Lăng Thiếu Bạch nghiêm túc bày ra dụng cụ y tế, cẩn thận kiểm tra thân thể cho Lãnh Liệt Hàn.
"Đương gia không có vấn đề gì, chỉ là bị một thứ gì đó đập vào đầu khiến cho choáng váng." Lăng Thiếu Bạch nghi hoặc nhìn Đường Sâm.
Đường Sâm da đầu run rẩy một trận, xấu hổ cười cười "Ha. . .Ha. . . Đúng a, là bị thứ gì đó đập vào. Lăng Thiếu Bạch, y thuật của cậu thật không tồi."
"Thôi đi." Lăng Thiếu Bạch khinh thường hất mặt.
Hắn biết, Đường Sâm chỉ là tên cáo già đang giả bộ.
"Đúng vậy, Đương gia bị một con chó điên đập a." Thanh Long ở một bên trừng mắt với Đường Sâm.
Cười không có ý tốt: Đường thiếu, chúc may mắn a. . . .
"Cậu mới là con mẹ nó chó điên a." Đường Sâm không đánh mà khai.
Hiện giờ, tất cả mọi người đều đang vui sướng khi thấy Đường Sâm gặp họa, nhìn anh thầm nói: Đợi Lãnh đương gia tỉnh lại, Đường thiếu, anh tự cầu nhiều phúc đi.
Cứ như vậy, trọn vẹn 20 ngày trôi qua, Lãnh Liệt Hàn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Thanh Long, Ngân Long và Đường Sâm, còn có Lăng Thiếu Bạch, cả bốn người cùng xúm lại một chỗ, cắn hạt dưa.
Đường Sâm nhíu mày, nhìn Lăng Thiếu Bạch "Này, tôi nói Lăng Thiếu Bạch a, y thuật của cậu rốt cuộc là có cái tác dụng gì?"
"Này, Cậu hoài nghi tôi sao. Là do chính đương gia không muốn tỉnh lại, tôi có biện pháp gì." Lăng Thiếu Bạch hung hăng đáp lời.
"Vậy cậu nhanh nghĩ biện pháp để anh ấy tỉnh lại đi." Đường Sâm níu chặt cổ áo Lăng Thiếu Bạch.
"Đường đại thiếu, tâm bệnh thì phải cần tâm dược, cái này cậu có hiểu không." Lăng Thiếu Bạch ra sức hất tay Đường Sâm.
'Cậu. . ." Đường Sâm nói không nên lời.
Ở đầu bậc thang, xuất hiện một bóng người mà bọn họ không hề ngờ đến —– Lãnh Liệt Hàn.
"Các cậu ồn ào cái gì?" Lãnh Liệt Hàn xoa xoa huyệt thái dương, đi xuống lầu, thoải mái tự nhiên ngồi xuống ghế sofa.
"Anh. . ." Đường Sâm kinh ngạc hồi lâu mới bắt đầu cười toe toét.
Ngược lại, Thanh Long và Ngân Long lại tiến lên nhận tội "Đương gia, thuộc hạ vô dụng, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy nơi tiểu thư Huyên Huyên rơi xuống."
"Huyên Huyên? Ai vậy? Ai là Huyên Huyên? Chuyện gì vậy?" Lãnh Liệt Hàn cúi đầu suy nghĩ. Tất cả mọi người đều không nhìn thấy, một tia bi thương trong mắt anh chợt xuất hiện rồi biến mất rất nhanh.
"Hả?" Đường Sâm kinh ngạc trừng lớn hai mắt, miệng lại càng mở to hơn.
"Các cậu đều đang rất rảnh rỗi? ở chỗ này cắn hạt dưa?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, lạnh lùng nhìn bọn họ.
"A a. . . , tôi suýt quên mất, tôi còn có việc." Lăng Thiếu Bạch đảo mắt nhìn quanh, khẩn trương chạy lên lầu.
Đường Sâm cũng nháy mắt với Thanh Long và Ngân Long "Không không không, bọn em đều đang bề bộn nhiều việc, bề bộn nhiều việc."
Thanh Long và Ngân Long cũng đi theo nói "Đúng đúng đúng, bề bộn nhiều việc, bề bộn nhiều việc." Nói xong, ba người cùng chạy về phía căn phòng của Lăng Thiếu Bạch.
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, đau lòng? Không, đã không còn cảm giác rồi.
——————
"Lăng Thiếu Bạch, đây là chuyện gì? Mất trí nhớ?" Đường Sâm hỏi.
"Cái này. . . Những phần ký ức có chút đau khổ, nếu không muốn nhớ lại, sau khi hôn mê một thời gian dài, quả thật có khả năng sẽ bị quên đi. Mà ngược lại, còn không phải do cậu ra tay quá mạnh hay sao?" Lăng Thiếu Bạch sợ hãi hỏi một câu.
"Bản thân tôi ra tay có mạnh hay không còn không biết sao, lực đạo vừa phải, chỉ đủ khiến anh ấy ngất đi mà thôi." Đường Sâm giậm chân giận dữ.
"Được rồi được rồi, chúng ta trước nên thăm dò một chút." Thanh Long không kiên nhẫn ngăn lại.
"Tôi đồng ý." Ngân Long gật gật đầu.
"Được, cứ quyết định như vậy đi. Vậy, ai là người đi thử?" Đường Sâm sau khi gật đầu xong, lại phát hiện ba luồng ánh mắt đều bắn về phía mình.
"Hix, các cậu nhìn tôi làm gì." Đường Sâm có một loại dự cảm chẳng lành.
"Này, hẳn không phải là tôi đi." Còn chưa nói xong, đã bị ba người đẩy ra ngoài cửa.
"Đường Sâm, hạnh phúc của đương gia đều trông chờ vào cậu đấy, cố lên a." Từ bên trong phòng truyền ra âm thanh vui sướng khi thấy người gặp họa của Lăng Thiếu Bạch.
"Các cậu. . ." Đường Sâm hừ lạnh một tiếng, trở lại phòng khách.
"Ngồi xuống đối diện Lãnh Liệt Hàn "Hàn, cái đó. . . anh nhớ Huyên Huyên không? Hạ Du Huyên đó."
Trong phòng Lăng Thiếu Bạch
"Mẹ nó, tên Đường Sâm cứ thế nói trắng ra vậy sao?" Lăng Thiếu Bạch không nhịn được chửi thầm một câu.
"Ngậm miệng." Thanh Long và Ngân Long đồng thời quát lên.
Lăng Thiếu Bạch nhận lệnh ngậm miệng lại, đeo ống nghe điện thoại tiếp tục nghe lén.
Phòng khách
"Hạ Du Huyên?" Lãnh Liệt Hàn nhíu chặt mày kiếm.
"Rốt cuộc là ai? Lần thứ hai nhắc đến tên người này rồi." Lãnh Liệt Hàn khó chịu mở miệng.
"Hix. . . em tùy tiện hỏi vậy thôi. Đừng cho là thật." Đường Sâm xấu hổ cười cười, nhanh chóng bỏ chạy.
Cùng thời gian đó
Tại Anh quốc
Sở Thiên Ngạo lo lắng nhìn người trên giường.
"Sương Sương, cũng đã 20 ngày rồi, tại sao Huyên Huyên còn chưa tỉnh?"
"Huyên Huyên không muốn tỉnh lại." Người nói chuyện, chính là người phải tới Anh quốc để tham gia đào tạo thục nữ, Mộc Y Sương.
Kỳ thật, ngày đó cô bị một nhóm người bắt đến Anh quốc, bởi vì cô có khả năng thiên phú về phương diện y thuật, phải giúp Huyên Huyên giải quyết vấn đề của tử tinh thạch, cho nên mới bị Sở Thiên Ngạo trói về đây.
Cô đương nhiên đã nhìn thấy Hạ Tu, cha của Hạ Du Huyên. Từ đó mới biết được, thì ra trong mắt Hạ Du Huyên có tử tinh thạch. Sau một thời gian dụng tâm lương khổ nghiên cứu cùng mọi người, cô cũng đã biết Sở Thiên Ngạo thật ra là anh trai ruột của Hạ Du Huyên, điều này thật đáng kinh ngạc.
Sở dĩ Sở Thiên Ngạo không mang họ Hạ, đều bởi vì sự an toàn của Hạ Du Huyên, không muốn người khác biết được quan hệ của hai người, mới chụp mũ họ Sở.
Người đã ở trên giường hôn mê 20 ngày, rốt cuộc lông mi cũng khẽ rung rung.
"Ưm. . ." Tựa như không thích ứng kịp với luồn ánh sáng đột nhiên xuất hiện.
Sở Thiên Ngạo khẩn trương kéo bức rèm lại, Hạ Du Huyên nháy mắt lên tục, mới từ từ mở mắt.
Mắt vừa mới mở, đã nhìn thấy hai mắt sưng đỏ của Mộc Y Sương "Huyên Huyên. . . Hu hu hu. . .Huyên Huyên của tớ, cuối cùng cậu đã tỉnh."
"Khụ khụ. . . .Nước. . ." Đôi môi của Hạ Du Huyên cũng đã khô nứt ra rồi.
Sở Thiên Ngạo đẩy Mộc Y Sương sang một bên, thân thiết giống như nịnh nọt, đem nước đưa đến bên miệng Hạ Du Huyên.
Uống liên tục 3, 4 chén nước, mới từ từ khôi phục ý thức.
Câu nói đầu tiên không phải bởi vì sự xuất hiện của Sở Thiên Ngạo mà kinh ngạc, cũng không phải vì Lãnh Liệt Hàn. Mà là:
"Bảo bảo, bảo bảo của tôi đâu?" Hai mắt Hạ Du Huyên trống rỗng, hỏi.
"Huyên Huyên. . ." Mộc Y Sương đau lòng ôm cô vào lòng.
Sự tức giận với Sở Thiên Ngạo vì mới bị đẩy ra cũng đã biến mất.