Bàn tay bé nhỏ của Hạ Du Huyên vòng qua ôm lấy cổ anh, chiếc đầu nhỏ hơi hơi ngẩng cao.
Một bàn tay to lớn của Lãnh Liệt Hàn nắm lấy eo cô, một cánh tay khác cũng
không nhàn rỗi, phủ lên một bên đẫy đà của cô, nhào nặn thành những hình dạng xinh đẹp khác nhau, một đầu cây nhỏ ngẩng cao thoát ra khỏi những
khe ngón tay anh, người đàn ông dường như không nhịn nổi nữa, mãnh liệt
hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên, điên cuồng hút lấy mật ngọt
bên trong. Những sợi nước bạc trắng giữa miệng hai người truyền ra, hai
bàn tay mãnh liệt ôm lấy chiếc eo thon, thúc mạnh một cái.
Nộ long to lớn trong nháy mắt xông vào cái miệng chặt khít vừa nhỏ nhắn vừa tròn chịa, một đường chọc đến nơi cao nhất.
"Ừm A. . . ."
"Oh. . . ." Âm thanh hỗn tạp của hai người hoà trộn vào nhau. Tựa hồ tạo thành một bản nhạc xinh đẹp.
"Bảo bối, em thật là đẹp, quá đẹp." Lãnh Liệt Hàn ôm lấy thân thể mềm mại
của cô. Thân thể của Hạ Du Huyên thật sự rất mềm, chiếc eo thon vô cùng
uyển chuyển, vô luận là động tác như thế nào, cho dù là lần đầu tiên của cô, đều có thể cùng anh kết hợp vô cùng ăn ý, giống như hai người đã
từng làm với nhau rất nhiều lần rồi, đẹp đến mức căn bản anh không thể
dừng lại được.
"Hàn. . . Hàn. . . . Em. . . Hàn. . ." Hạ Du Huyên không nhịn được lắc lắc cái đầu, trong miệng một lần lại một lần gọi
tên người đàn ông.
Điều này càng kích thích hưng phấn của người
đàn ông, nộ long to lớn ở phía dưới không ngừng ra ra vào vào, trải qua
cuộc chiến đấy kịch liệt tối qua, hiện tại thân thể hai người càng thêm
hoà hợp.
Trực tiếp từ trong phòng tắm ra đến phòng ngủ. Mỗi một nơi trong căn phòng này tựa hồ đều có vết tích của cuộc chiến kịch liệt.
Hai người vẫn tiếp tục chiến đấu kịch liệt cho tới tận buổi chiều.
Lãnh Liệt Hàn ôm vật báu trong lòng, ngồi trước màn hình ti vi.
Hạ Du Huyên cắn cắn hạt dưa, nhướng mày lên "Hàn, anh nói xem người đàn ông kia rốt cuộc có yêu người con gái đó không?"
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi "Còn chưa xem tình tiết tiếp theo, làm sao biết được?"
Hạ Du Huyên bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, sau đó hai mắt phát sáng "Ừ, người đàn ông kia thật đẹp trai."
Con ngươi Lãnh Liệt Hàn lạnh băng, nhìn chằm chằm gò má Hạ Du Huyên "Bảo bối, anh đẹp trai hay hắn ta đẹp trai?"
Lúc này Hạ Du Huyên cảm thấy không ổn, bỏ tay cầm hạt dưa xuống, ôm lấy người đàn ông "Đương nhiên là Hàn của em đẹp nhất rồi."
Lãnh Liệt Hàn lúc này mới hài lòng nhếch môi, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn tràn ngập mùi hạt dưa.
Đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong miệng nhỏ nhắn "Bảo bối, không cho phép lại nhìn người đàn ông khác ngoài anh."
Hạ Du Huyên nói không nên lời, chỉ có thể mở to đôi mắt, gật gật đầu.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.
Hạ Du Huyên đẩy Lãnh Liệt Hàn ra. Con ngươi lạnh lùng của Lãnh Liệt Hàn trừng lên nhìn Ngân Long và Thanh Long.
Hai anh em song sinh đổ mồ hôi lạnh "Bang, bang chủ. Chúng tôi vẫn chưa có tin tức về người của Thiên gia."
Hạ Du Huyên ngẩn ra. Nhìn Lãnh Liệt Hàn, chỉ thấy anh hơi nghiêng đầu,
không nhìn ra bất kỳ biểu tình gì trên gương mặt anh. Thế nhưng, cô
biết, dáng vẻ lúc này của anh rất doạ người, nếu không sắc mặt Thanh
Long và Ngân Long cũng sẽ không tái nhợt.
"Không tra được?" Thanh âm lạnh băng như truyền ra từ địa ngục.
"Vâng, đúng vậy. Thế nhưng theo những gì chúng tôi tra được, gia tộc Thiên Thị từ đó đã không còn tồn tại, mà người trong gia tộc bọn họ cũng không
còn trên đời." Thanh Long nói.