Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 145: Chương 145: Cướp người 3




Những người xung quanh thảo luận vô cùng kịch liệt

Tổng giám đốc cùng phu nhân Lâm Thị đứng trên lầu hai, khuôn mắt vốn hồng nhuận, do sự xuất hiện của một số người mà khuôn mặt trở nên tái mét.

Là tới quấy rối???

Hạ Du Huyên đứng trên khán đài, quét mắt nhìn xuống rồi nở một nụ cười câu hồn.

"Hạ tiểu thư, hôm nay là buổi lễ đính hôn của tôi và Hàn, mọi người đường đột đến đây như vậy, không biết là có chuyện gì quan trọng?" Không hổ là thiên kim tiểu thư, gặp chuyện cũng không nóng vội. Bộ dáng bĩnh tĩnh đó khiến cho Hạ Du Huyên càng thêm thưởng thức.

"A. . . Không có gì. Tôi chỉ là muốn đến nhìn xem một chút, người đàn ông mà cô đang kéo tay đây, không biết có phải là người đàn ông của tôi hay không mà thôi."

Hạ Du Huyên dừng lại, khẽ nhíu mày, rồi tiếp tục nói "Xem ra, anh ta không phải a."

Cô nhếch môi, đang định kéo Sở Thiên Ngạo đi xuống phía dưới.

Bỗng dưng bị một lực đạo kéo mạnh người lại, trực tiếp rơi vào một vòng tay ấm áp "Cô gái, em nói không phải thì là không phải hay sao? Hử?"

Lãnh Liệt Hàn trừng mắt nhìn cô gái trong lòng.

Kỳ thật anh không có quên Hạ Du Huyên, lúc anh mới tỉnh lại, Sở Thiên Ngạo cũng đã gọi điện cho anh, kể lại toàn bộ sự việc.

Tuy biết Sở Thiên Ngạo là anh trai cô, hơn nữa còn là anh ruột. Thế nhưng, chỉ cần nhìn thấy cô gái của mình lôi kéo tay của người đàn ông khác, cho dù là anh trai ruột, cũng khiến cho Lãnh Liệt Hàn anh cảm thấy khó chịu, vô cùng khó chịu.

Ba năm không thấy, vừa mới gặp mặt đã kéo tay người đàn ông khác.

Giỏi! Giỏi lắm! Quá giỏi rồi!

Bên dưới khác đài được chứng kiếm một màn thú vị như vậy, mọi người lại bắt đầu xôn xao ầm ĩ.

"Oa? Đây là chuyện gì vậy a?"

"Đúng vậy a, cô gái này là ai?"

". . ." Vô số những cuộc thảo luận đang nổi lên mãnh liệt.

"Cô gái, anh sẽ khiến cho em phải khắc cốt ghi tâm, người đàn ông của em tới tột cùng là ai? !" Trong mắt Lãnh Liệt Hàn bắt đầu nổi lên những đốm lửa nhỏ, trực tiếp nhấc bổng cô gái không biết tốt xấu là gì này lên, nhanh chóng bước ra ngoài.

Lâm Mỹ Hàm vẫn không nhúc nhích, đứng chết lặng trên khán đài hội trường. Cười khổ. . .

Hạ Du Huyên sao?? Mất tích ba năm trời, chính mình là người đã ở bên cạnh Lãnh Liệt Hàn suốt ba năm đó. Vậy mà vẫn không thể nào thay thế được vị trí của cô ta hay sao?

Không, cô không cam lòng! Nếu như cô không chiếm được, người khác cũng đừng hòng cướp mất.

Xoay người lại, nhanh chóng biến mất khỏi hội trường.

Sở Thiên Ngạo híp mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của Lâm Mỹ Hàm. Cô gái này, tâm cơ quá nặng!

——— ————

Biệt thự gần biển

Lãng Liệt Hàn nhanh như bão táp, ôm Hạ Du Huyên hướng về phía phòng ngủ.

"Không phải anh đã quên rồi sao? Tại sao anh còn ôm một người phụ nữ mà chính bản thân anh cũng không biết là ai làm cái gì?" Hạ Du Huyên vòng tay qua cổ người đàn ông, nhíu nhíu mày, đôi mắt đỏ hồng chợt lóe lên một tia giảo hoạt.

"Không cho nói." Lãnh Liệt Hàn trừng mắt nhìn cô, thật sự là càng ngày càng lớn mật mà, giám khiêu khích cả anh???

Được, giỏi lắm!

'Bụp' một tiếng, cánh cửa phòng ngủ bị đóng lại một cánh thô lỗ. Nụ hôn điên cuồng cũng theo đó mà rơi xuống theo.

Hạ Du Huyên dựa lưng trên ván cửa, mông tròn bị bàn tay to lớn của người đàn ông nâng lên cao. Hai chân vòng qua quấn chặt lấy hông người đàn ông.

"Ưm. . ." Hạ Du Huyên không biết mình đã bị hôn trong bao lâu, mãi cho đến khi cô hồi phục lại tinh thần thì quần áo trên người đã biến đâu mất tiêu.

Hai người không một mảnh vải che thân quấn chặt lấy nhau.

"Bảo bối, ba năm, em có biết không, anh đã đợi em ba năm rồi."

Vật nhỏ không có lương tâm, trong suốt ba năm qua, em không quay trở lại dù chỉ một lần thì không nói, ngay cả điện thoại cũng không gọi thì thôi cũng cho qua, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không gửi cũng xem như xong.

"Vậy mà em có vài người bạn từ Anh trở về Trung Quốc cũng không nhờ người ta nhắn cho anh lấy một câu."

Lãnh Liệt Hàn cúi đầu, chôn chặt trước ngực Hạ Du Huyên, tham lam hít hà mùi hương mê người từ lâu đã không được ngửi.

"Bảo bối, em nói xem, có phải em đã quên anh rồi hay không? Hử?"

"Nói cho anh biết, em có nhớ anh hay không?" Lãnh Liệt Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở nên đỏ rực của Hạ Du Huyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.