Nhiều ngày qua, Hứa Mạt đã dần quen với công việc của tập đoàn, các văn kiện đang dần được bổ sung, chỉ số hối đoái của các công ty dần ổn định, chỉ riêng về phần tiền tài chính bị đánh cắp còn chưa có thu hồi lại.
Tuy nhiên, cảnh sát Trương đã gọi điện thoại tới thông báo, họ đã lần ra nơi số tiền bịt mất cắp được chuyển đến.....
“Honolulu Coffee” là quán café tao nhã và đông khách nhất thành phố N, bởi nó chiếm cứ một vị trí tuyệt đẹp, xung quanh là các khu chung cư và biệt thự cao cấp, những khách hàng lui tới phần lớn là tầng lớp tri thức, tổng giám đốc của các công ty lớn nhỏ khác nhau, cậu ấm cô chiêu con nhà giàu.
Một người đàn ông trung niên với cái bụng phệ, nước da ngăm ngăm nâu, tay cầm cặp táp bằng da, bước vào cửa liền nhìn ngó xung quanh.
Hứa Mạt liếc mắt liền thấy người đàn ông đó, vẫy người phục vụ phân phó một câu, người phục vụ gật đầu đáp ứng, đi về phía người đàn ông kia: “Tổng giám đốc Dương, mời đi bên này.”
Dương Kim Ba nhìn sang chỗ ngồi của Hứa Mạt, ánh mắt nhất thời sáng lên -- khá lắm, tuổi trẻ xinh đẹp ưu tú!
“Cô chính là Hứa tiểu thư?” Cả cuộc đời Dương Kim Ba không bao giờ bỏ qua những người phụ nữ quyến rũ, thời trai trẻ ông ta tiêu tiền như nước, phong lưu phóng khoáng, đến cả nhà còn có thể mua tặng cho Từ Thu Yến.
Đối với ánh mắt tham lam thèm thuồng của Dương Kim Ba, Hứa Mạt kìm nén sự chán ghét kinh tởm trong lòng, khóe miệng nhếch lên, ngoài cười trong không cười, nói:
“Xin lỗi, tôi họ Hứa nhưng không phải “ tiểu thư” như trong lời nói của ngài, ngài có thể gọi tôi là Hứa tổng hoặc chủ tịch Hứa.”
Hứa Mạt tìm mình khiến cho Dương Kim Ba ngoài ý muốn, nhưng lại thầm đoán nguyên nhân sâu xa bên trong. Lúc Từ Thu yến chuyển giao giấy tờ tài chính cho ông ta, lão đã nghĩ ngay sẽ có lúc Hứa Mạt tới tìm mình. Cho nên những tư liệu và ngân phiếu tài chính đó một tờ lão cũng chưa động tới. Lão đã sớm dự đoán được số tiền cùng bản hợp đồng này lão không thể chiếm được. Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy được. Có mạng trộm, nhưng có mạng để hưởng không mới là quan trọng.
“Hứa tổng tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì, chỉ là muốn gặp Dương tổng để đàm phán hợp tác.” Hứa Mạt nhẹ cuối mắt che giấu tức giận, vờ điều chỉnh nhẫn cưới trên tay.
“Cô muốn cùng tôi bàn hợp tác? A --”
Dương Kim Ba nghiền ngẫm nhìn Hứa Mạt, cơ thể lão dựa hẳn vào lưng ghế sofa, cười cười ngạo mạn, biểu tình đùa cợt hoàn toàn không xem trọng cô gái trước mặt chút nào. Nha đầu tuổi còn non mà dám cùng lão đàm phán “ hợp tác“.
“Hiện tại tập đoàn Long Khoa đang loạn trong giặc ngoài, tôi không rõ Hứa “tổng” có cái gì để cùng tôi nói chuyện “hợp tác”?”
Hứa Mạt cười sáng lạn: “Nếu Dương tổng không muốn quý công ty phải đóng cửa vô thời hạn, tôi đề nghị ông nên nghiêm túc cùng tôi nói chuyện. Xin thứ cho tôi nói thẳng, thái độ của ông.....tôi không thích.”
Hứa Mạt đem một chồng tư liệu đặt lên bàn, đổ hết giấy tờ ra trước mặt Dương Kim Ba.
Dương Kim Ba nhìn lướt qua tiêu đề trên các tập hồ sơ tư liệu, thoáng chốc biến sắc.
Xí nghiệp y dược sản xuất thuốc chữa bệnh, không có cái nào là không làm chết người, 2 năm trước xí nghiệp của Dương Kim Ba sản xuất ra một loại thuốc Pennicilin, vừa tung ra thị trường liền có vài khách hàng mua thuốc về dùng và chết. Lúc đó lão phải chạy khắp nơi nhờ vả không ít mối quan hệ để ém nhẹm thông tin xuống, bí mật bồi thường thiệt hại cho gia đình các nạn nhân, bên báo chí và truyền thông nào đánh hơi thấy cũng hối lộ không cho tin tức phát tán ra ngoài. Rõ ràng các tư liệu về những người dùng thuốc chết đã bị tiêu hủy, cô ta làm thế nào lôi ra được cả một chồng lớn, ngay cả ảnh chụp màu cũng có.
Dương Kim Ba lập tức phát công suất 100% tỉnh táo tinh thần, không dám có nửa điểm khinh thường, cợt nhả như vừa rồi nữa.
“Hứa tổng, cô muốn hợp tác chuyện gì xin cứ nói.” Trong lòng Dương Kim Ba sao có thể không hiểu rõ, Hứa Mạt tìm lão chỉ có chuyện vụ trộm của Hứa gia.
“Tôi nghĩ không cần tôi nói thì ông cũng biết là chuyện gì rồi chứ!”
“Hứa tổng quả nhiên thông minh. Nhưng mà, kêu tôi không một lý do đem hơn 1000 vạn tài chính hai tay hoàn trả, tôi thật sự luyến tiếc a.”
“Ông không sợ tôi phát đơn lên tòa án?”
“Nếu cô quả thật có chứng cứ trong tay, cô sẽ không tới tìm tôi. Dù sao tôi cũng rất hứng thú nghe chuyện “ hợp tác” mà cô đề nghị.”
A! Lão ta đã đánh giá bản thân quá cao rồi....Hứa Mạt bất động thanh sắc.
“Ở tập đoàn Long Khoa có công ty truyền thông Hạ Long, hiện đang giữ bên ngoài 17 khối Led, có thể cho bên ông sử dụng miễn phí nửa năm để quảng cáo cho loại thuốc mới “Thái Thư“. Chỉ cần ông trong vòng ba ngày trao trả toàn bộ giấy tờ văn kiện, hợp đồng, ngân phiếu cho bên tôi.”
“Hửm? Làm gì có chuyện tiện nghi như vậy.” Một khối Led để dùng quảng cáo sẽ mất 10-15 vạn chi phí, nửa năm thời gian cũng là một khoản tiền khổng lồ.
“Đương nhiên không có! Nửa năm sau, nếu ông tiếp tục đầu tư quảng cáo thì phải tự bỏ phí ra. Nếu không.... tôi cũng không ngại hai bên cùng ra tòa giải quyết, dù sao lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, đừng tưởng tôi thật sự không tìm ra được chứng cứ ông cấu kết với Từ Thu Yến làm việc xấu. Mặt khác......”
Hứa Mạt nhìn tập tư liệu để trên bàn: “Công ty truyền thông Hạ Long chuyên về internet, nhận quảng cáo trên các kênh truyền hình, muốn truyền bá thông tin rất dễ dàng. Cho nên tôi đề nghị Dương tổng nhất định phải đưa ra quyết định đúng đắn, cũng không nên vội cự tuyệt lời đề nghị của tôi........”
“Cô!” Dương Kim Ba từ trên sofa nhảy dựng lên, trợn tròn mắt. Lão vốn cho rằng Hứa Mạt cầu xin lão để đổi tiền trở về, lão vốn định chiếm một phần cổ phần trong Long Khoa, không nghĩ tới nha đầu kia đã tính toán mọi đường làm cho lão không có đường lui, thật giỏi a!
Dương Kim Ba nghĩ nghĩ, thôi, coi như gia tăng tuyên truyền quảng cáo miễn phí, thật là tức chết, không chiếm được chỗ tốt gì, chỉ là... nửa năm quảng cáo miễn phí có chút....
“Mặt khác, hãy đưa tôi mọi chứng cứ về tội trạng của Từ Thu Yến........” Hứa Mạt nhấp một ngụm cà phê, quên không cho thêm đường vào, thật đắng: “Phí quảng cáo LED nửa năm ta có thể giảm cho ông 8 phần.”
Dương Kim Ba cúi đầu buồn bực muốn nôn ra máu, sớm biết thế không nên đưa ra chủ ý chết tiệt này. Lão chỉ hận sao lúc đó uống nhiều rượu, nóng đầu cứ thế đáp ứng Từ Thu Yến....
“......Được! Tôi đồng ý......”
Mọi chứng cứ về những việc làm của Từ Thu Yến đã được thu thập đầy đủ, Hứa Mạt phân phó A Tả điều người theo dõi chặt chẽ nhất cử nhất động của hai mẹ con Từ Thu Yến. Sống lại ở kiếp này cô chưa bao giờ muốn dính dáng hay chủ động trêu chọc hai mẹ con nhà này, nhưng không ai biết trước được chuyện gì, bọn họ quấn quýt lấy cô không buông, vậy thì cũng đừng trách cô nhẫn tâm.
Cô tính toán không lập tức đưa chứng cứ cho cảnh sát, trò chơi mèo vờn chuột, phải cho con chuột ăn no thì con mèo cũng no bụng.
Những thứ bị đánh cắp đã được chuyển về một nửa, nửa còn lại vẫn nằm trong tay Dương Kim Ba. Lão già gian thương, lấy được tiền tới tay thì vui sướng, ép buộc nhả ra thì nhăn nhó.
Hứa Mạt kêu thư ký Châu phát ra tối hậu thư, Dương Kim Ba hứa hẹn nhất định trong vòng một tuần sẽ trả hết.
Hứa Mạt đi bệnh viện thăm cha. Tinh thần Hứa Minh Sơn hôm nay tốt lên rất nhiều, chỉ có hai chân vẫn còn không cử động được. Bác Trung mỗi ngày đều đến bệnh viện bầu bạn Hứa Minh Sơn, hai ông lão cao tuổi nói miên nan những chuyện xưa khi còn trẻ, cũng thấy vui vẻ hơn.
Hứa Mạt lo lắng nhất là Tử Hoành, tranh thủ thời gian chạy sang thành phố S, nhưng....
“Mạt Mạt......Tử Hoành đã bị Thẩm Gia Bích mang đi, đi Canada......” Dương Thục Du vội vàng lau nước mắt, bi thương đau xót.
“Mẹ, anh ấy bị đưa đi khi nào?” Ánh mắt Hứa Mạt phát ra ánh sáng lạnh. Không nói một câu với cô liền cứ thế đưa người đi!
“Sáng hôm nay bị đưa đi.........”
Hứa Mạt vội vàng lấy di động ra bấm số của Thẩm Gia Bích: “Xin lỗi quý khách. Số thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau..... “
Chắc bà ta đang trên máy bay......
Hai chân Hứa Mạt mềm nhũn, ngã ngồi ở cửa phòng bệnh, hai mắt trống rỗng nhìn giường bệnh, hốc mắt ẩm ướt.
Không sao, xử lý tốt mọi chuyện ở tập đoàn, qua hai ngày nữa cô sẽ đi Toronto thăm anh......
Những nguy cơ tài chính của tập đoàn đã được giải quyết, còn lại là công việc của công ty bất động sản Kim Khoa bắt tay hợp tác với Giang gia về hạng mục xây dựng khu biệt thự và khu chung cư. Hợp đồng nhà đất, ngân phiếu chứng từ chưa có, đây mới là chuyện phiền toái cần gấp rút giải quyết. Hứa Mạt tới Long Khoa xem xét lại các hạng mục, những văn kiện quan trọng và dự đoán những tình huống có thể xảy ra...
Nhưng tạm thời cô không muốn nhìn thấy Giang Dịch Thần, bởi thế cô giao cho tổng giám đốc Lưu Cương toàn quyền xử lý với bên đối tác Giang gia.
Thẩm Gia Bích đến Toronto ngày thứ hai liền gọi cho Hứa Mạt, các hình ảnh chụp âm bản X-Quang, báo cáo chuẩn đoán bệnh tình của Tử Hoành tất cả bằng tiếng Anh đều chuyển vào email cho Hứa Mạt. Cô vô cùng lo lắng nhưng cũng không thể phân thân rời đi được. Hứa Minh Sơn tạm thời chưa thể quay trở lại tập đoàn, chức chủ tịch trước mắt giao cho Hứa Mạt. Cô còn trẻ, kinh nghiệm không đủ nhưng sự hiện diện của cô đối với sự tồn tại của tập đoàn Long Khoa được ví như nữ hoàng Anh quốc. Nữ vương Anh quốc là biểu tượng của hoàng gia, tuy nhiên ở đây cũng có sự khác biệt, đó là quyền khống chế tập đoàn vẫn ở trong tay Hứa gia.
Sau ngày Từ Thu Yên tự tay đâm chết Lưu Lạc Bằng, ngày đêm ngủ không yên, mỗi lần nhắm mắt lại liền thấy hình ảnh đôi tay ướt đẫm máu tươi cầm dao đâm vào Lưu Lạc Bằng, cảnh tượng máu thịt văng khắp nơi. Từ Thu Yến như người điên lầm bầm lầu bầu trốn ở trong phòng, rèm cửa sổ che kín ánh sáng bên ngoài, trong phòng một màu đen u ám.
“Tránh ra! Buông tôi ra! Tôi không có giết người...... Tôi không có giết người... không có! Không có......”
Mụ đã 3 ngày không ngủ, ánh mắt đã thâm đen trũng sâu, trong tầm mắt đều bao phủ một màu đen, hằn lên những tia máu.
“Mẹ......” Từ Tiểu Cẩn đẩy cửa ra, bật công tác đèn trên tường lên, trong phòng ngủ thoáng chốc sáng choang.
“A! Ai bảo con bật đèn! Tắt đi! Mau tắt đi!” Hốc mắt Từ Thu Yến hõm sâu, tóc tai bù xù, cuộn mình ngồi trong góc tường, ánh sáng xuất hiện làm cho mụ sợ hãi.
Từ Thu Yến bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bổ nhào qua bắt lấy cánh tay Từ Tiểu Cẩn: “Có phải lại có người mang ảnh chụp đến hay không? Phải hay không?!”
Từ Tiểu Cẩn nước mắt rơi lã chã, Từ Thu Yến trở thành người điên điên khùng khùng, cô không biết phải làm sao.
Vào buổi sáng mỗi ngày, trong hòm thư Từ gia đều có một xấp ảnh chụp -- Lưu Lạc Bằng trừng trừng hai mắt, quỳ gối trong vũng máu, trên lưng cắm một con dao nhọn.
Tinh thần Từ Thu Yến hoảng sợ mấy ngày liền, thậm chí có lần cầm con dao gọt hoa quả cắt cổ tay để tự sát, may mà Từ Tiểu Cẩn phát hiện kịp thời mới không xảy ra án mạng. Hai người không dám đi bệnh viện, chỉ có thể ở nhà tự băng bó, bây giờ vẫn còn chảy ít máu, vết thương chưa liền hẳn. Từ Tiểu Cẩn ôm mẹ cắn môi khóc, hoang mang và lo sợ. Báo ứng bọn họ phải gánh đã đến sao...
“Mẹ, mẹ...... Chúng ta đi tự thú đi, đi tự thú......”
Từ Thu Yến nghe vậy càng khủng hoảng hơn, đẩy Từ Tiểu Cẩn ra: “Con cũng muốn hại mẹ! Ngay cả con cũng muốn hại mẹ!! Cút -- Con cút đi!”
“Mẹ......”
Từ Tiểu Cẩn cố gắng kéo Từ Thu Yến, Từ Thu Yến ra sức phản kháng.
“Cứu mạng...... Cứu mạng a......”
Từ Thu Yến lao xuống tầng chạy đi, cửa chính vừa đẩy ra, ảnh chụp bay toán loạn từ trên cao xuống, mỗi bức ảnh đều là các góc chụp khác nhau, cùng một nội dung: Lưu Lạc Bằng chết mở to hai mắt, vũng máu lênh láng, con dao cắm trên lưng.
“A -- a!!” Từ Thu Yến thét chói tai, điên cuồng lao đi -- “Vì sao không buông tha cho tôi.........”