Buổi tối
Hội trường đính hôn
Từng luồng ánh sáng chiếu rọi xuống khuôn mặt hoàn mỹ tựa như Narcissus trong thần thoại Hy Lạp cổ. Hai hàng mi vừa dài vừa rậm che khuất đôi mắt chim ưng vô cùng sắc bén, gió thổi bay bay từng lọn tóc mái khiến chúng chạm vào hàng mi dày rậm đó. Dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi quyến rũ, tựa như cánh hoa hải đường.
Da anh cũng cực kỳ trắng, mái tóc màu bạc, dáng người cao gầy khoảng 1m87. Là người đàn ông có vẻ đẹp vô cùng yêu mỵ, cũng vô cùng tàn ác.
Trên cơ thể cao gầy hoàn mỹ là bộ tây trang đuôi tôm màu trắng cắt may vừa người.
Cô gái tóc đen đứng bên cạnh anh cũng vô cùng mỹ lệ.
Mái tóc dài óng ả tinh tế nhẹ nhàng khoác lên đầu vai, lộ ra một chút ôn nhu dịu dàng, khiến cho người khác sinh ra tâm tình yêu thích, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, đôi mắt to tròn luôn nháy mắt si mê với người đàn ông tuấn mỹ bên cạnh, đôi môi đỏ mọng hiện lên trên làn da trắng nõn, mang theo một nụ cười nhẹ nhàng, cử chỉ ôn nhu, thanh nhã.
Toàn thân bộ váy trắng dài, càng tôn thêm vóc dáng cao gầy của cô.
Hôm nay, Đường Sâm diện cho mình một bộ tây trang màu lam, mái tóc màu mực. Dưới hàng mi tinh xảo là một đôi mắt phượng xếch lên, con ngươi màu hổ phách, tựa như mặt hồ tĩnh lặng sâu không thấy đáy. Đôi môi mỏng hoàn mỹ gợi lên một độ cong nhất định, mang theo một chút tâm tình sốt ruột.
Mộc Y Sương cũng mặc trên mình bộ váy màu lam. Tóc mái hơi cong cong xõa ngang trước trán. Trên từng lọn tóc mềm mại có đính một con bướm thủy tinh màu hoa anh đào vô cùng xinh xắn. Từ trong đôi mắt màu đen chứa đựng đầy sự lo lắng bất an.
"Sâm, nghi thức đính hôn cũng sắp bắt đầu rồi, tại sao Huyên Huyên còn chưa đến a." Mộc Y Sương sốt ruột đến mức chỉ muốn chạy nhanh đi tìm Hạ Du Huyên, túm cô lôi đến ngay lập tức.
"Được rồi được rồi, bọn họ nhất định sẽ đến." Trong lòng Đường Sâm cũng vô cùng sốt ruột, thế nhưng anh tin tưởng Hạ Du Huyên.
"Các vị khách quý, hoan nghênh mọi người đến với. . . " Xem ra, nghi thức đính hôn đã bắt đầu rồi, người chủ trì cũng đã đứng trên bục bắt đầu phun nước bọt.
"Xin mời hai nhân vật chính của chúng ta bước lên trên đài." Tại thời điểm mọi người sắp ngủ quên, người chủ trì ruốt cuộc cũng nói một câu kích động lòng người.
Lâm Mỹ Hàm dáng vẻ thẹn thùng kéo Lãnh Liệt Hàn mặt không biểu cảm bước lên trên đài.
Mọi người bên dưới vốn đang buồn ngủ bỗng như được sống lại. Tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm.
"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, bọn học cũng sắp lên đến nơi rồi mà sao Huyên Huyên vẫn không thấy đâu vậy a." Mộc Y Sương sốt ruột đi tới đi lui.
Vẻ mặt Đường Sâm cũng vô cùng bất đắc dĩ "Điện thoại cũng không liên lạc được."
Hai người lúc này cũng chỉ biết lo lắng suông, nếu Huyên Huyên không đến, bọn họ nhất định sẽ xông hết lên.
Thanh âm của người chủ trì cũng đã vang lên.
"Oa, hai vị thật là xứng đôi a." Người chủ trì hâm mộ nhìn Lâm Mỹ Hàm. Người đàn ông bên cạnh vẫn luôn không có biểu cảm gì.
"Cảm ơn." Lâm Mỹ Hàm nhẹ nhàng đáp lại.
Nhưng trong lòng lại đang không ngừng mắng nhiếc người chủ trì: Tại sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.
"Được rồi, kế tiếp, mời hai vị trao nhẫn đính hôn cho nhau." Người chủ trì vừa mới nói xong.
Cửa chính đã bị đá văng ra ngoài, phát lên âm thanh to lớn, khiến cho tất cả mọi người đều hướng ánh mắt của mình về phía cửa chính.