Ngày thứ hai, hai người giống như thường ngày, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Lãnh Liệt Hàn trực tiếp ôm cô đi vào lớp học.
Sau khi để Hạ Du Huyên ngồi vào vị trí, anh nhẹ giọng nói " Bảo bối,
anh phải đi ra ngoài xử lý một vài chuyện, ngoan ngoãn ở trong trường
học, buổi tối tan học anh đón em."
Hạ Du Huyên gật đầu. Anh ở trên môi cô hôn lên một nụ hôn rất lâu mới bằng lòng rời đi.
Ngay sau khi Lãnh Liệt Hàn rời đi không lâu, cách đó không xa truyền đến những tiếng động huyên náo.
Điều này khiến cho Hạ Du Huyên hết sức tò mò, vội vàng đứng lên nghe ngóng
tình hình. Thế nhưng phía trước có quá nhiều người, cô không thể nào
thấy rõ mọi thứ. Chỉ có thể nhìn thấy từ xa xa, một đoàn người áo đen
bao quanh lấy một người.
Cô cau mày, đứng ở trên bàn học, nhìn
thấy người này không phải ai khác, chính là nữ vương đại nhân nhà cô ——
Tạ Mẫn, người mẹ thân yêu của cô.
Hạ Du Huyên 'bịch' một tiếng
nhảy xuống bàn học, khi đang chuẩn bị chạy đi, toàn bộ đám người vừa mới ngăn trở tầm nhìn của cô ngay lập tức nhường ra một lối đi, giống như
đang chào đón một đại minh tinh tôn quý không gì sánh được, mà vị 'minh
tinh' này đang đi về phía cô.
Một vài cô gái hoa si giống như
đang xem kịch vui "Hừ, con ranh Hạ Du Huyên này nhất định là đắc tội với người khác rồi, hiện tại người ta đã tìm đến cửa rồi nha."
"Đúng vậy, nghe nói quý phu nhân này là phu nhân Hạ gia, gia tộc xếp hàng thứ nhất song hàng cùng với Lãnh gia đó."
Thế nhưng ngay trong khi những cô gái kia đang thảo luận rôm rả, câu nói tiếp theo của Hạ Du Huyên hoàn toàn hù doạ bọn họ.
"Mẹ thân yêu, ngọn gió nào đem mẹ thổi tới đây vậy a." Hạ Du Huyên sợ hãi nhìn nữ vương trước mặt.
"Hử? Bảo bối Huyên Huyên, con vẫn còn biết ta là mẹ của con sao?" Tạ Mẫn nhếch môi, hai tay chống nạnh.
Trong tay quản gia lúc này đang cầm một chiếc khăn mùi xoa, lau lau những
giọt nước mắt của mình "Ô ô ô, tiểu thư, rốt cuộc cũng tìm được cô rồi.
Tôi . . . . và phu nhân nhớ cô muốn chết."
Hạ Du Huyên khinh bỉ lướt nhìn quản gia: Thôi đi, ông thấy tôi không có ở nhà, trong nhà liền thiếu đi trò vui thì có.
Trong lòng quản gia đúng là nghĩ như vậy: Hắc hắc, tiểu thư đã trở về, lại có trò hay miễn phí để xem rồi.
"Quản gia, tôi cũng rất nhớ ông nha." Hạ Du Huyên cố ý nhấn mạnh hai chữ 'rất' và 'nhớ'.
Âm thanh thổn thức xung quanh của đám học sinh càng ngày càng to hơn. Tất
cả đều kinh ngạc khi thấy một nha đầu nghèo kiết xác trong nháy mắt biến thành thiên kim phượng hoàng.
"Huyên Huyên, có hài lòng với cái
trường học này không?" Âm thanh dễ nghe của Tạ Mẫn vang lên, xung quanh
một hồi an tĩnh. Cùng chờ đợi lời nói của tiểu công chúa.
Hạ Du
Huyên hữu ý vô ý quét mắt nhìn đám nữ sinh bên cạnh Thiên Tinh Tinh
trước đây. Những nữ sinh này khiếp sợ toát mồ hôi lạnh, nghe nói gia tộc Thiên Thị đã biến mất rồi, người nhà Thiên gia cũng không biết đã đi
đâu, như vậy các cô. . . . .
Hạ Du Huyên nhếch môi "Tốt a, trường học thú vị như vậy, con vẫn là lần đầu tiên mới nhìn thấy."
Tạ Mẫn đương nhiên hiểu rõ ý của con gái bảo bối, gật đầu "Ừ, Huyên Huyên thích là tốt rồi."
"Mẹ, con đói bụng rồi." Hạ Du Huyên lúc này chu cái miệng nhỏ nhắn lên, rất đáng yêu nói.
"Được. Mẹ dẫn con đi ăn thật ngon. Buổi tối quay về dùng cơm không?" Cái đầu
nhỏ thông minh của Hạ Du Huyên khẳng định mẹ đã biết tất cả mọi chuyện
của mình, chỉ là tại sao phải cố ý đến lúc này mới đến tìm mình?
Thế nhưng vẫn là nghiêm túc suy nghĩ một chút "Ừ, buổi tối con mang theo Hàn quay về nhà."
Tạ Mẫn nhếch môi, mặc cho Hạ Du Huyên ôm lấy cánh tay mình rời đi.