ông.
"Anh. . . . . . Anh có ý gì ! ?"
Người đàn ông nhìn thấy Hạ Du Huyên hiểu lầm, vội vã trả lời "Không không không,
tiểu thư cô hiểu lầm rồi. Thực ra, thiếu gia nhà tôi hiện đang cần gấp
một nữ giúp việc bên cạnh mình, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn
lại không tìm được người."
Tròng mắt Hạ Du Huyên vẫn cảnh giác mà quét tới quét lui từ trên xuống dưới người đàn ông đó.
Người đàn ông thở dài, đứng thẳng người, tay trái chỉ chỉ đến chỗ cửa sổ nhà
hàng ở phía trước "Này, nếu tiểu thư không tin thì có thể đi vào trong
nhà hàng đó hỏi một chút xem, thiếu gia nhà tôi đang ở bên trong."
Hạ Du Huyên vươn vươn cổ, phía trước cửa sổ dường như thật sự có một người đàn ông đang ngồi.
Nửa tin nửa ngờ nhấc bước chân đi về phía nhà hàng.
Hạ Du Huyên đi đến phía trước cửa sổ, dừng lại. Nhìn nhìn khuôn mặt hoàn mỹ giống như yêu nghiệt của người đàn ông trước mắt.
Mái tóc lộn xộn màu tím bạc, vài sợi tóc mái rũ xuống càng lộ ra khuôn mặt
yêu nghiệt chuyên gây hoạ, đủ để khiến cho toàn bộ nữ sinh phải thét
chói tai! Lông mi dài hơn cả con gái, cánh mũi cao thẳng hoàn mỹ, đôi
môi mỏng gợi cảm màu anh đào nhẹ nhàng giương lên, mang theo nụ cười như có như không, lộ ra một chút tà mị. Trên khuôn mặt không tìm ra được
một chút tì vết nào, làn da so với con gái còn trắng nõn nà hơn rất
nhiều, đẹp trai đến mức không thể soi mói. Yêu nghiệt! Vóc người cao
lớn, có lẽ phải cao hơn 1 mét 85. Bên viền tai phải có khảm một viên
bông tai màu tím kết hợp với viên kim cương màu tím đậm hình chữ thập ở
trước ngực cùng nhau phát sáng, khoé miệng luôn luôn ẩn chứa nụ cười ma
quỷ, hoàn mỹ, thần bí!
Hạ Du Huyên ngẩn ngơ một hồi, nhìn người
đàn ông đẹp trai trước mắt một lúc lâu mới phục hồi được tinh thần. Đừng nói rằng cô si mê, cô từ sớm đã miễn dịch với trai đẹp rồi, chỉ là
người đàn ông trước mắt này thật sự quá xinh đẹp, giống như một tên yêu
nghiệt.
Người đàn ông nhíu mày, con mắt sắc sảo màu lam bắn về phía Hạ Du Huyên, sắc bén như một thanh gươm.
Hạ Du Huyên bĩu bĩu môi, thôi đi, cuồng cái gì mà cuồng. Dường như không
tình nguyện mở miệng nói "này, nghe nói anh đang tuyển nữ giúp việc?"
Người đàn ông đem Hạ Du Huyên quan sát từ trên xuống dưới một phen, cau mày.
Hạ Du Huyên dứt khoát đặt mông ngồi xuống đối diện với người đàn ông "Này, hỏi anh đó."
Động tác ưu nhã của người đàn ông giống như không hề có chuyện gì xảy ra,
nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hạ Du Huyên, lạnh lùng mở miệng "Cô?"
Hạ Du Huyên oai phong hùng dũng, khí thế bừng bừng nói "Đúng, chính là tôi."